Tuyệt Thế Kiếm Thần - Chương 57: Lần thứ ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Tuyệt Thế Kiếm Thần


Chương 57: Lần thứ ba


Lâm Thần thắng.

Trọng tài bên cạnh võ đài sửng sốt một lúc, sau đó lớn tiếng nói, hắn hướng Lâm Thần gật đầu một cái, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

Trước đây, Lâm Thần với con cháu của Lâm gia chênh lệch quá lớn, thiên phú quá mức bình thường, cho nên không chỉ có con cháu Lâm gia châm chọc hắn, thậm chí ngay cả một số ít các vị trưởng bối cũng không để ý hắn lắm, nếu như không phải phụ thân Lâm Khiếu Thiên của hắn cố ý đưa hắn đi Thiên Cực tông, các trưởng lão Lâm gia tuyệt đối sẽ không lãng phí tài nguyên của gia tộc trên người ắn. 

Mà Lâm Thần khổ tu rốt cuộc cũng gia tăng không ít thực lực so với các đệ tử bình thường, cũng làm cho bọn họ nhìn với cặp mắt khác xưa.

Lâm Thần nở nụ cười, chậm rãi đi xuống võ đài.

Đại hội gia tộc cuối năm của Lâm gia bình thường diễn ra chừng hai ngày, ngày thứ nhất đấu vòng loại, chọn ra mười người đứng đầu, ngày thứ hai là tranh giành ba vị trí đầu. 

Bởi vậy, ngày thứ nhất mỗi người cần tham gia vài trận thi đấu, mỗi cuộc tranh tài đều là do tút thăm quyết định.

Võ giả nếu là liên tục thi đấu như vậy sẽ cảm thấy mệt nhọc khi đến các trận sau, nhưng Lâm Thần không phải như vậy, thời gian trước Lâm Thần ở Mạc Liên sơn rèn luyện hai tháng, mỗi ngày hắn đều chém giết yêu thú, có lúc đồng thời đối mặt với mấy con, bởi vậy loại thi đấu liên tục này đối với Lâm Thần cũng không tính là gì.

Lâm Thần đi thẳng tới nơi rút thăm, đưa tay tùy ý lấy một trang giấy. 

Lâm Thần nhìn chữ trên trang giấy ghi: Số 56.

Chấp sự một bên nhìn trang giấy nói:

– Số 56 là Thiên Cương cảnh sơ kỳ Lâm Kỳ, Lâm Thần, đối thủ của ngươi là Lâm Kỳ, thời gian là nữa canh giờ sau. 

Lâm Thần sững sờ.

– Lâm Kỳ?

Như thế nào lại là hắn? 

Thông thường mà nói, gia tộc chắc chắn là không biết việc an bài võ giả Luyện Thể cảnh so tài cũng võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ, dù sao võ giả Thiên Cương cảnh và Luyện Thể cảnh thực lực khác nhau rất nhiều, nếu là võ giả Luyện Thể cảnh gặp võ giả Thiên Cương cảnh, trên cơ bản là tu vi Luyện Thể cảnh thua chắc rồi.

Có điều không đợi Lâm Thần nghi ngờ nhiều, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng cười lạnh:

– Lâm Thần, đa tạ ngươi đã đưa ta năm ngàn khói linh thạch hạ phẩm, trận kế tiếp ngươi chuẩn bị rớt đài đi. 

Nghe được âm thanh này, Lâm Thần quay đầu lại, đúng lúc gặp được Lâm Thái cùng Lâm Kỳ đang đứng cách hắn chừng mười mét, sắc mặt Lâm Thái độc ác, mà Lâm Kỳ lại không hề tỏ cảm xúc gì, mang theo một tia cao ngạo nhìn hắn.

Nhìn thấy hai người, Lâm Thần trên mặt không khỏi tỏ vẻ bừng tỉnh nói:

– Trận thứ tư liền chiến với Lâm Kỳ, là các ngươi giở trò quỷ đúng không? 

– Khà Khà…

Lâm Thái không nói gì chỉ lặng lẽ cười một tiếng, chỉ là không có ý tốt nhìn Lâm Thần.

