Một vài câu chuyện về Duyên Âm | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree

Một vài câu chuyện về Duyên Âm

Thể loại : ĐOẢN VĂN | KINH DỊ | TRUYỆN KINH DỊ | TRUYỆN MA
Tác giả :
Lượt xem : 3438

1.Ma trẻ con.

Thằng bạn tớ định kể tên là Thức, học dưới tớ một năm, tức là khoảng đầu năm hai thì nó mới được xếp vào cùng phòng ký túc. Ngoại hình cao gầy, mặt mũi tương đối thông minh, từ đầu thằng bé đã thể hiện là đứa cởi mở, vui tính, nhưng chỉ được khoảng nửa năm thì tính cách nó gần như thay đổi hẳn.

Đợt ấy nó ngủ rất nhiều, cứ hở ra là thấy nó ngủ, có lần rủ nó lập team chơi LOL, đến lúc vào gank rừng, đợi mãi không thấy phản hồi của support, nhìn lại thì hóa ra thằng cu đã ngủ mất, cứ ngồi nguyên trên ghế ngửa cổ ngáy.

Ban đầu phòng tớ còn thông cảm cho nó vì đó là sở thích của mỗi người, nhưng đến lần cả phòng về quê, mình thằng Thức ở lại, tới khi tớ lên trước, gọi cho nó ra bến xe chở đồ vào giúp mà nửa tiếng không thấy nó đâu. Bắt xe ôm vào mới biết là nó vẫn đang ngủ, điên nhất là nó còn không khóa cửa, may mà phòng toàn người ăn ở tốt, đồ đạc vẫn nguyên vẹn. Thế là hôm sau phòng tớ họp kiểm điểm nó, không phải chửi mắng gì, nhưng ai cũng ra vẻ bức xúc lắm.

Bấy giờ thằng Thức mới chịu khai, nó ngủ nhiều như vậy là do bị ma trẻ con theo. Trước tiên phải kể đến gia cảnh thằng này, bà nội nó bán hàng mã, ngày xưa bố mẹ hay gửi nó cho bà trông. Đến một dạo, trước lễ xóa tội vong nhân vài ngày, bà nó nhận nhiều đơn hàng mã quá. Trong nhà chật không còn chỗ chứa hình nhân, bà nó mới mang bớt ra ngoài hiên để.

Thằng Thức 5 tuổi, không biết cái gì là kiêng kị, hơn 9h tối vẫn ra hiên đó chơi. Bà thì mải tô vẽ mắt mũi cho hình nhân trong nhà nên không để ý, nó thấy đám người giấy liền xán vào sờ mó, vạch quần vạch áo ra nhìn. Lúc đó có một con tự nhiên đổ rạp xuống đất, thằng Thức sợ bà biết sẽ chửi, nó mới cúi đầu xuống nhặt, mắt cứ liếc về phía cửa xem bà có ra không.

Lúc dựng con hình nhân lên, để dựa vào cạnh đám đằng sau, thằng Thức thấy nó như bị ai đẩy ra, dựa vào là đổ. Tới lần thứ hai thì vừa định dựng lại, thằng ấy són đái khi phát hiện ra phía sau có một khuôn mặt ló ra.

Nó bảo đấy là chỗ của nó, rồi chỉ cho thằng Thức đi sang bên kia mà đặt. Thằng bé kể là cái mặt nó trông thấy nhìn như đứa trẻ con, nhưng không có lông mày, không có răng, mắt với miệng đều đen xì, tóc còn ướt và trong tai chảy ra thứ nước màu lòng tôm. Nó ngồi thu lu giữa đám hình nhân, mặt ngửa lên nhìn trân trân vào mặt thằng Thức. Ngay từ lúc nhìn thấy đứa trẻ con, thằng Thức đã không còn biết gì nữa, đứa trẻ bảo nó cầm con hình nhân đi sang bên kia, đi hết hiên vẫn chưa cho bỏ xuống.

Mà thằng Thức bảo đứa trẻ này mồm miệng rất cay độc, vừa đi nó vừa chửi, rủa cho nhà ông Sinh nào đó chết tiệt nòi tiệt giống, để nó nhìn thấy nó bóp cổ móc mắt cho bằng sạch cả nhà thì thôi. Thằng Thức mỏi tay định bỏ hình nhân xuống, nó lết theo đằng sau, bắt cầm lên đi tiếp, không cầm nó dúi đầu vào bụi cây tới rách mặt.

Lúc đấy là đã đi đến bờ dậu nhà hàng xóm, nếu đi tiếp thì là dãy hố xí với biogas nhà bà thằng Thức. Bà nó mà không phát hiện kịp thì chắc thằng cu đã bị dìm chết dưới đấy cũng không biết.

Bà thằng Thức nghe tiếng chó dộ ma, lại thấy thằng cháu không có trong nhà liền hốt hoảng lao ra sân tìm, nó kể là bà nhìn cái vệt nước chạy dài từ hiên ra sau vườn, tới lối đi giáp với nhà hàng xóm thì biến mất. Bà nó hãi quá mới chạy vào cầm con dao thái rau chuối ra, lấy đèn pin soi xuống vườn, vừa đi vừa phạt dao vào cành lá, ý là để dọa cho con ma kia sợ.

Soi đến chỗ gốc cây sấu thì thấy thằng Thức đang đứng cầm con hình nhân, mặt quay vào thân cây, nói nói cái gì không rõ. Bà nó lập tức giơ tay chém phập một cái xuống thân cây, ngay cạnh đầu thằng ấy, cùng lúc giật luôn con hình nhân vứt ra. Thằng Thức bị động thì thót hết gan ruột, hai mắt u u mê mê nhìn bà nó, dưới ánh đèn pin, mặt bà nó hiện ra trắng bệch như hình nhân, làm cho thằng bé vừa khóc vừa đái ra quần.

