Thỏ heo!!! Anh yêu em
Chương 43
Chuông điện thoại anh reo lên.
– aiishiii!!_ anh vò đầu bực tức khi bị làm phiền.
Cô đẩy anh ra rồi cười bảo- Anh nghe điện thoại đi, em qua phòng Linh xem có việc gì..
Nói rồi cô phóng đi. Anh cầm điện thoại nhìn xem tên nào cả gan dám làm hỏng chuyện của mình.
“Huy Khánh”
– Cái tên này…
Anh bực bội mắng nhưng vẫn bắt máy.
-Chuyện gì thế??
– Bên đó cậu sống ở đâu??
– Tớ…khách sạn chứ đâu.
– Ừ, 2 ngày nữa tớ qua bên đó bàn công việc, tớ sẽ qua chỗ cậu.
– Sao?? 2 ngày…tớ mới đc…
“Mới gặp lại Gia, ko lẽ phải rời xa lần nữa”
– Sao thế??_hắn nghi ngờ hỏi
– Ko, tớ cúp máy đây.
Chưa kịp trả lời hắn đã nghe tiếng ngắt đoạn từ đầu dây.
– Anh sao vậy??
Hà Anh từ đằng sau ôm chầm lấy hắn, dụi đầu vào lưng anh như chú mèo nhỏ đang nũng nịu.
Hắn nhăn mặt gỡ tay cô ra, khó chịu nói.- Đây là công ty em nên thận trọng.
– Em mặc kệ…
Giọng nói ko thể nào nhão hơn, nghe mà sởn gai óc.
– Em ngoan đi, đây là nơi làm việc.
Dù gì hắn cũng coi cô như là em gái nên cũng ko muốn cô buồn.
– 4 năm rồi, 4 năm ko đủ làm anh yêu em hay sao??Anh vẫn lạnh lùng với em như vậy.
Câu hỏi mà bao lâu nay Hà Anh luôn muốn biết câu trả lời.
– Em…em nên về đi thì hơn.
Ko thể và cũng chẳng muốn đề cập đến chuyện này. Nhưng trong lòng hắn, câu trả lời đã có từ rất lâu rồi. Ko có Linh, hắn mãi mãi ko thể yêu ng khác.
– Ko, em ko về…anh nói rõ đi…
Ả la hét khắp căn phòng.
– Em yên lặng đi đc ko.
Hắn bắt lấy vai H.Anh lay lay.
– Đc rồi, anh nói đi…4 năm trc anh đã…vậy anh có muốn lấy em hay ko??
Ả đang đề cập đến vụ say rượu 4 năm trc, đây là muốn ép buộc đây mà.
– Ko phải em nói là ko ép anh hay sao??
– Phải!!! Em ko muốn ép anh, nhưng em đã chờ, chờ 4 năm rồi anh biết ko??
Hắn khó sử nhìn ả, khuôn mặt vì vậy mà có vài vết nhăn.
– Đc rồi, cứ tuỳ em quyết định vậy.
Nói rồi hắn nhanh chóng xách áo khoác ra khỏi công ty.
Ả thì lại vui ko tả xiếc.
[…]
Trong quán bar u tối, hắn nốc 1 chai XO vào bụng, tâm trạng ko tốt, rượu có lẽ sẽ làm vơi đi nỗi buồn, hắn nghĩ vậy.
—-@@—-
– Eline, 1 công ty lớn muốn mua mẫu thiết kế của chúng ta, 2 ngày sao tớ và cậu đi gặp họ.
Nó hớn hở nói
– Thật sao!!
Nụ cười trên môi xuất hiện.
Là mẫu duy nhất nó và cô cùng nhau thiết kế vì thế nghe tin bản thiết kế mình đc lựa chọn, tâm trạng lại hớn hở hơn thường ngày.
—@@— 2 ngày sau…
Nó diện một bộ đồ công sở trông rất đứng đắn, áo sơ mi trắng cùng với đầm ống đen, tóc búi cao đầy tinh tế. Eline cũng ko kém cạnh, khoác lên mình áo vest nữ khá nghiêm chỉnh, tóc buông xoã tự nhiên. 2 nàng bước vào nhà hàng khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Vào căn phòng Vip, cánh cửa bật mở, chuẩn bị nụ cười trên môi nó thở phào trấn tĩnh tinh thần.
Cửa vừa mở, nó thất trc mặt mình là một ông khoảng 50 tuổi, khí chất sang trọng nhìn nó, khẽ mỉm cười, hai ng cùng bước vào căn phòng rộng lớn. Bàn ăn hình chữ nhật thiết kế rất lạ mắt.
– Chào ông!!!
Helen bước đến chào hỏi mà ko để ý xung quanh.
Eline thuận mắt đảo quanh phòng, dừng tại nơi đầu bàn, cô bất ngờ mắt chữ o mồm chữ a nhìn ng phía bên kia.
Đôi mắt đen huyền kia cũng ngơ ngác nhìn sau đó cũng lấy lại vẻ bình thường.
– He…Helen…là…
Nó thắc mắt nhìn theo hướng cô chỉ…tròn mắt nhìn ng đó, tay bắt đầu ương ướt, khuôn mặt tỏ vẻ căng thẳng.
Cuộc gặp mặt thật hoàng hảo, có lẽ ông trời cho họ cơ hội hoặc lại cho họ dấy lên nỗi đau khi xưa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!