Loạn Tình
Chương 1: Bạn Thân Hãm Hại.
Nóng bức, khó thở, cô gái bắt đầu có những dấu hiệu lạ lẫm khiến anh cảm thấy có điều gì không đúng ở đây. Cơ thể cô ấy bắt đầu run rẩy, mồ hôi đầm đìa, sâu bên trong cô ấy có một sự khát vọng vô cùng mãnh liệt. Cô gái này rõ ràng là bị người khác bỏ thuốc, có ai đó đã hãm hại cô gái này, lại còn cố tình đem cô ấy đến cho Lưu Ngạn Thiên, chắc chắn người đứng đằng sau giở trò là người có liên quan đến anh.
Anh thôi không cau mày cũng không tức giận nữa vì anh dám chắc một điều là cô gái này chỉ là nạn nhân của những xấu xa, còn những kẻ xấu đó là ai thì anh nhất định sẽ làm rõ nhưng anh vẫn nên giúp cô gái này giải thuốc trước đã. Lưu Ngạn Thiên bế cô ấy vào phòng tắm, anh xả nước đầy bồn rồi đặt cô ấy vào ngâm trong nước lạnh, xem ra cách này của anh có hiệu quả vì nỗi khát vọng của cô ấy đang từ từ giảm dần. Sau cùng anh giúp cô ấy thay đồ, anh không còn cách nào khác khi phải tự tay thay đồ cho cô ấy, người hãm hại cô gái này chắc chắn đang còn ở ngoài kia, nếu như bọn chúng biết được kế hoạch của bọn chúng không thành thì e rằng cô gái này lại chịu thiệt thòi một lần nữa. Tuy rằng giữa anh và cô ấy không có chút quen biết nào nhưng anh cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Sáng hôm sau, khi tác dụng của thuốc đã không còn nữa, cô gái ấy tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Lưu Ngạn Thiên. Cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông lạ mặt ấy, cô hoang mang, sợ hãi vì không biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Cô cố gắng lật lại kí ức của mình. Tối hôm qua, cô cùng với bạn thân của mình là Đường Linh uống rượu ở quán bar, Đường Linh đã mang cho cô một ly rượu, sau khi cô uống vào thì liền ngủ say. Mọi chuyện sau đó thì cô không còn nhớ gì nữa rồi, sáng nay tỉnh dậy cô lại nằm ngủ bên cạnh một người đàn ông lạ mặt. Cô vội vàng nhìn lại quần áo trên người mình, quần áo vẫn còn nguyên trên người nhưng mà…đấy đâu phải là quần áo của cô. Cô vội vàng bật dậy hất tung chiếc chăn ra thì một vết máu đỏ tươi trên chiếc bra giường màu trắng. Cô bàng hoàng khi nhìn thấy thứ đó. Tâm trạng của cô rối bời, cô sợ hãi ngồi co ro vào một góc tường.
Lưu Ngạn Thiên tỉnh dậy, anh vừa mở mắt ra thì đã không nhìn thấy cô gái ấy nữa rồi, anh nghĩ rằng cô ấy đã sợ và bỏ trốn nhưng anh không ngờ đến việc cô ấy đang ngồi co ro sợ hãi nhìn về phía mình. Anh bước xuống giường rồi từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía cô ấy, anh nhìn cô với ánh mắt vô cùng ôn nhu, dịu dàng. Ánh mắt này khác hẳn với lần đầu tiên anh gặp cô ấy.
– Cô sợ tôi?
Cô nhìn anh với vẻ mặt sắp khóc, cô gái này mong manh hơn anh nghĩ. Cô đứng dậy nhìn anh đầy vẻ uất ức. Thứ đáng giá nhất của cô đã bị một người đàn ông không quen biết cướp đi như vậy sao? Nhìn vẻ mặt bình thản của anh ta, cô lại càng cảm thấy tức giận, không ngờ lần đầu của cô lại trao cho một tên sở khanh.
– Anh…đã làm gì tôi?
Ánh mắt giận dữ cùng với câu nói vừa rồi của cô, cộng với việc cô liên tục nhìn về phía vết máu ở trên bra giường. Vẻ mặt hoang mang, sợ hãi của cô càng làm anh chắc chắn một điều, cô vẫn còn là “xử nữ”. Anh đã biết cô ấy đang hiểu lầm mình. Anh cảm thấy cô gái này có chút thú vị nên anh muốn đùa với cô một chút cho vui thử xem.