Bà thằng Thức tưởng cháu bị làm sao, vội vàng xách cổ nó đi lên nhà, thay quần áo cho, lúc đó mới thấy trên mặt thằng cu xước xác như bị cào, rất nhanh bà nó liền đoán được là đứa nào vừa làm. Ngay trong đêm hôm ấy, bà thằng Thức ra chuồng gà, bắt con gà trống, cắt cổ lấy tiết, trộn với gạo sống và đốt mấy lá bùa vàng vàng mà nhà nào có đám ma hay xin về dán vào quan tài, nhà bà nó bán cả cái đấy nên rất sẵn. Đem tro bùa và tro nhang trên bàn thờ đổ vào đĩa máu gạo, bóp cho đều, hai tay bà nó đỏ lòm những máu. Xong bà nó đem ra hiên vung, cứ vốc từng nắm mà quăng tứ phía, miệng hú:

“Thằng nào con nào nửa đêm xin ăn nhà bà, bà cho gạo cho thịt ra mà ăn đi này...”

Xong xuôi, bà nó tắt đèn, đóng cửa lại, rửa ráy chân tay rồi lên giường ôm thằng Thức, bảo nó không phải sợ, đứa nào động vào cháu bà là bà đánh cho tuốt xác. Cái mà bà thằng Thức trộn, trong giới nhà hòm gọi là bả máu, thì nó cũng tương tự bả chó bả chuột, chỉ khác là đối tượng hướng đến là bọn ma chết đường chết chợ.

Nằm một lát, thằng Thức liền nghe thấy tiếng nhai rau ráu bên ngoài, bà nó bấm bụng cầu cho cái đứa theo thằng cháu ăn trúng bả. Ăn vào thì ma không chết, nhưng nó sẽ sợ mà trừ cái họ nhà bà ra, vì trong đấy có cả tro bát hương nhà bà.

Thằng Thức đêm đó ngủ, hai mắt không khép được chặt, tới nay vẫn vậy, cứ ngủ là mí mắt chỉ khép hờ hờ, lòng trắng lộn ra quá nửa, trông như đang trợn lên. Cứ tưởng bà nó tài phép đủ để cắt đuôi con ma kia rồi, thằng Thức cũng không để ý đến chuyện cũ nữa. Ngày nó về với bố mẹ, gia đình năm người đột nhiên đón nhận hung tin.

2. Anh thứ bị chết đuối.

Hôm ấy anh em nó cùng với mấy đứa hàng xóm rủ nhau chơi trốn tìm ở sau nhà, chỗ đó có một con mương, qua mương là dặng xoan lâu um tùm. Chơi thẳng đến tối, tới lượt cuối cùng, cả bọn đi trốn cho anh thứ nó tìm. Nhưng trốn mười năm hai mươi phút cũng không thấy anh nó đi bắt, gọi cũng không thưa. Cả bọn bảo nhau chắc anh thứ chạy hàng, bỏ bom cả đám rồi.

Thế là không ai chơi tiếp, đứa nào về nhà đứa nấy, thằng Thức vào tới sân thì nghe mẹ nó hỏi anh đâu. Nó bảo anh về trước rồi, nhưng trong nhà không có, ngoài chuồng xí cũng không có, về đâu mà về. Nó lại tất tả chạy ra mương gọi, trèo cả sang rặng xoan lâu tìm, tuyệt nhiên vẫn không thấy.

Tiếp theo cả nhà thằng Thức bổ đi tìm, hàng xóm biết chuyện cũng sang hỗ trợ, khi mà đã tìm khắp không thấy, họ mới nghĩ là anh nó rơi xuống mương. Mấy người lội xuống mò, nước dưới mương cao quá bẹn, buổi sáng nhìn đã không thấu được, tối đến màu nước sẫm lại, càng khó tìm hơn. Xục xạo suốt hai tiếng, đến tầm 10h đêm mà không thấy anh thứ nó, mẹ thằng Thức vẫn bình tĩnh gọi con, mong là anh thứ nó chỉ trốn đâu thôi.

Nhưng có người đứng trên cành xoan lâu, nhìn xuống bờ mương thấy cái thùng phuy rỗng, trong thò ra hai bàn chân trẻ con. Vội vàng mọi người mới qua xem, thùng phuy cao hơn 1 đứa trẻ 8 tuổi, tức là cao hơn anh thứ nó, vậy mà anh thằng Thức lại lộn đầu bên trong, lúc nhấc ra người đã lạnh ngắt, từ đầu đến ngực ướt sũng nước. Thùng phuy chỉ đọng một lớp nước nông, anh thằng Thức chết do ngập đầu xuống đấy, mà lại ở tư thế lộn ngược người, thành thùng phuy cao nên không ra được.

Trong đám ma, thằng Thức thấy có một đứa trẻ lạ ngồi xổm ngoài sân, mắt nhìn vào quan tài, nó cười như dại khi thấy thằng Thức nhận ra. Lúc kể với bà nội, bà nó hỏi có nhớ hình dạng đứa trẻ thế nào không, nó bảo là không có lông mày, không có răng, mắt với miệng đen xì, đầu tóc bết nước.

Rất lâu sau bà nó mới nhớ ra, có một bận trong làng vớt được xác một đứa trẻ con, mấy đêm trước đi soi chuột trượt chân chết đuối dưới mương. Xác đứa trẻ đó trương lên, trong miệng còn ngậm con chuột, không biết chết trong hoàn cảnh nào.

