Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả
Chương 10
Hoàng đế bệ hạ đương nhiên là anh tuấn, mặt dù hình tượng rất lãnh huyết vô tình, vẫn không thể ngăn cản được vẻ anh hùng lúc về già, dung mạo anh tuấn giống như rượu lâu năm tinh khiết. Trong hai vị hoàng tử thì Cố Tử Khung nhìn giống bế hạ hơn một ít, nhưng vẫn có chỗ không giống, ánh mắt Cố Tử Khung sâu sắc hơn, bệ hạ có vẻ bạc tình hơn một ít.
“Bệ hạ, mạo muội quấy rầy.” Diệp Hoài Tây ở trước mặt hoàng đế cho tới bây giờ cũng không nói nhiều.
Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên là đã sớm quen, thấy nhưng không thể trách gật đầu: “Cậu đã quay về thông tin với tôi, hẳn là đã biết hai chuyện mà tôi giao cho cậu, một là đem nhị hoàng tử Cố Tử Khung ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ quay trở về, hai là sau khi trở lại thủ đô, đi cục quản lý dân cư đăng kí.
“Phải” Diệp Hoài Tây trả lời.
Có thể là do bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng của Diệp Hoài Tây, làm cho hoàng đế nghĩ đến chuyện thứ hai, kỳ thật cũng không liên quan đến hắn, tất cả đều là do hai vị kia gây ra liên lụy, trong lòng đối với Diệp Hoài Tây có cảm giác áy náy, hắn nói: “Tôi biết phụ thân cậu vẫn hy vọng cậu có thể tìm được một người có huyết thống thuần khiết, một omega có gen cường đại, chờ cậu đến cục quản lý đăng kí danh sách, tôi sẽ cho người sắp xếp cho cậu một omega thích hợp mọi phương diện, cậu xem như thế nào?”
Hoàng đế bệ hạ đã có thói quen cao cao tại thượng, đã rất nhiều năm không dùng ngữ khí thương lượng cùng người khác nói chuyện, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, giọng nói sau khi chấm dứt còn có vài phần bị biến âm, rõ ràng đã đệ lộ sự không tự nhiên ở sâu trong nội tâm của hắn.
Vẻ mặt Diệp Hoài Tây bình thản, hồn nhiên không thèm để ý nói: “Không cần, tùy duyên.”
Vài phần khẩn trương ở sâu trong ánh mắt hoàng đế bệ hạ thoáng thả lỏng vài phần, ngay cả hàm dưới buộc chặt mà mắt thường không thể thấy được cũng giật giật. Có thể thấy được hoàng đế bệ hạ rất sợ Diệp Hoài Tây đáp ứng ngay, đến lúc đó hắn thật sự phải tìm cho Diệp Hoài Tây một omega tất cả phương diện đều tốt, cũng bởi vì đa nghi, nên muốn tìm cơ hội hủy diệt đi mối hôn sự này.
Diệp Hoài Tây đã sớm nhìn thấu hoàng đế bệ hạ, ngay cả lá mặt lá trái đơn giản nhất cũng lười làm. Lời ít ý nhiều nên cự tuyệt liền cự tuyệt, nên ngột ngạt vẫn là ngột ngạt, tuyệt đối nghiêm túc.
“Hoài Tây, cậu đừng trách tôi.” Hoàng đế bệ hạ liên tục thở dài, vẻ mặt cũng rất mệt mỏi, giống như là hạ quyết định này hắn cũng rất khó xử.
Diệp Hoài Tây vẫn trưng ra một khuôn mặt liệt, tùy tiện hoàng đế bệ hạ diễn trò, bộ dáng hắn vẫn là ‘tự nhiên muốn làm gì cũng được’, làm cho hoàng đế bệ hạ không có cảm giác thành tựu, sau khi lải nhải thêm vài chuyện râu ria, hoàng đế bệ hạ liền chủ động cắt đứt liên lạc. Diệp Hoài Tây bỏ thông tấn khí qua một bên, cởi ra quần áo, thay áo ngủ mềm mại thoải mái, nửa dựa vào trên đầu giường, bắt đầu xem tư liệu điều tra về nhị hoàng tử Cố Tử Khung.