Lâm Kỳ ở một bên càng tỏ ra cao ngạo hơn. 

Mà vị chấp sự kia, vào lúc này hơi tằng hắng một cái liếc mắt qua, dường như không nghe Lâm Thần nói.

Thấy vậy, Lâm Thần không khỏi nở nụ cười nói:

– Ha ha, Lâm Kỳ, vốn dĩ ta còn tưởng rằng trên trận đấu không gặp được ngươi là do ngươi bị loại rồi, không nghĩ tới hiện tại ngươi chủ động khiêu chiến, cũng miễn cho ta phải đi tìm ngươi. 

Nghe lời đó, sắc mặt Lâm Kỳ hơi biến sắc, trầm giọng nói:

– Chuyện cười! Cứ cho là ngươi bị loại thì ta cũng sẽ không bị loại, hừ, Lâm Thần, nửa canh giờ sau ta bảo đảm ngươi sẽ quỳ xuống xin ta tha.

– Đúng, Lâm Thần, ngươi cứ chờ bị loại đi. 

Lâm Thái sắc mặt dữ tợn nhìn Lâm Thần.

Hai người nói chuyện, trực tiếp từ trong đám người đi tới, sắc mặt đều vô cùng khó coi.

Đối với lần này, Lâm Thần chỉ hơi cười cười, trước kia Lâm Thái và Lâm Kỳ hay tìm hắn gây sự, ở trong lòng hắn không có thiện cảm đối với hai người này, hiện tại Lâm Kỳ chủ động tìm tới cửa, Lâm Thần đương nhiên sẽ giáo huấn hắn một trận không tha. 

Năm cái võ đài trên quảng trường, năm tổ con cháu Lâm gia đánh nhau kịch liệt, gây nên làn sóng hoan hô từ rất nhiều con cháu Lâm gia quan sát bên dưới.

Càng kịch liệt là có hai võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ đánh nhau khó phân thắng bại, hung hăng cực kỳ, chọ cho rất nhiều võ giả vui mừng reo hò liên tục. 

Lâm Thần cũng quan sát, hai người này tuy là võ giả Thiên Cương cảnh thi đấu, nhưng trong chốc lát Lâm Thần không có hứng thú coi tiếp.

Hai người này tuy rằng đánh nhau kịch liệt, nhưng với kinh nghiệm của Lâm Thần, khả năng hai người muốn đi vào hàng ngũ mười vị trí đầu là rất khó.

Lâm gia con cháu đông đảo, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ cũng không ít, mà hai người này cùng lắm chỉ là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, thực lực trong đám con cháu dường như là đứng cuối cùng. 

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau nửa canh giờ, Lâm Thần đứng ở trên võ đài thứ ba, mà đối diện hắn là vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Kỳ.

– Ồ, Lâm Thần lại đối mặt với Lâm Kỳ?

Nhìn thấy Lâm Thần cùng Lâm Kỳ trên võ đài, nhất thời tất cả con cháu Lâm gia đều phát hoảng, từng người đi tới võ đài, thấp giọng nghị luận. 

– Lâm Thần mặc dù thắng cả ba trận, so với năm ngoái thực lực tiến bộ rất nhiều, nhưng đối mặt với Thiên Cương cảnh sơ kỳ Lâm Kỳ, hắn chắc chắn sẽ thua.

– Đúng, thực lực Lâm Kỳ ở Lâm gia chúng ta là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, cũng được coi là vị trí cao, vẫn là một trong mười người đứng đầu tại đại hội gia tộc năm ngoái, Lâm Thần sao có thể là đối thủ của hắn được.

Không ít người gật đầu, Lâm Thần liên tục thắng ba trận, để cho bọn họ liền thay đôie cái nhìn đối với Lâm Thần, nhưng trong lòng Lâm Thần hiểu rõ thực lực của mình, Thiên Cương cảnh sơ kỳ tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.Bên cạnh võ đài trọng tài thấy thời gian đã muộn, lúc này lớn tiếng nói: 

– Thi đấu bắt đầu.