Thằng bé đó mồ côi, cái chỗ nó ở về sau là chuồng lợn nhà ông Sinh, nó thì được người làng chôn cất ngoài nghĩa địa, nhưng nhiều người vẫn nói là thỉnh thoảng trông thấy có con ma núp dưới bờ mương bắt chuột ăn. Thằng Thức kể đến đó thì sợ, anh nó tính ra là chết oan, chết trẻ khỏe ma, qua tuần đầu đã thấy anh nó hiện về.

Kiểu như trong nhà, thằng Thức là đứa thân với anh nhất. Quần áo của anh nó bố mẹ vẫn còn giữ lại mấy bộ mới để nó mặc, thành thử về sau liền sinh ra chuyện.


3. Bắt vía.

Tuần đầu anh thứ, sáng tinh mơ nó đã dậy theo bố mẹ đi chuẩn bị cỗ bàn đón họ hàng sang làm lễ. Lúc mà người lớn bận bịu ngoài sân thì một mình thằng Thức ngồi xúc cháo ăn trong nhà, nó ngồi đối diện với bàn thờ anh thứ, ăn cũng không được nhiều, một miếng cháo nó ngậm tới dăm phút mới nuốt.

Ngoài trời vẫn còn tờ mờ tối, trong nhà bật đèn nên độ tương phản rất rõ ràng, ý là thằng Thức tuyệt đối không nhìn nhầm. Vừa ăn nó vừa nhìn lung tung, cạnh bàn thờ anh thứ là cửa sổ hướng ra sau nhà, một cánh đóng một cánh mở, bất thình lình nó nhìn thấy có khuôn mặt trắng bệch đang liếc vào trong.

Thằng Thức còn chẳng nhận ra mặt người đó là ai, nhưng vì đang ngồi đối diện với bàn thờ anh thứ, nơi mà ánh nến chiếu đến cũng hiện ra khuôn mặt trắng bệch như vậy. Đang bưng bát cháo mà nó đánh đổ xuống đất, anh thứ không vào được nhà nên chỉ có thể đứng nhòm từ bên ngoài, nó còn nhỏ nên không hiểu chuyện, lúc đó tự nhiên hỏi: “Anh thứ về rồi hả?”

Anh nó cứ trợn trắng mắt mà liếc về phía bàn thờ, nói như người bị sặc nước: “Áo...ọc...ọc...áo của tao...ọc... mày trả...áo cho... tao...”

Cái áo mà anh thứ nói là cái sơ mi cộc tay nó đang mặc, thường thì đây đều là quần áo của anh thải lại, nhà nó cũng không kiêng kị gì mà cứ để nó mặc. Mẹ thằng Thức nghe tiếng bát vỡ trong nhà thì vội chạy vào, thằng Thức chỉ ra sau nhà, nói anh thứ đang ở ngoài đấy. Mẹ nó mở cửa sổ ra nhìn, sau nhà là rãnh nước, không có ai ngoài đó. Quay lại hỏi thì mới biết, anh thứ về để đòi áo, vì là người chết đuối nên lúc nào cũng thấy lạnh, còn mang tiếng chết đường chết chợ, có về cũng chỉ đứng được ở ngoài cửa.

Bà thằng Thức biết chuyện, bảo khi sống anh em nó hòa thuận, yêu thương nhau lắm, lúc anh nó chết đi, nhà cũng cuộn chăn bọc áo đầy đủ cho anh nó rồi, vì cớ gì hôm nay lại về đòi áo. Nghĩ rồi bà cầm bó rơm, dắt theo con chó nhà thằng Thức ra chỗ thùng phuy anh nó chết. Cột con chó vào thân cây xoan lâu, xong bà nó châm lửa đốt bó rơm, tiếp theo liền hơ lửa trong thùng phuy, tay đập vào vách sắt, ầm ĩ một lúc.

Con chó đang chụm vào chỗ thùng phuy tự nhiên giật phắt dây xích, nó hướng về một bên mà sủa, cứ ba tiếng lại ngừng. Bà thằng Thức dừng tay, nhìn cái hướng mà con chó đang chồm đến, bảo với người nhà về xoay bàn thờ anh thứ ra cánh trái, áp lưng vào tường, vuông góc với bàn thời gia tiên. Không để anh nó hướng mặt ra cửa nữa, thằng chết đuối vẫn lảng vảng ở gần đây nên nó thấy anh thứ về thì bắt nạt.

Tới đếm hôm đấy, bà thằng Thức nằm mơ thấy anh nó về. Anh nó cứ đứng ngoài cửa khóc, vẫn mặc cái áo phông trắng với quần đùi cây dừa, bảo bố mẹ không thương con, để con chết khổ quá. Bà nó hỏi sao mày chết. Anh thằng Thức kể là bị một đứa trốn trong thùng phuy dìm chết, mà cái đứa ấy nó nhầm anh thứ với thằng Thức, cũng là do bộ quần áo của hai anh em nó mặc trên người. Khóc một lát thì có ông trung niên đến đón anh nó đi, bà nội bảo đấy là ông trẻ (em ông nội), nhờ lúc sáng chuyển hướng bàn thờ nên hai ông cháu mới nhận được mặt nhau.

Bà thằng Thức có dậy ra gian thờ thắp hương, khấn vái một thôi một hồi, xong sáng hôm sau nói với bố mẹ nó phải đem thằng Thức lên chùa làm lễ. Sợ là nó với thằng chết đuối đã bắt vía nhau, trẻ con là thành phần dễ bị ma bắt nhất, nếu biết sớm mà giải thì không đáng ngại.