– Trải qua một đêm vô cùng ân ái vậy mà cô lại quên hết rồi sao? Tôi nhớ là…tối hôm qua cô quyết liệt lắm cơ mà, bây giờ lại tỏ thái độ oán hận với tôi? Cô bé, có biết tôi là ai không mà dám đùa như vậy?
– Tôi và anh không thù không oán, tại sao…tại sao anh lại làm vậy với tôi? – cô khóc òa lên trong nỗi uất ức không nói thành lời. Ngoài trách mắng, oán hận người đàn ông lạ mặt này ra, thì cô không thể biến mọi thứ quay ngược trở lại.
Xem ra lời nói đùa của anh đã làm cho cô ấy sợ hãi thật rồi. Đáng lý ra anh nên giải thích cho cô ấy hiểu hơn là đùa trên nỗi đau của một cô gái mới lớn. Anh từng bước tiến về phía cô rồi anh nhẹ nhàng đưa tay mình nâng niu khuôn mặt xinh đẹp của cô.
– Yên tâm! Tôi chưa làm gì cô cả. Vết máu trên giường chẳng qua chỉ là vết thương trên tay tôi vẫn còn chưa lành hẳn.
– Thật là…anh chưa làm gì?
Anh gật đầu nhìn cô. Giọng nói của anh cùng với ánh mắt chân thành, cô tin lời người đàn ông này nói điều là sự thật. Đây có lẽ là người đàn ông đầu tiên ở cạnh cô mà không có bất kỳ ham muốn nào. Người đàn ông này làm cho cô có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh.
Cô thẫn thờ suy nghĩ về người đàn ông này rốt cuộc là ai nhưng cô lại chợt nghĩ đến chuyện của mình. Làm thế nào cô đến được đây? Suy nghĩ đến đây, cô không thể nào dám nghĩ đến Đường Linh là người đã hãm hại cô. Người bạn thân duy nhất của cô làm sao có thể làm ra chuyện này được.
– Anh có thể nào cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với tôi không?
Anh ta là người tỉnh táo nhất, vậy thì chắc hẳn Lưu Ngạn Thiên là người biết rõ mọi chuyện. Tối hôm qua, anh cho người điều tra tất cả mọi chuyện. Một đám đàn ông che mặt cùng với một cô gái tóc đỏ đã đem cô vào phòng của anh. Phòng của Lưu Ngạn Thiên là loại phòng v.i.p đắt nhất ở khách sạn Hoa Hồng, khả năng bảo mật rất cao nhưng vì sao bọn họ có được chìa khóa phòng của anh, anh vẫn chưa có đáp án. Mục đích của bọn chúng chắc hẳn là muốn cô gái này mất đi tất cả, còn với anh thì sẽ là một tin sốt dẻo cho những tờ báo lá cải, những tin đồn về anh và cô gái này. Anh đem những gì anh biết được kể lại chi tiết để cô không phải hiểu lầm anh là người xấu.
– Bọn chúng chắc chắn còn đang ở ngoài đợi chúng ta. Chỉ cần cô bước ra khỏi phòng của tôi thì lập tức danh dự của cô liền bị bọn nhà báo bôi nhọ. Tôi nhất định sẽ tìm cách đưa cô rời khỏi đây an toàn. Đợi tôi!
Người đàn ông này luôn cho cô cảm giác có lòng tin vào anh ta. Một phút nhìn lại, người đàn ông này chắc tầm khoảng 26, 27 tuổi. Dáng người cao cùng với thân hình rắn chắc, hơn thế nữa anh ta còn là một nam thần chính hiệu, gương mặt cân đối, mắt hai mí, mũi cao, làn da còn đẹp hơn cả con gái. Ngay cả cô còn phải ganh tị một hai phần.
Cô ngồi xuống chiếc sofa, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Lưu Ngạn Thiên đang bận rộn giải quyết vấn đề giúp cô. Anh liên tục gọi cho người này rồi đến người khác, sự chân thành muốn giúp cô giữ gìn phẩm giá đã làm cho cô vô cùng biết ơn. Kết thúc tất cả cuộc gọi, anh thở phào vì cuối cùng cũng tìm ra cách giải quyết cho cô.
– Thư ký của tôi sẽ giúp chúng ta đánh lạc hướng bọn chúng. Việc của cô là cùng với Hàn Khải Trạch rời khỏi đây bằng lối thoát hiểm bên trái của khách sạn. Chúng tôi đã chuẩn bị xe cho cô, chỉ cần cô lên được xe thì tất cả mọi chuyện sẽ ổn. Cô hiểu ý tôi không?
– Tôi…tôi hiểu! – cô không nghĩ rằng anh ta lại có thể chu đáo đến như vậy.
Ở bên ngoài, tất cả nhà báo lớn nhỏ điều đang chờ chực Lưu Ngạn Thiên bước ra cùng với một cô gái. Ai nấy điều vô cùng muốn viết về anh vì từ trước đến giờ mọi thông tin cá nhân của anh đều được giữ bí mật. Hôm nay là cơ hội đáng giá ngàn vàng để bọn họ “bốc phốt” chuyện đời tư phức tạp của Lưu Ngạn Thiên.
30 phút sau, thư ký của Lưu Ngạn Thiên đã có mặt ở khách sạn. Đi cùng với cô thư ký chính là Bạch Nguyệt vân – nữ minh tinh vô cùng nổi tiếng. Chủ ý đưa Bạch Nguyệt Vân đến khách sạn để đánh lạc hướng của đám nhà báo rất thuận lợi. Bọn họ sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội bắt gặp nữ minh tinh vào khách sạn, so với Lưu Ngạn Thiên thì tin tức của Bạch Nguyệt Vân đáng giá hơn nhiều. Cả đám nhà báo nghe tin Bạch Nguyệt Vân đang ở dưới sảnh thì liền tranh nhau chạy xuống dưới. Nhân lúc đám nhà báo đã rời khỏi, Hàn Khải Trạch xuất hiện cùng với một đám vệ sĩ. Sau đó Lưu Ngạn Thiên giao cô lại cho Hàn Khải Trạch để cậu ta đưa cô rời khỏi khách sạn.
Giây phút Lưu Ngạn Thiên đẩy cô sang Hàn Khải Trạch, cô cảm thấy có chút luyến tiếc, cô không nỡ rời xa anh. Cảm giác này có phải cô đã thích anh ta rồi không? Nhưng hình như anh ta không hề để ý đến cô, giây phút anh giao cô cho Hàn Khải Trạch giống như là nhanh chóng giải quyết đống phiền phức này. Ngay từ lúc ban đầu, anh ta không hề có chút quan tâm đến cô, thứ duy nhất anh ta quan tâm chính là đừng gây rắc rối cho anh. Ánh mắt lúc đó của anh ta làm cô cảm thấy vô cùng hụt hẫng, vẻ mặt của cô thoáng buồn vì những sự quan tâm của anh ta chỉ là do cô tự mình ảo tưởng. Vốn dĩ anh ta không hề để ý đến cô.
Hàn Khải Trạch đưa ra xe an toàn, trước khi rời đi cô vẫn muốn biết tên của người đó, dù sao thì anh ta cũng đã giúp cô. Cô cũng nên biết người đó là ai.
– Có thể nào cho tôi biết tên của anh ấy không?
Hàn Khải Trạch nhìn cô, cậu ta đoán rằng cô đã để ý đến Lưu Ngạn Thiên. Một cô gái ngây thơ trong sáng như cô, Khải Trạch không thể không cho cô lời khuyên thật lòng.
– Mỹ nữ, người mà cô gặp vừa rồi, hãy quên anh ta đi. Con người của anh ta, tôi rõ hơn ai hết. Tốt nhất cô đừng nên có bất cứ loại tình cảm nào với anh ta. Cô nên quên hết những chuyện xảy ra hôm nay đi. Tạm biệt!
Lời nói của Hàn Khải Trạch chứa đầy ẩn ý, nhưng cô có thể nhận ra được rằng cậu ta đang muốn cảnh báo cô về người đó. Còn sự việc diễn ra ngày hôm nay thì làm sao cô có thể quên được rằng bạn thân của mình lại có thể hãm hại cô như thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!