– Lâm Thần, ta nói rồi, trận này ta muốn ngươi quỳ xuống đất xin tha mạng.

Nghe được âm thanh của trọng tài, Lâm Kỳ lạnh lùng nói. 

Đối với thực lực của Lâm Thần, trong lòng Lâm Kỳ cũng có hiểu biết, mấy ngày trước Lâm Thần tuy rằng đối chưởng cùng với hắn mà không rơi vào thế hạ phong, nhưng lúc đó Lâm Kỳ cũng không có chân chính vận dụng toàn lực, nếu như chân chính đánh nhau Lâm Thần tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Nghe Lâm Kỳ nói, Lâm Thần chỉ cươi lắc đầu một cái nói:

– Thật phí lời, bắt đầu đi. 

– Hừ.

Nhìn thấy Lâm Thần lạnh nhạt đáp trả, trong lòng Lâm Kỳ càng thêm khó chịu, gầm thét một tiếng nói:

– Đã như vậy, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường. Chuẩn bị nằm trên giường ba tháng đi. 

Nói xong, chân khí trong cơ thể được Lâm Kỳ chậm rãi điều động lên.

Bên cạnh võ đài trọng tài nghe được Lâm Kỳ nói, lúc này hơi nướng mày nhưng cũng không nói gì. Lâm gia so tài trong trận đâu khó tránh khỏi đả thương đối phương, liền lập tức tránh khỏi để tránh cho cả hai đều bị thương.

– Thanh Vân bộ. 

Theo tiếng Lâm Kỳ hạ xuống, xung quanh cơ thể Lâm Kỳ tràn ngập một tầng sương mù lúc ẩn lúc hiện, cùng lúc đó, bước chân hắn hơi động, cơ thể đột nhiên hướng Lâm Thần đánh tới, tốc độ cực nhanh.

– Hả?

Nhìn thấy Lâm Kỳ triển khai thân pháp, Lâm Thần cũng không dám xem thường, dù sao tu vi của hắn cũng hơn Lâm Thần rất nhiều. Thân thể hơi động, Ưng Kích Biến tầng thứ hai ưng thiểm được thi triển ra. 

Sau một khắc, lâm Thần hướng bên trái di động mấy trăm mét, mà cũng trong lúc đó, bóng người Lâm Kỳ xuất hiện tại vị trí Lâm Thần vừa đứng.

Có điều rất nhanh, thân thể Lâm Thần lại xuất hiện phía sau lưng Lâm Kỳ, chỉ có điều giờ khắc này, trước mặt Lâm Kỳ lại xuất hiện một đạo tàn ảnh.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ võ đài là tàn ảnh thân pháp của hai người, phía dưới võ đài rất nhiều con cháu Lâm gia trợn mắt há miệng. 

Trong bọn họ có rất nhiều tu vi Luyện Thể cảnh, đối mặt với bóng người lóe qua lóe lại của Lâm Thần và Lâm Kỳ căn bản là không nhìn ra bản thân họ ở nơi nào.

– Hả? Đây là thân pháp của Lâm Kỳ?

Chỗ khách quý ngồi, rất nhiều đầu bị hai bóng hai người trên võ đài hấp dẫn, lần lượt quay đầu nhìn lại. 

Một võ giả thực lực thâm hậu quay đầu nhìn thấy thế, ước ao nhìn Lâm Thanh Thiên nói:

– Nhìn dáng dấp đã tu luyện tới cảnh giới đại thành, Đại trưởng lão, ngươi thật có phúc khí a, Lâm Hùng là đệ tử nội môn thiên tài Thuần Dương môn, Lâm Kỳ cũng không kém, tuổi còn trẻ đã tu luyện tới Thiên Cương cảnh sơ kỳ, mà ngộ tính cũng rất đúng a, tương lai thành tựu không thể đoán trước được a.

Đại trưởng lão Lâm Thành Thiên cũng quay đầu, nhìn Lâm Kỳ cũng Lâm Thần trên võ đài một cái, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tự hào, khẩu khí khiêm tốn nói: 

– Đâu có, đâu có, Kỳ nhi còn phải rèn luyện nhiều, sau này ở bên ngoài rèn luyện, rất mong được các vị chăm sóc nhiều hơn mới đúng.