Để trễ một chút, như trường hợp của thằng Thức, giải được vía nhưng cái dớp với người âm sẽ không hết. Cái dớp đó, hay dân gian còn gọi là duyên âm, từ đây mới thực sự bắt đầu.


4. Duyên âm

Trước khi kể tiếp, thằng Thức có giải thích một chút về cơ chế của duyên âm. Người thế nào thì gọi là có duyên âm, thực chất là không phải tự nhiên một người lại bị vong ám, trước hết người đó phải trải qua ít nhất một biến cố liên quan đến thế giới bên kia trong đời. Hoặc là vô tình chứng kiến tai nạn chết người, hoặc là dự tang lễ người khác, trường hợp đặng biệt là trong nhà có người làm về tâm linh, nhưng khả năng này là bị ám cao nhất.

Cái gọi là duyên, giống như giữa hai người sống tồn tại một dạng tinh thần mà chỉ hai người nhận biết được, duyên âm giữa hai người đã chết và giữa một người đã chết với một người còn sống cũng tương tự.

Như anh thằng Thức với ông cố trẻ, đó là duyên âm giữa hai người chết với nhau. Nhiều người cứ nghĩ vong theo là chuyện đơn giản, nhưng mà họ có biết duyên âm giữa người sống với người chết nó khó thành như thế nào không? Nói thẳng ra thì người sống với người sống còn phải đợi 18, 20 măn mới tìm được nhau, chuyện đó giữa hai người của hai thế giới vốn dĩ đã rất mơ hồ, thậm chí còn hiếm và khó tin nữa.

Mà duyên ở đây không phải là lên vợ lên chồng, duyên là kiểu hợp tính hợp nết, mới gặp đã quen. Giữa người sống với người chết thường không tồn tại duyên theo nghĩa tích cực, đúng ra là khi một người bị vong ám, đó giống như là khổ hình đối với người ấy.

Mấy cái như là bị người âm sàm sỡ, rờ rẫm khắp người, xin lỗi nhưng thằng Thức nó bảo, người âm họ không cảm xúc với cơ thể trần tục, mấy chuyện như vậy họ không làm. Ngẫm ra thì thực chất những trường hợp vu oan cho người âm sàm sỡ đều rơi vào các chị em, tớ hỏi phần lớn các anh em đều chưa từng gặp sự cố nào như vậy. Tỷ lệ ma nam so với ma nữ chỉ có bằng hoặc ít hơn, ma nữ còn rất manh động, thế tại sao nó không động chạm gì đến các anh em?

Theo các chị em nói, rằng thì là mà đang ngủ, có bàn tay sờ soạng từ đầu đến chân, kích thích các kiểu, vân vân. Nhưng mà cái đó được gọi là Mộng tinh, xuất phát trong vô thức của mỗi người, nam cũng như nữ, thậm chí ở phụ nữ còn mãnh liệt hơn.

Các chị em có chu kỳ trong tháng, trước đó vài hôm sẽ có hiện tượng lạ, người bốc hỏa, khao khát và có nhu cầu gấp ba lần bình thường. Do cái kích thích tố trong người dâng cao, thành thử đêm ngủ mới cảm thấy vậy, chứ tớ nói thật, ma với người âm họ động chạm cơ thể các chị em làm gì?

Nếu họ thích thì họ sẽ hành các chị em tới chết đi sống lại, hành là kiểu tra tấn cơ thể, người không ra người ma không ra ma luôn. Chị em nào không tin, cứ tìm hiểu những người từng bị vong ám, bị ma nhập và trúng tà xem, họ phải gọi là khổ, chứ không phải là sướng như chị em nghĩ.

Đấy là cái mà tớ thấy nhiều người hay nhầm nhất, vong cũng có danh dự của họ, mà mục đích họ tiếp cận người sống thường không phải tốt đẹp gì. Xin hãy phân biệt giữa ám và phù hộ, vì có người bảo là thân nhân chết đi bám theo mình, bàn thờ trong nhà để làm gì, một năm giỗ chạp cúng rằm để làm gì, tất nhiên là ông bà bố mẹ không đi theo con cái thì đi theo ai. Nói vong ám tức là nói đến người chết đường chết chợ, chết đâm chết chém, không người thân thích, không ai thờ phụng nên mới thành ra cô hồn dã quỷ bắt người thế mạng.

Kể tới đây là mọi người cũng hiểu được phần nào cái cơ chế để bị vong ám rồi, đầu tiên là phải có biến cố tạo tiền đề cho người âm xác định đối tượng, nhưng không phải ai đi đám tang hoặc xem tai nạn cũng bị như vậy. Yếu tố thứ hai phụ thuộc vào vận mạng và ý chí của người đó, hiểu nôm na thì nó là thể chất và tinh thần của một người. Cũng đừng có ai hy vọng bị người âm ám, mất mạng như chơi đấy.

Thằng Thức cho rằng, trẻ con là độ tuổi dễ bị vong theo nhất, vì thần kinh bọn nhỏ không đủ vững, đúng hơn là yếu bóng vía, mạng mỏng, khả năng nhận biết chưa hoàn thiện. Lại nói chuyện của thằng Thức, con ma chết trôi ám nó về sau cũng bị chặn lại ở chùa. Nhưng dù đã giải được vía, thằng cu vẫn dính phải cái dớp với người âm, theo tử vi thì là bản mệnh của nó bị khuyết.

Cắt nghĩa một cách đơn giản là sóng não của nó đặc biệt hơn người thường và có thể bắt được tần số của người âm. Tuy vậy, quá trình bắt sóng đó diễn ra rất lâu dài, như tớ nói là duyên âm vô cùng khó thành, để thực sự tìm được vong hợp vía, thằng Thức đã phải sống 12 năm khổ sở, ngang với người bị bệnh động kinh. Nó chia toàn bộ quá trình ra làm ba giai đoạn, đấy là tính từ sau cái bản lề bị thằng chết trôi dắt đi.


5. Cách nhận biết vong ám.

Giai đoạn đầu tiên, đó là khi thằng Thức đang học lớp 4, nó bắt đầu bị lẩn thẩn, lúc nhớ lúc quên. Kiểu như là do ảnh hưởng của những người âm xung quanh, cộng với tư duy đang phát triển, não nó cùng lúc tiếp nhận rất nhiều luồng thông tin, thằng bé cứ thỉnh thoảng lại đột phát ra một vài ý tưởng, nhưng nó quên rất nhanh.

Thậm chí nó vừa nói câu trước, câu sau liền không nhớ ra là mình vừa nói gì. Học hành cũng không được bằng bạn bằng bè, may là nó chịu khó, dù nhớ trước quên sau nhưng nó học rất chăm, chính vì thế mà bố mẹ thằng Thức không nghi ngờ gì về triệu chứng của nó.

Cũng trong giai đoạn ấy, nó còn hay đi lang thang, thằng Thức kể, có lần đi từ nhà ra sân bóng mà nó đi thẳng sang làng bên cạnh, tới lúc giật mình nhìn lại thì không hiểu sao đã tới được đây. Lần khác thì nó ra chợ phụ mẹ bán hàng khô, mẹ nó bảo về nhà lấy bao bi đông, thằng cu đi một mạch tới bờ đê, bờ đê cách nhà nó hơn 2km.

Nó bảo lần ấy là do nghe thấy tiếng trống bỏi, gõ gần ngay bên tai, thế là tự nhiên chân cứ bước theo, đầu óc chẳng nghĩ được gì cả. Bố mẹ nó phải đi tìm về, đánh mắng một trận, cho chừa cái tội mải chơi.

Vì là hồi ấy thằng Thức vẫn còn nhỏ, mà dấu hiệu thì mơ hồ, hầu như đứa trẻ nào cũng mắc chứng chểnh mảng như thể, sau thì nó cứ vô tư mà lớn lên. Không như ai đó nghĩ rằng chỉ chạm tay một cái là nhớ nhau cả đời, duyên âm cũng được nuôi dưỡng từ từ, vong không phải thần thánh mà có đủ khả năng sinh sát con người, cái khiến cho vong có tầm ảnh hường là ở bước sóng tương tác giữa hai bên.

Như là ở hai người bình thường, nếu đã có duyên thì sống chết có nhau, duyên âm chính là dạng không thể cùng sống thì sẽ bằng mọi cách kéo đối phương cùng chết.

Giai đoạn thứ hai diễn ra sau khi giai đoạn thứ nhất kết thúc hai năm. Tức là sau khi thằng Thức lên cấp hai thì nó có thể tự chủ được suy nghĩ, não bộ con người là sản phẩm vi diệu nhất của tạo hóa, cho phép chặn hoặc lọc bỏ những thông tin lỗi.

Từ lúc này thằng Thức không còn phản xạ lại với những luồng thông tin của người âm xung quanh nữa, giống như trường hợp của thằng Thức, có rất nhiều trẻ em hồi nhỏ thấy được hồn ma, nhưng lớn lên thì khả năng đó lại biến mất. Cái này trên mạng giải thích rất nhiều và khoa học cũng đã chứng minh.

Nhưng não bộ vẫn có sơ hở, ban đêm, khi cơ thể hết thảy đều thả lỏng, tri giác được buông xuôi thì bước sóng vẫn hoạt động. Và chuyện là thằng Thức bị mất ngủ, lên lớp 7 thì nó bắt đầu khó vào giấc sau khi nằm xuống giường. Nếu ngủ được thì cũng không sâu, chỉ khoảng 2h sáng là nó lại bị giật mình, không phải tự nhiên mà nó dậy. Trong bóng tối thằng Thức nghe có tiếng trống bỏi gõ lọc cọc, xen lẫn với tiếng người nói thì thào lúc xa lúc gần. Nó không nghe rõ, âm thanh giống như ảo giác truyền vào tai, vừa sợ vừa khó chịu, thành ra nó toàn phải thức đến sáng.

Thời gian trước nó còn cố được, nhưng đầu mỗi lúc một nặng, thần kinh cũng căng thẳng, sức khỏe của thằng bé đợt đó xuống dốc trầm trọng. Mắt nó thâm đen và trũng sâu xuống, dáng vẻ đói ngủ giống như bọn phê cần bây giờ, mặt mũi lờ đờ, thần thái nửa sống nửa chín.

Bố mẹ thằng Thức đem nó đi viện, ở đây các bác sĩ chuẩn đoán nó đang vào giai đoạn dậy thì mạnh, thay đổi hoóc môn nên tâm sinh lý cũng bị ảnh hưởng. Họ cho nó thuốc an thần, thuốc điều tiết hoóc môn, và một ít thuốc mọc tóc.

Nghĩa là thuốc cũng có tác dụng, khiến nó ngủ được, nhưng vì thế mà triệu chứng thứ hai xuất hiện. Thằng Thức bị bóng đè và thường xuyên gặp ác mộng. Thứ nó mơ thấy, chủ yếu là những cảnh đường xá quen thuộc, nhưng hoàn toàn không có người, có thì cũng không thấy mặt, mà chủ yếu là mơ gặp trẻ con. Có những giấc mơ lặp đi lặp lại, thằng Thức không kể chi tiết, vì cuối cùng nó luôn bị đẩy ngã và giật mình tỉnh dậy. Người nó hẫng một cái và tay chân giống như bị thả rơi xuống giường, cảm giác như nó bị ngã thật vậy.

Bóng đè lại thường xuất hiện vào khoảng gần sáng, lúc mà thằng Thức tưởng mình đang ngủ, thì đột nhiên nó thấy người nặng, tay chân cứng đờ hoặc tê dại đi, mí mắt không mở nhưng tròng mắt bên trong lại đảo liên hồi. Cảm tưởng như nó bị cả cái tủ quần áo đổ lên người, khó thở và đau tức khắp ngực. Kinh nhất là trong khi bị bóng đè, thằng Thức lại nghe thấy tiếng trống bỏi gõ lóc cóc, lúc nào cũng gần ngay bên tai, cứ đều đều, đều đều.

Phải có ai động vào người thì nó mới dậy được, rất khó để tự mình thoát khỏi cơn bóng đè, dù chỉ cần động được một ngón tay, nhưng hầu như thằng Thức chịu chết. Mỗi lần như vậy, xương cốt toàn thân nó đều mỏi rời, từ ngực đến bụng đau như bị ai đấm, mắt nó còn đỏ quạch không khác gì người thức thâu đêm. Đây cũng là khoảng thời gian khốn đốn nhất với nó, tới mức thằng Thức bị chậm lớn vì thiếu ngủ, ăn uống cũng không màng, người ngợm còi cọc.

Bố mẹ thằng Thức thấy con 3 tháng sụt 7kg, đang tuổi ăn tuổi lớn mà như vậy thì không phải thân bệnh cũng là tâm bệnh. Chạy chữa hết thầy thuốc đến thầy cúng, đông tây các kiểu, cuối cùng thằng bé vẫn mất ngủ chán ăn như thường. Bà nó đợt ấy đang đi Yên Tử leo chùa Đồng, nghe tin cháu bị tâm bệnh thì xin lấy một nắm tro bát hương trong chùa, bỏ túi đem về.

Tới khi tận mắt thấy cháu bị hành đến rạc người, bà nó liền buộc cái túi tro hương lên đầu giường thằng bé, lại để xuống dưới đầu giường nó con dao phay, thêm mấy đêm liền ngủ bên cạnh theo dõi. Khoảng một tuần sau thằng Thức ngủ được yên lành, không bị giật mình cũng không bị bóng đè gì nữa.

Giai đoạn hai này không kéo dài lâu, tổng thể là hơn sáu tháng đỉnh điểm, về sau có nhắc lại vài lần, nhưng so với trước thì không đáng ngại. Bà thằng Thức còn cho xây cả một cái am thờ thổ công ở ngoài sân nhà nó, sợ là do vong từ ngoài đường theo vào nên cúng thổ công để trấn yếm bốn phương tám hướng. Có thờ có thiêng có kiêng có lành, nhà thằng Thức cũng nhất tâm niệm vạn tâm cầu, tời mấy năm tiếp theo cũng không ai bị ma hành nữa.

Ấy là cho tới khi nó bước vào giai đoạn 3, dớp với người âm có thể theo đến suốt đời, vì không giải quyết dứt điểm nên tới lúc đỗ đại học, thằng Thức lên Hà Nội, duyên âm bấy giờ mới phát tác. Nó biết mình có biểu hiện lạ từ cách đó hai tháng, chủ yếu là ngủ nhiều, tâm tính thay đổi thất thường, có khi đang nói chuyện với anh em vui vẻ, nó bỗng gắt lên, nhưng sau đó lại không hiểu mình cáu vì cái gì. Trong người lúc nào cũng bứt rứt, không thể tập trung để làm trọn vẹn việc gì, thằng Thức còn nói, gần đây nó bắt đầu thấy và nghe được tiếng người âm.

Riêng phần tâm tính thay đổi của nó thì tớ được tận mắt chứng kiến, có một lần cả phòng đang chơi tú lơ khơ, cũng ăn tiền nhưng chỉ là có cớ để chung nhau làm bữa nhậu, chơi được gần hết ván thứ năm thì thằng Thức lên cơn.

Cách đó mấy giây nó còn hô ăn phỏm, thế mà tự dưng nó bỏ bài, xong còn giật bài của người khác ném đi, lúc ấy mặt nó cạu lại, còn lầm bẩm cái gì trong miệng. Mấy người bọn tớ quát hỏi sao tự nhiên mày làm vậy, thằng bé không nói gì, nó trèo lên giường nằm quay mặt vào tường ngủ. Hôm sau lại nói cười như không có chuyện gì xảy ra.

Tức là khi ấy sóng não của nó bị một tần số khác chen vào, hành động không tự chủ được, hiện tượng mất kiểm soát tạm thời đó là do ở gần một nguồn phát sóng tương thích, nói một cách dễ hiểu là người âm bắt vía thằng Thức đã xuất hiện. Giữa hai người sống cũng có xảy ra chuyện như vậy, nhưng chỉ là ảnh hưởng về mặt cảm xúc, hay còn gọi là tâm ý tương thông, cùng cười cùng khóc.

Chứ kiểu nhảy thẳng vào đầu để tác động đến lý trí thì rất ít, chỉ có những nhà ngoại cảm mới có thể làm được. Ban đầu cơn bệnh của thằng Thức còn thưa thớt, sau thì tần suất dày đặc hơn, cảm giác như nó bị đa nhân cách, đang tươi cười thì mặt mày sa sầm, xong lại nói chuyện bình thường được ngay.


6. Phát duyên.

Khi biết được căn nguyên của sự việc, bọn tớ bị nó làm cho sợ lây. Vì thời điểm đó là thằng Thức đã bắt đầu thấy và nghe được rõ tiếng của người âm, nó bảo giọng là của một đứa trẻ con, thảo nào mà nó rất hay nghe thấy tiếng trống bỏi. Vì ký túc xá là nhà công nên không có ông thần nào cai quản, ma quỷ có thể tự do ra vào, thằng Thức chốt lại một câu, đứa bé ấy đang ở trong phòng này, cùng với chúng tớ. Hình dạng con ma thế nào thì chưa rõ, thằng Thức mới thấy được cái viền màu xám trắng thỉnh thoảng đi lại trong phòng.

Mấy anh em nghe nó nói câu ấy mà ghê người, nhưng không ai lỡ vì thế mà xa lánh nó, thằng bé đã âm thầm chịu đựng rất lâu rồi, anh em trong phòng thấy thương cảm cho nó nhiều hơn. Tớ có hỏi là để như vậy mãi sẽ rất nguy hiểm, tổn thương hệ thần kinh sau này khó phục hồi lắm, mày đã có cách giải quyết chưa. Thằng Thức bảo là rồi, ở bên Bắc Ninh có ngôi chùa Hàm Long, chuyên để trấn hồn rất linh thiêng, nó tính qua đấy một chuyến xin giải cái duyên này.

Chùa Hàm Long vốn dĩ rất nổi tiếng trong giới tâm linh, người ta truyền tai nhau rằng địa thế của ngôi chùa này rất thiêng, vị sư trụ trì trong đó linh lực cao thâm, có thể áp chế được cả những vong ác nhất. Thức ra bị người âm theo như thằng Thức vẫn chưa phải trường hợp nguy hiểm nhất, so với nó còn đáng sợ hơn một bậc, chính là Trùng tang.

Tức là người chết bị âm binh sai khiến rồi về bắt người nhà. Chùa Hàm Long trước nay vẫn là nơi nhốt nhiều "trùng" nhất cả nước, vong các thể loại cũng bị đem đến đây không ít, thành thử trong chùa lúc nào cũng lạnh lẽo, dù là đang giữa mùa hè.

Nếu ai có ý định giải vía thì tớ khuyên là nên đi chùa, có điều kiện thì làm chuyến đến Hàm Long cho triệt để, chỉ cần đứng trong sân chùa là sẽ cảm nhận được luồng âm khí dồi dào chảy qua, lạnh từ trong xương tủy, bất tri bất giác phải chùn chân khụy gối. Còn như là tìm thầy cúng thì không ăn thua, tiền mất tật mang, mà lo sợ bất an hơn nữa.

Nhưng muốn đội vong lên chùa thì thằng Thức phải thực sự tương tác được với nó, nghĩa là hai bên thấy nhau và trò truyện cùng nhau. Có như vậy mới áp được đích xác con ma đi theo, cứ mơ mơ hồ hồ rồi nó lại trốn được thì bỏ mẹ.

Vì cái lý ấy mà thằng Thức cam tâm tình nguyện sống trong sợ hãi, nếu chúng tớ không phát hiện ra thì thằng cu vẫn sẽ tiếp tục giữ im lặng. Những chuyện như này thì không biết không sao, đã biết rồi là lúc nào cũng lo ngay ngáy, đêm ngủ cũng giật mình thon thót.

Thằng Thức từ sau hôm tâm sự với chúng tớ, tính tình nó có vẻ ổn định hơn, cơ bản là thằng cu sợ trước khi đội được vong lên chùa thì bản thân đã hóa điên. Nó đâm ra sợ ngủ. Giữ cho đầu óc tỉnh táo vào ban ngày thì dễ, chứ đêm xuống là nó chịu không nổi. Cuối cùng thằng Thức nói với anh em trong phòng, cho nó ngủ nhờ giường mỗi người một đêm, nằm một mình nó cứ li bì mê man, bị bắt đi lúc nào không biết.

Thú thực là phòng tớ ai cũng sợ, nhưng thấy thằng Thức chật vật như vậy, mọi người tự nhủ là phải vững tâm, chính nó đã nói là không có duyên thì không lo bị hại. Anh em đồng ý giúp đỡ nó, mấy hôm đầu diễn biến bình thường, nhưng đến lượt thằng Thức sang nằm giường tớ, đêm đó lại có chuyện.

Tớ nằm ngoài, thằng Thức nằm trong, đang thiu thiu ngủ thì tớ nghe thấy tiếng rì rầm ở phía trong tường. Hé mắt nhìn sang bên cạnh, chẳng biết thằng Thức quay mặt vào tường từ bao giờ, mà hình như nó chưa ngủ. Nó cứ lầm bầm một mình, "là cái gì?", xong lại tự trả lời, "một cái bát ăn cơm với một đôi đũa", rồi lại hỏi, "bao nhiêu lâu", và trả lời, "49 ngày". Tớ hốt quá mới đập vào vai nó, lay lay mấy cái, hỏi mày ngủ chưa, nói cái gì đấy?

Thằng Thức đột nhiên gạt phắt tay tớ ra, nó không nhìn lại cũng không động đậy, nhưng miệng vẫn nói: "CÚT NGAY".

Giọng nghe giống đứa trẻ con, lanh lảnh không biết nam hay nữ. Mẹ, tớ sợ vãi luôn, vội rụt tay về, nằm im rẻ, tim đập thình thịch. Đáng nhẽ tớ định rời giường rồi, nhưng nghĩ mình nhúc nhích làm nó cáu thì phải vạ.

Thế là suốt đêm tớ không dám ngủ, mà thằng Thức sau đó cũng không nói nữa. Sáng dậy hỏi nó đêm qua nói chuyện với ai, sao nghe có giọng trẻ con, thằng cu lúc này mới tái mặt, nó bảo không biết, đêm qua chỉ ngủ thôi.

Từ sau hôm đó thằng Thức lại chuyển sang nói chuyện một mình, có khi nó lầm lì quay vào góc tường cả tiếng đồng hồ, ai hỏi cũng không thưa, chỉ lầm bầm trong miệng, bất kể ngày đêm. Giai đoạn giác ngộ duyên âm này chủ yếu diễn ra trong tư tưởng của thằng Thức, nó không biểu hiện ra bên ngoài nhiều, nhưng về bản chất thì nó làm thay đổi con người thằng ấy. Nhiều lúc thằng Thức còn không nhận ra anh em trong phòng, nó bặm môi trừng mắt với mọi người, thái độ cũng mỗi lúc một cáu bẳn.


7. Chùa Hàm Long.

Đột nhiên một hôm người nhà nó xuất hiện ở ký túc xá, bà thằng Thức cũng đến, mọi người nói chuyện rất bình thường, không ai nhắc đến việc lên chùa, sau đó tất cả nhà ấy cùng rời đi. Bên phía nhà trường gia đình thằng Thức cũng đã xin phép nghỉ một tuần để chữa bệnh. Cứ tưởng chuyện sẽ ầm ĩ thế nào, nhưng thực tế chỉ êm êm như vậy mà giải quyết.

Cho tới lúc thằng Thức quay lại, phòng tớ nhao nhao lên hỏi nó. Thằng bé thần sắc đã tốt lên rất nhiều, đốm đen ở mi tâm cũng không còn, tính khí đã vui vẻ hơn trước. Nó bảo thực chất lúc nó xin ngủ nhờ là đã có biểu hiện giao tiếp với người âm rồi, nhưng dường như là nó chỉ có thể nói trong vô thức, vì vậy phải có người ở bên cạnh nghe ngóng rồi thông báo với nó.

Đã có thể nghe và nói thì rất nhanh sẽ nhìn thấy, quả nhiên chỉ sau đó hơn một tuần, thằng Thức đã rõ được hình dạng của vong. Vẫn là cái bóng màu xám trắng, nhưng có thể phân biệt được tay chân, mặt mũi, vong rất ít khi hành động, chủ yếu là ngồi hoặc rúc vào một góc tường đừng quay lưng ra. Tính tình đứa trẻ đó không được hòa hợp lắm, nó rất hay đòi hỏi, thích ngủ và cáu bẳn như cơm bữa.

Về việc lên chùa hôm ấy, thằng Thức chỉ âm thầm liên lạc với gia đình, chủ yếu là bà nó để bà xem ngày hộ. Vong là trẻ con nên tính khí thất thường, nếu để nó biết chuyện bị ép lên chùa, không đời nào nó chịu đi theo, về sau còn bị nó hành cho bằng chết. Suốt chặng đường tới chùa, thằng Thức luôn trong trạng thái nửa tỉnh nữa mê, không nhận ra ai với ai, đầu óc trì trệ.

Tiếp theo là đùng một cái, nó tỉnh dậy, người cứ nâng nâng, cảm giác chân tay bây giờ mới có lực, ngực cũng không còn nặng nề gì nữa. Đặc biệt là cái bóng đen ám ảnh trong lòng đã tan biến, thằng Thức giống như người chết hồi sinh, tuy có đau đớn âm ỉ vì bị người âm đè lên nhưng nhìn chung là nó đã tỉnh táo.

Bấy giờ nó ngồi ở điện thờ chính trong chùa Hàm Long, sư thầy vừa làm lễ nhốt vong, đang ở trước mặt nó đọc kinh, thằng cu nghe nốt mấy tiếng chuông thì hồn vía cũng về đủ. Hỏi ra mới biết nó ngồi đây đã bốn tiếng đồng hồ, hai chân gần như tê bại không đứng dậy nổi. Vong cũng đã bị nhốt, duyên cũng đã giải xong, gia đình liền đem thằng Thức về nhà tầm bổ.

Theo lời sư thầy dặn, ra đường nên tránh làm việc sát sinh, có điều kiện thì làm chút việc thiện để tích đức. Từ đấy đến nay, thằng Thức không còn bị quấy nhiễu, nhưng nó vẫn phải đến bệnh viện điều trị di chứng thần kinh, tính ra cũng đã ba năm.

Duyên âm vốn không phải trò đùa, muốn biết mình có bị vong theo hay không, ít nhất cũng nên tìm hiểu căn nguyên của nó. Hơn nữa, ngày nay có rất nhiều người kiếm tiền từ cái nghề tâm linh này. Nếu cứ cảm tính mà nghe theo thì chỉ có thể tốn tiền oan, không khéo lúc đó bản mệnh đang nguyên lành lại bị động thành khiếm khuyết.

Xin nhớ cho là âm dương rất gần nhau, bước chân khỏi cửa liền thấy người chết, tới khi thật sự bị bắt vía mà không biết, có bị lôi theo chết cùng cũng chẳng thể kêu ai. Tốt nhất là cứ tĩnh tâm mà sống, tin thần tin phật chẳng bằng tin mình.

Người cũng có trăm nghìn loại, đâu phải ai cũng bị vong ám như ai, cố gắng sống lạc quan, gặp vận rủi thì đừng nghĩ là do vong ám. Ma quỷ do tâm sinh, nghĩ nhiều tự khắc thành chuyện, chi bằng cứ cầu cho sống hết phần đời yên ổn, chuyện của cõi âm, có muốn cũng không quản được đâu.

____Hết___


Sưu tầm
Chưa có ai yêu thích truyện này!


 BÌNH LUẬN TỪ FACEBOOK