Lấy quyền hạn của Diệp Hoài Tây đương nhiên sẽ không khó để đọc được những thông tin này, nhưng khi trên màn hình hiển thị ghi rõ đã bị khóa, hắn gõ lại thêm một lần nữa vẫn biểu thị ‘thực xin lỗi, bạn không đủ quyền hạn đế xem những thông tin này’, toàn bộ liên bang người có quyền hạn cao hơn hắn, có thể khóa những tư liệu này chắc chắn chỉ có hoàng đế bệ hạ, những tư liệu này rốt cuộc cất giấu bí mật gì.
Không đọc được những tài liệu về Cố Tử Khung, Diệp Hoài Tây cũng không nổi giận, tin tưởng sẽ có cách khác. Nhưng thật ra cơ giáp Yển Nguyệt, lại là vấn đề lớn tồn tại trước mắt. Hắn gỡ xuống vòng cơ giáp ở trên tay, ở bên trên điểm vài cái, thể trí năng của Yển Nguyệt xuất hiện ở trên chăn.
Thể trí năng của Yển Nguyệt không cố định, tùy tâm tình mà biến hóa, đa số đều là một con thỏ nhỏ bằng sắt thép kim loại, hôm nay đôi tai của con thỏ nhỏ này có lỗ tai phải bị gập lại, ánh mắt thủy tinh màu lam, có vài phần thẹn thùng còn có vài phần thấp thỏm, nằm ở trên chăn.
“Yển Nguyệt, hôm nay mi vì sao lại dễ dàng để cho người khác gỡ xuống?” Diệp Hoài Tây hỏi.
Ánh mắt thủy tinh màu lam của Yển Nguyệt lóe vài cái, âm thanh máy móc lạnh như băng vang lên: “Bởi vì tôi ở trên người ngài cảm nhận được sức mạnh của hắn, nghĩ hắn là bầu bạn của ngài, nhưng chưa có sự đồng ý của ngài, đã tự chủ trương ngầm đồng ý cho hắn sử dụng tôi. Là tôi làm sai.”
Diệp Hoài Tây trầm mặc, ở trên người hắn cảm nhận được sức mạnh của Cố Tử Khung, là tác dụng của dấu hiệu tạm thời? Hắn lại cảm thấy đau đầu, thở ra thật mạnh: “Mi không thể chỉ đơn giản như vậy, đã để cho hắn sử dụng mi, lỡ như hắn là người xấu thì sao?”
“Thiếu tướng, lần này là sai lầm của tôi. Nhưng cho tôi nói thêm một câu, hắn cho tôi cảm giác rất là quen thuộc.” Yển Nguyệt nói.
Cảm giác quen thuộc? Nếu hắn nhớ không lầm, hắn và Cố Tử Khung đây là lần đầu tiên gặp mặt.
“Yển Nguyệt, lần sau không có sự cho phép của ta, không được cam chịu cho bất cứ kẻ nào sử dụng mi.” Diệp Hoài Tây mặc kệ cảm giác quen thuộc, những chứ này đối với hắn chính là lôi kéo làm quen. Chủ yếu là muốn cường điệu Yển Nguyệt không thể tùy tiện để cho người khác sử dụng. Trong dĩ vãng Diệp Hoài Tây tuyệt đối không tin Yển Nguyệt sẽ bị người khác tháo xuống thoải mái như vậy, nhưng trải qua chuyện đêm nay, đầu tiên là để lộ giới tính của bản thân, tiếp theo là cơ giáp bị gỡ xuống, cuối cùng là hắn biết được thân phận của chính mình, những chuyện đêm nay khiến một người đã trải qua nhiều sóng gió như hắn, so với trước kia nơi nơi đều phải cẩn thận hơn.
Yển Nguyệt nghe ra sự trịnh trọng trong thanh âm của hắn, cũng tiếp thu những gì hắn vừa mới đặt ra, bình tĩnh trả lời: “Rõ, thiếu tướng.”
Diệp Hoài Tây đem Yển Nguyệt thu hồi đặt ở một bên, xoay người nằm xuống đắp tốt chăn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cả đêm mơ thấy những cảnh vớ vẩn kỳ quái, trời còn chưa sáng Diệp Hoài Tây đã hít thở không thông bừng tỉnh. Một màn cuối cùng kia cứ ở trước mắt hắn không đi, tình cảnh kiều diễm đó. Cảnh tượng ấy chân thực đến cực điểm, làm cho cả người hắn khô nóng không ngừng, vì tránh cho chính mình suy nghĩ nhiều, Diệp Hoài Tây luống cuống tay chân đi vào phòng tắm, hơn nửa ngày cũng chưa đi ra, trước đây điều này chưa bao giờ xảy ra.
Chờ sau khi tắm xong dọn dẹp sạch sẽ, sắc mặt Diệp Hoài Tây lạnh đến đáng sợ, tiện tay cầm lấy những tin tức mà La Thụy đã chỉnh lý, buông thông tấn khí, mang Yển Nguyệt tới phòng huấn luyện.
Buối sáng tám giờ rưỡi, phó tướng La Thụy làm tròn bổn phận, khống chế xe huyền phù đến địa phương mà mình mới vừa tra được, theo như trên bản đồ liên bang, là một quầy bán quà vặt, quầy bán quà vặt kia là của một bà cháu, một nữ alpha cường kiện hữu lực đã qua tám mươi tuổi, còn một người là thanh niên mới qua hai mươi đang chờ việc. Hắn không rõ vì sao thiếu tướng mới sáu giờ sáng đã phát thông tin đến cho hắn, kêu hắn chuẩn bị một phong thư đề cử, đưa đến cho một người trẻ tuổi. Cũng chưa nói người trẻ tuổi tên là gì, hình dạng như thế nào, chỉ nói đến địa phương này.
La Thụy cảm thấy rất kỳ quái, muốn hỏi thiếu tướng có phải là sai cái gì hay không. Thế nhưng thư đề cử đã được đặt ở trên bàn, cản bản là đã sớm chuẩn bị.
Xe huyền phụ chạy nhanh đến ngõ nhỏ tối hôm qua nhận được thông tin của Diệp Hoài Tây, sắp sửa đến địa phương kia, tốc độ liền chậm lại.
La Thụy xuống xe vừa ngẩng đầu, thấy trước mặt là một quầy quà vặt không lớn, thật sự là đã lâu đời, bảng hiệu quầy bán quà vặt lâu năm sớm đã bị gió thổi ăn mòn chỉ còn lại dàn giáo, trên dàn giáo còn lưu lại vài họa đồ, mơ hồ có thể nhận ra tấm bảng hiệu này rất là xinh đẹp. Mặt mày La Thụy nhăn nhó, lại nhìn về cánh cửa thủy tinh không tính sáng kia, do dự có nên đẩy ra hay không, đúng lúc này, cửa thủy tinh bị đẩy ra từ bên trong, một nữ nhân dáng người cao gầy, bộ dạng thướt tha đi tới, thấy hắn ghét bỏ nói: “Cút!”
La Thụy: “???”
“Đừng gặp ai cũng nói cút, nhỡ là khách nhân thì sao.” Một thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó là một thanh niên thân hình cao lớn, diện mạo có chút anh tuấn đi tới. La Thụy mở to hai mắt một chút, vì sao hơi thở alpha trên người thiếu tướng tối hôm qua cùng với người này lại giống nhau?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!