Ầm.

Lâm Thành Thiên vằ mới dứt lời, đột nhiên trên võ đài truyền đến một âm thanh va chạm, ngay sau đó liền nhìn thấy mặt Lâm Kỳ biến sắc, hướng về phía sau lui hơn mười bước, trong miệng không khỏi thở dốc. 

Không đợi cho Lâm Kỳ tiếp tục thở, Lâm Thần ở bên cạnh phảng phất trong nháy mắt lại biến thành một con ưng già, điên cuồng hướng Lâm Kỳ công kích.

Ầm.

Lại là một âm thanh truyền đến, có điều lần này Lâm Thần lại công kích sau lưng Lâm Kỳ, đưa hắn lần thứ hai bay đến giữa võ đài. 

Mà Lâm Kỳ bị một đòn này đánh trúng, nhất thời sắc mặt đỏ lên, trên trán toát ra từng tia mồ hôi lạnh.

Thấy như vậy, đầu lĩnh thế lực kia lộ ra vẻ kinh ngạc nói:

– Lợi hai, mới là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ bảy sơ kỳ, lại tu luyện công pháp tới trình độ này. 

Nghe lời ấy, đại trưởng lão Lâm Thành Thiên sắc mặt nhất thời thay đổi đến khó coi, mới vừa rồi còn đang khích lệ Lâm Kỳ, bây giờ lại bị Lâm Thần đánh thành như vậy, đây không phải là đang tát vào mặt hắn sao?

Trên võ đài.

Lâm Thần cười nhạt đứng nhìn Lâm Kỳ thở dốc không ngừng, Khóe miệng hơi giương lên, lộ ra một vẻ châm chọc. 

Thấy vậy, sắc mặt Lâm Kỳ nhất thời đỏ rực, nóng hừng hực, hai mắt phẫn nộ vô cùng nhìn Lâm Thần, hận không thể chém giết Lâm Thần ngay lập tức.

– A…

Lâm Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, thên hình lóe lên, triên khai Thanh Vân bộ, lần thứ hai hướng Lâm Thần đánh tới. 

Thấy vậy, nụ cười trên mặt Lâm Thần càng đậm, bước chân hơi động, thân thể nhất thời hướng bên cạnh tránh đi.

Thực lực công kích Lâm Kỳ tuy rằng không ra sao, nhưng hộ pháp của hắn là không tầm thường, quan trọng hơn là Lâm Kỳ thi triển Thanh Vân bộ, cùng với Ưng Biến Kích có chút tương đồng, Lâm Thần lúc ẩn lúc hiện, có điều chỉ là vẫn chưa nhìn ra điểm tương đồng, bởi vậy Lâm Thần cùng Lâm Kỳ tiếp tục đánh.

Ưng Kích Biến tổng cộng chia làm ba thức, hiện tại hắn đã tu luyện thành công thức thứ hai ưng thiểm, mà thức thứ ba ưng kích lại không có chút đầu mối nào. 

Thân hình Lâm Thần chợt lóe, hai mắt quan sát Lâm Kỳ triển khai Thanh Vân bộ, cũng với bước chân di động.

Xéo xèo xèo…

Trên võ đài vẫn là hai bóng người lấp lóe không ngừng. 

Lâm Kỳ truy đuổi Lâm Thần, mà Lâm Thần một bên triển khai Ưng Kích Biến thức thứ hai, một bên vẫn quan sát Lâm Kỳ.

Bỗng dưng, trong lòng Lâm Thần chợt động, tự nghĩ nói: “Ưng kích là mô phỏng phỏng theo Thần ưng chế tạo ra, mà Thần ưng là yêu thú biết bay giữa bầu trời, Tahnh Vân bộ là tự đặt bản thân mình vào trong đám mấy, chẳng trách hai người lại có chút tương đồng.”

“Ta hiểu.”

Nụ cười trên mặt Lâm Thần càng rõ: 

Ưng Kích Biến thức thứ ba chính là cảnh giới của Thanh Vân bộ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN