Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm! - Chương 24: (nữ vương mạt thế) ba trong một
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm!


Chương 24: (nữ vương mạt thế) ba trong một


Đội hữu Tiết Minh Trân đối với lời nói của trạch nam cực kỳ không phục.

Hiện tại mạt thế chưa được nửa tháng, cấp chín? Ba hoa cũng không sợ thổi bay da trâu! Hắn thả trạch nam ra, nhìn về phía Lý Hàng, đang muốn nói lời khiêu khích. Kết quả lúc hắn vừa mới tiếp xúc với ánh mắt của Lý Hàng, tất cả lời khiêu khích đều bị nuốt trở về bụng —

Lý Hàng vẫn ngồi trong góc không nhúc nhích, anh bởi lời nói của trạch nam mà bế tắc, không ngờ ánh mắt lại có vẻ hung ác hơn bình thường rất nhiều.

Dưới ánh mắt hung ác của Lý Hàng, đội hữu Tiết Minh Trân bắt đầu run rẩy hai chân, hắn cảm giác bản thân đang bị thu nhỏ vô hạn, trở thành con kiến bé nhỏ, mà Lý Hàng lại phóng đại vô hạn, trở thành một ngọn núi nguy nga, uy áp đè lên con kiến là hắn đây, khiến hắn không thể thở nổi.

Hồi lâu, đội hữu Tiết Minh Trân mới ấp a ấp úng nói lời khiêu khích ra, lại còn nói lắp ba lắp bắp.

“Hiện tại mạt thế mới qua nửa tháng… Sắp xếp các cấp dị năng còn chưa ổn định, chưa chân chính thành hệ thống, dị năng cấp chín của anh khẳng định còn mù mờ. Tôi, tôi… cùng lắm thì công nhận anh dị năng cấp sáu.”

Tiết Minh Trân cũng đang âm thầm đánh giá Lý Hàng, cô đã lăn lộn ở mạt thế mười mấy năm, đối với chuyện phân loại giai cấp, cô đã sớm hiểu rõ, chỉ bằng cái nhìn kia của Lý Hàng, cô cũng có thể đưa ra kết luận. Phán đoán của cô không khác phán đoán của đội hữu mình là bao, dị năng hệ tinh thần cấp năm.

Lý Hàng: “…”

Tuy rằng anh không thể đọc được biểu cảm trên mặt Tiết Minh Trân, đọc ánh mắt cô xem cô đánh giá mình bao nhiêu phần, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng, ngay cả người từng trải trong mạt thế như Tiết Minh Trân, cũng không sinh ra chút hoài nghi nào, trực tiếp cho rằng anh là dị năng giả hệ tinh thần.

Tâm tình Lý Hàng cực kỳ phức tạp, hiện tại cho dù anh có nói thẳng ra, chỉ là ánh mắt của mình khá hung dữ, cũng không có dị năng hệ tinh thần, tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng lời nói của anh, ngược lại mọi người sẽ cảm thấy anh giấu giếm thật ngu xuẩn. Vì thế, Lý – dị năng giả hệ trị liệu gân gà – Hàng, bị động trở thành dị năng giả hệ tinh thần bí hiểm, khả năng thoát khỏi danh hiệu này gần như bằng không.

Lúc này thể lực của Lý Hàng đã khôi phục một chút, anh bình phục tâm tình xong, hai tay chống lên mặt đất, miễn cưỡng đứng dậy, đi về phía Tiết Minh Trân. Anh phủi bụi đất trên tay, vươn tay với Tiết Minh Trân, “Tôi là Lý Hàng, một người tị nạn bình thường ở xưởng gia công thực phẩm này. Nơi này là mọi người tự mình tới đây, cũng không phải đoàn thể chính thức. Chỉ là tôi vừa khéo vì mọi người giải quyết một chút phiền toái nho nhỏ, nhận được sự coi trọng của mọi người, gọi tôi một tiếng lão đại. Tuy không biết tôi có thể gánh vác trách nhiệm này được hay không, tuy nhiên, thay mặt mọi người, tôi chào mừng các vị, cảm ơn mọi người đã đồng ý giúp đỡ chúng tôi.”

Tiết Minh Trân nhìn Lý Hàng trái ngược với trí nhớ của mình, tên phế vật tự cho là đúng kia, sao có thể trở nên khiêm tốn mạnh mẽ như vậy, là trí nhớ của cô có vấn đề, hay Lý Hàng đang diễn trò? Cô giấu sự đề phòng của mình một cách kín đáo, thoải mái bắt tay với Lý Hàng, “Tôi là Tiết Minh Trân, đội trưởng đội Liệt Dương. Nếu có chuyện gì muốn thương lượng, cứ việc tới tìm tôi.”

Lão đại hai bên nhân mã bắt tay giảng hòa, người làm đàn em nếu lại gây sự, thì chính là đang vả vào mặt lão đại nhà mình.

Tiểu đội Liệt Dương của Tiết Minh Trân tổng cộng có sáu người, mỗi người đều được Tiết Minh Trân thận trọng chọn lựa ra, tính kỷ luật của bọn họ rất mạng, trang bị hoàn mỹ, đồ ăn đầy đủ, thái độ đối với mạt thế cũng có vẻ thật bình tĩnh.

So sánh cùng, hơn ba mươi người trong xưởng gia công thực phẩm có vẻ chật vật hơn rất nhiều. Người già cùng trẻ nhỏ ở mạt thế khó có thể bảo vệ mình chiếm hơn một phần ba, bảy người bị nửa tang thi cắn tuy rằng có thể nhặt về một cái mạng, nhưng lúc bọn họ được Phó Trường An trị liệu, thân thể cũng tốn phần lớn năng lượng để chống đỡ bệnh độc, tạm thời bọn họ không có bất kỳ năng lực hành động gì, những người trưởng thành còn lại có thể đảm nhận trách nhiệm thủ vệ, cho dù là trang bị hay tinh thần, so với tiểu đội Liệt Dương đều kém hơn rất nhiều.

Dưới sự đối lập rõ ràng này, hai bên ở chung một chỗ, nếu xảy ra mâu thuẫn xung đột gì, khả năng gây rối của người sau lớn hơn rất nhiều. Nhưng thật thần kỳ, mọi người trong xưởng gia công thực phẩm, cho dù cảm thấy thế đạo bất công cỡ nào, khi ánh mắt của bọn họ chạm đến Lý Hàng đang ngồi trong góc tiếp tục nghỉ ngơi, sự bất an phiêu đãng cũng dần biến thành vững tin.

Không cần ai tới chỉ huy bọn họ, bọn họ sẽ tự chìa một bàn tay ra giúp đỡ những người cần sự trợ giúp, cùng sử dụng đồ ăn không còn nhiều trong xưởng gia công thực phẩm, cùng dựa vào nhau sẻ chia hơi ấm.

Tiết Minh Trân im lặng thu hết thảy vào trong đáy mắt, trong lòng cảm nhận được sự rung động không nhỏ.

Sau khi mạt thế xảy ra, trật tự bình thường của thế giới đảo điên toàn bộ, triệt để trở thành cảnh cá lớn nuốt cá bé tàn nhẫn. Người mạnh ở mạt thế có thể sống rất khá như cũ, thậm chí so với thời kỳ hòa bình còn tốt hơn, mà không gian sinh tồn của kẻ yếu không ngừng bị thu hẹp, trở thành vật phụ thuộc vào người mạnh. Loại pháp tắc bá đạo lạnh lùng ấy, lại không thể chi phối xưởng gia công thực phẩm nhỏ bé này…

Tất cả bởi vì sau lưng họ có tường thành cường đại, Lý Hàng, cô đoán không ra người này có phải là người trong trí nhớ không.

Tiết Minh Trân nâng lên cái bát chứa đầy cháo nóng, đây là thiện ý của những người ở xưởng gia công thực phẩm. Cô đặt môi lên miệng bát khẽ nhấp một ngụm cháo, cháo rất loãng, hương vị cũng rất kém, nhưng Tiết Minh Trân lại cảm thấy trong cháo có hương vị tốt đẹp, hơi nóng cháo từng chút từng chút an ủi trái tim lạnh băng của cô.

Một đêm qua đi, người bị tang thi cắn có kết quả cách ly quan sát khá tốt, Phó Trường An thực sự chữa khỏi cho bọn họ. Những người sống sót sau tai nạn, trong cái ôm của thân nhân, bằng hữu vui mừng phát khóc. Mọi người kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, không thể ngừng biểu đạt lòng biết ơn của mình với Phó Trường An, Phó Trường An biểu cảm lạnh nhạt đứng bên cạnh Lý Hàng, bộ dáng là đàn em trung thành, trên mặt viết mấy chữ to: Người các mi nên quỳ xuống cảm tạ là lão đại của ta!

Uy hiếp tính mạng tạm thời được giải trừ, đề tài thảo luận tiếp theo nên được nêu lên.

Đồ ăn trong xưởng gia công thực phẩm không còn nhiều, hơn nữa kiến trúc xưởng sơ sài, cũng không có nguồn nước sạch, nơi này thực sự không thích hợp để ở lại lâu dài, dời đi nơi này là chuyện phải làm.

Một ngày trước, người trong xưởng gia công thực phẩm không dám rời khỏi nơi này, hiện tại, dũng khí của bọn họ đã nổi lên, dẫn đầu là trạch nam cấp cho Lý Hàng cái nhãn dị năng giả hệ tinh thần, đề nghị Lý Hàng rời đi xưởng gia công thực phẩm.

Lý Hàng cười rộ, “Mọi người hi vọng tôi có thể lĩnh đội, hi vọng tôi có thể đưa mọi người cùng rời đi?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

“Tôi đồng ý với mọi người.” Lý Hàng một lời đáp ứng, “Hôm qua tôi cùng đội trưởng Tiết dùng radio thu âm, biết được chính phủ đang kiến thiết một căn cứ tị nạn ở X thị. Căn cứ cách nơi này không đến 300 km, chỉ cần chúng ta thu thập đủ vật tư, tìm được công cụ thay thế cho việc đi bộ. Nếu thuận lợi, trong một tuần chúng ta có thể đến căn cứ.”

Tiếng hoan hộ của mọi người nhất thời dậy sóng, Tiết Minh Trân lại nhíu mày, Lý Hàng nói rất nhẹ nhàng, tuy nhiên cô cũng không xen mồm. Tối qua lúc cô cùng Lý Hàng nói chuyện với nhau, lúc sáng lúc tối thử Lý Hàng, Lý Hàng cũng không giống loại người mọc đầy cỏ trong đầu.

Lý Hàng giơ tay, vỗ tay hai lần, ý bảo mọi người im lặng. “Tôi là người coi trọng chữ tín, đã đồng ý làm lão đại của các vị, trách nhiệm nên phụ trách, mạo hiểm nên gánh vác, tôi sẽ nhận tất cả. Như vậy, tôi yêu cầu các vị vài điều, hẳn cũng không quá phận đi.”

Trong sự bất an mơ hồ của mọi người, Lý Hàng tiếp tục nói: “Yêu cầu của tôi đối với mọi người chỉ có một, trong quá trình di chuyển, phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của tôi. Tôi có thể cam đoan mệnh lệnh của tôi sẽ không vũ nhục nhân cách, không thương thiên hại lý, cũng không vượt qua năng lực của mọi người. Nếu mọi người cảm thấy điều kiện này quá hà khắc, cũng có thể từ chối. Chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì, mọi người ai đi đường nấy.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Lý Hàng khi chặt bỏ đầu thanh niên nửa tang thi, giống như Diêm vương đoạt mệnh, là hình ảnh mang theo uy áp mạnh mẽ, đã khắc sâu trong lòng mỗi người. Bọn họ không thể từ chối phần cường đại khắc sâu trong đầu họ —

Đám người xôn xao, anh đẩy tôi tôi tránh anh, cuối cùng một người trung niên bị đẩy ra, hắn nói với Lý Hàng: “Nếu chúng tôi không thể hoàn thành mệnh lệnh của cậu, cậu sẽ làm thế nào.”

Lý Hàng không chút do dự nói: “Người nào không thể hoàn thành mệnh lệnh, tôi sẽ vứt bỏ người đó.”

Nhất thời tiếng bàn tán càng trở nên rõ ràng, có lẽ dưới ánh mắt hàn khí tứ phương của Lý Hàng, họ cũng không dám đưa ra kháng nghị.

“Nếu chúng tôi nỗ lực hoàn thành mệnh lệnh, cũng không thể đạt được yêu cầu như đã nói, cũng sẽ bị vứt bỏ sao?” Một người khác trong đám người nói.

Lý Hàng thong dong trả lời: “Gặp phải tình huống như anh nói, thân là người dẫn đầu, tôi nên chịu trách nhiệm mới phải.”

Nghe đến đó, Tiết Minh Trân đại khái biết Lý Hàng đang định làm gì rồi.

Tối qua lúc Tiết Minh Trân cùng Lý Hàng bàn chuyện, cô phái một đội hữu khá thân thiện đi tìm hiểu tin tức, biết được Lý Hàng dùng dị năng tinh thần khống chế hai thanh niên nửa tang thi đồng thời giết bọn chúng, do đó tạo được uy tín mạnh mẽ. Trọng điểm chú ý của đội hữu là sự cường đại của Lý Hàng, sự chú ý của Tiết Minh Trân là số lượng bán tang thi.

Theo trí nhớ đời trước của Tiết Minh Trân, chạy thoát khỏi xưởng gia công thực phẩm này chỉ có hai người Phó Trường An cùng Lý Hàng. Nói cách khác, ba mươi khuôn mặt xa lạ cô nhìn thấy hôm nay, vào giờ này đời trước, đã rơi vào kết cục thê thảm bị hai thanh niên nửa tang thi toàn diệt.

Sức mạnh của bán tang thi còn không bằng tang thi yếu nhất. Cho dù lúc đầu mọi người bị đánh trở tay không kịp nhưng lấy ưu thế về số lượng, họ tuyệt đối có khả năng giết chết hai bán tang thi kia. Kết quả lại hoàn toàn tương phản, kẻ chết lại là ba mươi người kia. Sẽ xuất hiện kết quả như vậy, Tiết Minh Trân chỉ có thể nghĩ đến một lý do, những người này đã ở xưởng gia công thực phẩm ngẩn ngơ rất lâu rồi, mất đi cảm giác nguy cơ, họ luôn chờ đợi sẽ có người tới cứu vớt bọn họ, lại không muốn dựa vào sức mạnh của chính mình để sinh tồn.

Lý Hàng cũng giống Tiết Minh Trân hiểu rõ bản chất của vấn đề, cho nên anh cố ý dùng điều kiện trao đổi để kích thích mọi người, nhất là khi bọn họ biết được bản thân có thể sẽ bị vứt bỏ, trong lòng sinh ra nguy cơ mãnh liệt, cùng với nguy cơ mãnh liệt chính là khát vọng cầu sinh, cùng với suy nghĩ nên sống sót như thế nào.

Cuối cùng, mọi người vẫn không thể bỏ qua sự che chở của Lý Hàng. Xưởng gia công thực phẩm có tổng cộng 32 người, không ai có quyết định rời đi, tất cả bọn họ đều đồng ý yêu cầu của Lý Hàng.

Tiểu đội Liệt Dương của Tiết Minh Trân cũng định đi X thị một chuyến, sau khi hai bên thương lượng với nhau, quyết định đồng hành. Kinh nghiệm trong mạt thế của Tiết Minh Trân thật sự rất phong phú, được sự giúp đỡ của cô, bọn Lý Hàng rất nhanh chuyển được một xe tải lớn bằng trần nhà, người trong xưởng gia công thực phẩm cũng đã chuẩn bị xong, vô luận là trẻ em hay người già, mỗi người đều cầm một vũ khí mình thấy tiện tay nhất, những tài nguyên của xưởng gia công thực phẩm có thể dùng được cũng được sắp xếp xong, toàn bộ vận chuyển lên xe tải.

Lý Hàng đứng dưới xe tải, nắm một cây gậy bóng chày bằng thép, bảo vệ mọi người đi lên xe tải.

Động tĩnh mọi người lên xe không nhỏ, tang thi gần đó dần tập trung lại. Mọi người nhìn thấy tang thi liền sởn gai ốc, nhưng không có ai kinh hô ra tiếng, cũng không xuất hiện trường hợp hoảng loạn tranh nhau lên xe, bởi mệnh lệnh đầu tiên Lý Hàng hạ cho bọn họ là, nhanh chóng lên xe không một tiếng động.

Cuối cùng chỉ còn mình Lý Hàng cùng Tiết Minh Trân dưới xe tải, sáu bảy tang thi, chỉ còn cách bọn họ hơn mười mét. Bọn họ trao đổi một ánh mắt, ăn ý tách ra hai bên, xử lý riêng tang thi cản đường.

Tiết Minh Trân dùng lửa thiêu tang thi, giải quyết tang thi xong trước liền đi lên xe tải. Lý Hàng dùng gậy bóng chày đập đầu tang thi đang đến gần, động tác vung bóng của anh rất đẹp, cứ vung lại chuẩn, rất nhanh giải quyết được ba tang thi khác, sau đó bàn tay Tiết Minh Trân duỗi ra, mượn lực đi lên xe tải. Động cơ xe tải vang lên, giống như một con quái thú nghiền nát đầu tang thi, đi tới cao tốc cấp hai ở ngoại ô thành phố.

Lý Hàng vung gậy bóng chày loại hết máu thịt ra ngoài xe, nói với mọi người đang không dám thở mạnh bên trong: “Kế hoạch đi căn cứ X thị tị nạn, bước đầu tác chiến thành công, mọi người có thể hoan hô rồi.”

Hoan hô, có thể là điên cuồng gào thét khi xem một trận bóng, cũng có thể là ôm ấp thân nhân bàn bè rồi phát khóc. Tiết Minh Trân nhìn cảnh tượng hài hòa trong xe, cũng không khỏi lộ ra một nụ cười, cô không thể không bội phục Lý Hàng, có thể trong thời gian ngắn như vậy khiến một đám người hỗn tạp chỉnh hợp lại, còn dẫn bọn họ học cách cầu sinh trong mạt thế như vậy.

Chính là… Tiết Minh Trân quay đầu nhìn về phía Lý Hàng, sức mạnh của Lý Hàng đã ăn sâu vào tiềm thức mọi người, lúc họ học cách tự cứu, chỉ sợ sẽ không tự chủ sinh ra cảm giác ỷ lại với Lý Hàng, điều này không nghi ngờ sẽ hạn chế tốc độ phát triển của mọi người.

Lý Hàng chú ý đến cái nhìn chăm chú của Tiết Minh Trân, nở một nụ cười mỉm với cô, sau đó đỡ khung xe đứng dậy, anh dùng gậy bóng chày gõ gõ vách xe, khiến lực chú ý của mọi người đặt lên người mình.

Lý Hàng mặt không biểu cảm, “Tôi có tin xấu muốn nói cho mọi người. Tôi… Dị năng tinh thần của tôi, không có hiệu quả với tang thi cấp thấp.”

Nếu dùng ác mắt hung ác cũng có thể dọa được tang thi phổ thông, Lý Hàng cũng không ngại dùng kỹ năng thiên phú của bản thân. Lúc nãy khi anh cùng Tiết Minh Trân phân công nhau đối phó tang thi, cố ý đến trước mặt tang thi trừng chúng nó, trừng cả ba lần đều thất bại hoàn toàn. Thực hành thí nghiệm này có vẻ ngu xuẩn, Lý Hàng đưa ra kết luận, tang thi phổ thông đầu óc đã hoại tử, đã quên mất sợ hãi là cái gì, Lý Hàng không thể dù ánh mắt để hù dọa bọn chúng.

Nhưng mà.

Mọi người: “…”

Tiết Minh Trân: “…”

Im lặng hồi lâu.

Biểu cảm của mọi người trầm tĩnh lại, ý tứ của lão đại nhất định là, tang thi cấp thấp quá nhiều, dị năng tinh thần của anh không thể bao trùm toàn bộ tang thi.

Tiết Minh Trân cũng có biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, cô cho rằng Lý Hàng cố ý hạ thấp dị năng của mình đi, anh làm như vậy là để đánh thức mọi người, khiến họ duy trì cảnh giác, tránh ở trong quá trình cầu sinh quá ỷ lại vào anh.

Tóm lại một câu là, không ai tin tưởng dị (ánh) năng (mắt) tinh (hung) thần (ác) của Lý Hàng không thể chinh phục được tang thi phổ thông.

Lý Hàng: “…”

***

Đối với hiểu lầm định kiến của mọi người, cuối cùng Lý Hàng từ bỏ việc tranh cãi.

Hiện tại là sơ kỳ mạt thế, tang thi chưa xuất hiện lần tiến hóa thứ hai với phạm vi lớn, tang thi phổ thông ngẩn ngơ đi khắp nơi, số lượng tang thi trí tuệ ở toàn bộ khu Hoa Nam, dùng hai bàn tay có thể đếm hết, xác suất bọn họ gặp tang thi trí tuệ cực kỳ nhỏ. Đợi mọi người ăn vài quả đắng trong tay tang thi phổ thông, sau khi nhớ lâu một chút, sẽ hiểu rằng anh không nói dối.

Nhưng mà lúc Lý Hàng tính toán như vậy, lại quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng, đó chính là thiết lập Song Mộc Tịch đặt ra cho tiểu đội Liệt Dương trong tiểu thuyết —

Ngày thứ hai cùng xưởng gia công thực phẩm xuất phát.

Tình báo viên của tiểu đội Liệt Dương theo thường lệ đúng 8h sáng mở radio thu âm, nghe xem chính phủ có tình báo gì mới không. Sau khi nghe xong, hắn báo cáo lại với Tiết Minh Trân, “Trước mắt toàn bộ khu vực Hoa Nam, tình báo nói tổng cộng có năm con tang thi trí tuệ, khu vực hoạt động của chúng đều không nằm trên tuyến đường của chúng ta, có thể yên tâm đi qua.”

Tiết Minh Trân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đang định đi báo với Lý Hàng một tiếng, đã thấy biểu cảm của tình báo viên nhà mình có chút rầu rĩ không vui, cô quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

Tình báo viên cực kỳ tức giận oán trách: “Tình báo chính phủ cung cấp về tang thi trí tuệ quá ít, nếu người quan sát tang thi trí tuệ là em, em có thể cho báo cáo kỹ càng gấp hai mươi lần!”

Tiết Minh Trân không nói gì lườm tình báo viên phát cuồng nhà mình, sau đó không để ý tới hắn.

Nhưng mà, sau đoạn đối thoại này nửa giờ, tang thi tóc vàng chính phủ nhắc phải cẩn thận trong radio, thế nhưng đi lạc hơn nửa Hoa Nam, đâm phải xe tải Lý Hàng suất lĩnh đi X thị.

Làn da của tang thi tóc vàng có màu xám sẫm quỷ dị, tạo thành đối lập rõ ràng với một đầu tóc vàng, nó săn bắt vô số dị năng giả, thân thể nó so với sắt thép còn cứng cỏi hơn, dị năng đã đạt tới cấp bốn, so với Tiết Minh Trân còn cao hơn một cấp.

Tang thi tóc vàng đi theo cánh tả tới gần xe tải, giáp lá cà với tiểu đội Liệt Dương có sức chiến đấu!

Lấy một địch năm, tang thi tóc vàng một điểm cũng không sợ, ngược lại là tiểu đội Liệt Dương khắp nơi bị áp chế.

Ngay lúc tang thi tóc vàng một tay bắt được một thành viên của tiểu đội Liệt Dương, ghé sát cái miệng tanh hôi của nó vào người cậu ta, Lý Hàng canh bên phải xe giống như thần thủ hộ nhảy xuống.

Dưới ánh mắt khủng bố của Lý Hàng, tang thi tóc vàng phịch một tiếng, khiến cả thành viên Liệt Dương đồng loạt quỳ xuống, nó bày ra bộ dáng nhỏ bé đáng yêu cực kỳ không tương xứng với bề ngoài của mình, dùng khoang miệng bị lọt gió của nó phát ra thanh âm bi thương, “Đừng, đừng giết em, em có thể tính được bình phương số có bốn chữ số trong vòng một giây, em rất thông minh, đặc biệt hữu dụng!”

Lý Hàng chỉ muốn tạm thời dùng ánh mắt hù dọa tang thi tóc vàng, nếu thực sự muốn cứng đối cứng mà nói, anh cũng không biết mình có thể thắng hay không, vì thế anh chỉ có thể dùng mánh khóe, xem có biện pháp khác xử lý nó hay không.

Lý Hàng bày ra biểu cảm anh nghĩ là lãnh khốc nhất, tàn nhẫn hỏi: “73649 bình phương bằng bao nhiêu.”

Tang thi tóc vàng mặt sống không thể yêu: “QAQ…”

– – Tang thi tóc vàng, out.

Ngày thứ ba cùng xưởng gia công thực phẩm xuất phát.

Mọi người vẫn còn sợ hãi tang thi tóc vàng gặp ngày hôm qua, nếu không phải Lý Hàng kịp thời chìa tay giúp đỡ, cho dù tiểu đội Liệt Dương không chết cũng bị lột da. Trong khoang xe tải, tất cả mọi người buộc chặt thần kinh, lại có người không hợp hoàn cảnh cùng mọi người, đó chính là tay súng của Liệt Dương, một em gái moe ngốc tự nhiên có dị năng sức mạnh.

Em gái đáng yêu bảo dưỡng xong súng máy loại nặng cô tiện tay nhất, đối với mọi người lộ ra một nụ cười có chút ngốc nghếch, “Mọi người yên tâm, radio chính phủ không phải đã nói rồi sao, tang thi tóc vàng chúng ta gặp hôm qua là tang thi trí tuệ nguy hiểm nhất ở Hoa Nam. Nếu chúng ta gặp phải tang thi dựng phụ (phụ nữ có thai) hỏi “Anh là cha của con em sao”, một mình em cũng có thể xử lý nó.”

Mấy phút sau, xe tải suýt chút nữa đâm phải một phụ nữ có thai, Lý Hàng ngồi ở ghế phó lái lập tức xuống xe xem xét.

Lý Hàng không vội vàng tiếp cận người phụ nữ này, thế giới này tang thi hoành hành, một người phụ nữ có thai quần áo sạch sẽ một mình đi trên đường, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý. Quả nhiên, sự cảnh giác của Lý Hàng được nghiệm chứng. Người phụ nữ quay đầu, lộ ra gương mặt hư thối, nó thâm tình hỏi Lý Hàng: “Anh là cha của con em sao?”

Khóe miệng Lý Hàng giật giật, giơ gậy bóng chày lên, nhắm ngay đầu nó bổ qua.

Nhưng mà chưa đợi gậy bóng chày của anh hạ xuống, tang thi dựng phụ đã bị ánh mắt Lý Hàng dọa đến nỗi hai mắt trắng dã, thét chói tai lăn ra bất tỉnh, biểu hiện cực kỳ phù hợp với hình tượng một phụ nữ có thai với thần kinh yếu đuối.

– – Tang thi dựng phụ, out.

Ngày thứ sáu cùng xưởng gia công thực phẩm xuất phát.

Xe của Lý Hàng đến trạm xăng, ở trạm xăng gặp được một đội khác cũng đến đổ xăng.

Dầu ở trạm xăng vẫn còn nhiều, một bên là xe tải, một bên là Land Rover việt dã, sử dụng nguyên liệu khác nhau, hai đoàn xe không xảy ra mâu thuẫn tranh đoạt tài nguyên, liền tán gẫu trao đổi tình báo.

Đội trưởng Land Rover nhìn bộ dáng xinh đẹp của Tiết Minh Trân, liền nổi lên tâm tư tán tỉnh, hắn một bên khoe cơ bắp như cục gạch sau khi đạt được lực lượng cường hóa, vừa thả thính Tiết Minh Trân, “Gần đây em có biết có một đoàn xe chuyên săn tang thi trí tuệ không?”

Tố chất tâm lý của nam Land Rover cực kỳ tốt, cho dù Tiết Minh Trân chẳng thèm quan tâm, hắn vẫn có thể tự khoe khoang với Tiết Minh Trân, “Đoàn xe chuyên săn bắn tang thi trí tuệ kia, chính là đoàn xe của anh! Tang thi tóc vàng có tính nguy hiểm cao nhất, tang thi dựng phụ hận đàn ông thấu xương được radio chính phủ thông báo, tất cả đều bị đoàn xe của anh thu thập!”

Không khéo, tên hai tang thi nam Land Rover khoe ra, đều bị ai đó xuống kho dầu dưới đất xử lý.

Nam Land Rover một chút cũng không thấy được vẻ mặt Tiết Minh Trân ngày càng trở nên lạnh băng, tự luyến nói: “Nếu như em có thể nhìn thấy bộ dáng uy mãnh của anh khi anh săn tang thi trí tuệ, nhất định em sẽ yêu anh. Chỉ tiếc tang thi trí tuệ vùng phụ cận đều đã bị anh thu thập hết, anh cảm thấy cuộc sống gần đây thật là nhàm chán.”

Tiết Minh Trân ha ha một tiếng, “Vậy sao, vậy chúc anh sớm gặp được tang thi trí tuệ, thoát khỏi cuộc sống nhàm chán.”

Cô vừa dứt lời, một đội hữu của nam Land Rover sợ tới mức tè quần bò khỏi kho dầu dưới đất, “Lão đại! Trong kho dầu! Có tang thi! Tang thi trí tuệ á á á á á á á!”

Nam Land Rover giả vờ thâm trầm nửa ngày, đang muốn trách cứ đàn em quấy rầy hắn tán gái, kết quả vừa nghe được mấy chữ tang thi trí tuệ, hắn nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả dầu cũng không lấy, sợ chết khiếp nhanh chóng đưa đoàn xe Land Rover của hắn chạy trốn.

Mấy phút đồng hồ sau, Lý Hàng nắm một sợi dây, dắt một đôi tang thi song sinh ra khỏi kho dầu. Dây thừng mảnh khảnh buộc vào cổ tay chúng nó, lấy khí lực biến dị của chúng, thoát khỏi dây thừng chính là một chuyện dễ dàng đối với chúng nó, nhưng chúng không hề thoát ra, khóc lóc như chuẩn bị lên bàn mổ ngoan ngoãn để Lý Hàng dắt ra.

Tang thi song sinh anh một từ em một từ nối lại thành một câu hoàn chỉnh.

“Bà ngoại sói, thật khủng khiếp, muốn đem chúng ta, nấu chín ăn sạch, nấu chín ăn sạch, hu hu hu hu hu.”

Lý Hàng mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Tiết Minh Trân, dùng khẩu hình nói: “Đầu chúng nó cứng quá, tôi không đập được, giúp tôi một tay.”

– – Tang thi song sinh, out.

Tiết Minh Trân: “…”

Cho đến bây giờ, Tiết Minh Trân một mặt đầy máu rốt cuộc phát hiện một chuyện cực kỳ hố cha.

Người Liệt Dương, tất cả đều có miệng quạ đen cực kỳ cường đại.

Ngày thứ mười một cùng xưởng gia công thực phẩm xuất phát.

Tình báo viên Liệt Dương: “Radio chính phủ có tin mới, tang thi trí tuệ ở khu vực Hoa Nam giảm…”

Tiết Minh Trân: “Im mồm.”

Tay súng Liệt Dương: “Tang thi trí tuệ…”

Tiết Minh Trân: “Em cũng im mồm.”

Tay súng manh muội có chút ủy khuất, “Lão đại, vì sao không cho bọn em nói chuyện?”

Tiết Minh Trân lạnh mặt, “Tóm lại không thể nói chuyện liên quan đến tang thi trí tuệ.”

Tại nơi nghỉ ngơi, Lý Hàng tìm được Tiết Minh Trân, “Tôi rốt cuộc cũng cảm thấy tần suất chúng ta gặp phải tang thi trí tuệ có chút cao, không phải chúng ta đã lên kế hoạch đi đường rất ổn sao? Hiện tại đường tới căn cứ tị nạn ở X thị cũng không còn xa, suy xét cẩn thận, chúng ta vẫn nên thiết kế lại lộ tuyến một chút đi.”

Phó Trường An giống như cái đuôi nhỏ dính lấy Lý Hàng, nghe được lời nói của Lý Hàng, gã kiêu ngạo nói: “Có lão đại ở đây, cho dù chúng ta gặp phải tang thi trí tuệ, cũng không cần phải sợ!”

Đêm đó, Lý Hàng gác đêm bắt được một tang thi trí tuệ.

Tiết Minh Trân: “…”

Phó Trường An rõ ràng không phải người của Liệt Dương, vì sao gã cũng mọc ra một cái mỏ quạ đen, chẳng lẽ loại thể chất hố cha này còn có tính truyền nhiễm sao?!

Dưới thủ đoạn thiết huyết của Tiết Minh Trân, sau khi cấm mọi người lập flag “Tang thi trí tuệ”, đoàn xe của bọn họ quả nhiên không còn gặp tang thi trí tuệ, vài ngày cuối cùng một đường thuận lợi đi tới căn cứ tị nạn X thị.

***

Căn cứ tị nạn X thị là khu tị nạn lớn nhất Hoa Nam, xét duyệt cực kỳ cẩn thận. Mặc kệ là người mới hay người cũ, từ bên ngoài tiến vào khu căn cứ, nhất định phải ở khu quan sát cách ly 24 giờ. Sau khi kiểm tra chắc chắn, người cũ có thể dựa vào ID thân phận trực tiếp tiến vào căn cứ, người mới cần phải làm thêm một bước, người mới trong khi cách ly điền thông tin của mình vào phiếu đăng ký, đồng thời đoàn thể tổ chức tiến hành chứng thực chính thức, sau khi xét duyệt thông qua, người mới có thể nhận được ID thân phận của mình, thuận lợi tiến vào căn cứ.

Quan sát mất một ngày, nam nữ tách nhau ra, mà thủ lĩnh của các đoàn thể cần phải chịu sự xét hỏi từ chính phủ.

Những câu hỏi của chính phủ đối với thủ lĩnh rất đơn giản, mạt thế đến làm cho tiền mất đi hiệu lực, hiện tại căn cứ tị nạn X thị lưu thông một loại vật ngang giá là điểm cống hiến. Điểm cống hiến có thể dùng vật tư để tiến hành trao đổi, cũng có thể thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ chính phủ tuyên bố nhận được.

Bởi vì nội dung câu hỏi khá đơn giản, cho nên Lý Hàng được hỏi cùng hai người đàn ông khác.

Căn cứ tị nạn cũng không cưỡng chế yêu cầu đoàn thể tổ chức tiến hành đổi điểm cống hiến, sau khi tổ chức đoàn thể tiến vào căn cứ, cũng có thể thông qua phương thức vật đổi vật, loại phương pháp này càng có thể bảo tồn giá trị của vật tư, nhưng khi sử dụng đặc biệt hao tâm tốn sức, rất không thuận lợi.

Hai người đàn ông cũng đang thảo luận xem có nên đổi vật tư thành điểm cống hiến hay không.

Tráng hán để râu quai nón thở dài: “Aiz, hiện tại 100 kg gạo chỉ có thể đổi được 100 điểm cống hiến, điểm cống hiến thực sự quá quý giá.”

Một người khác mang kính nói: “Gạo là vật tư chiến lược, anh có thể giữ lại ăn, không mang đi đổi mà.”

Ánh mắt của tráng hán râu quai nón kiên định, “Trị liệu căn cứ cung cấp cùng thuốc men nhất định phải đổi bằng điểm cống hiến, đội hữu của tôi bị thương nặng, hắn đã cứu toàn bộ chúng tôi, cho dù trị liệu có tốn bao nhiêu điểm cống hiến, tôi cũng phải đổi!”

Lúc này, Lý Hàng vừa vặn nghe xong nhân viên công tác giải thích, nhận được một tờ hướng dẫn đổi điểm cống hiến rõ ràng.

Lý Hàng kính tráng hán là hảo hán, nhưng anh sẽ không bởi vậy mà sinh lòng đồng tình, bại lộ trong đội mình có dị năng giả hệ trị liệu cường đại. Trước khi anh thăm dò đích xác tình huống ở căn cứ tị nạn X thị, tốt nhất vẫn không nên tùy tiện làm việc.

Người đeo kính trầm mặc vỗ vỗ bả vai tráng hán, không tiếng động biểu đạt sự an ủi của mình. Tráng hán vẫn đang cúi đầu trầm tư, người đeo kính chú ý thấy Lý Hàng không có việc, liền gọi Lý Hàng ra bàn của họ, “Người anh em này, cậu đang lo không biết đổi vật tư được bao nhiêu điểm cống hiến à?”

Lý Hàng ngồi xuống bên cạnh hai người, “Vật tư của đội tôi không còn nhiều, miễn cưỡng chỉ đủ dùng, không có cách nào đổi được.”

Người đeo kính nhăn mày, “Vậy thì khó giải quyết, tuy rằng căn cứ không bắt mọi người phải đổi điểm cống hiến, chỉ là nếu thực sự không có điểm cống hiến mà nói, các cậu ở trong căn cứ sẽ rất khó sinh tồn. Sau khi tiến vào căn cứ, tốt nhất là các cậu nhanh chóng nghĩ biện pháp nhận ít nhiệm vụ đổi điểm cống hiến đi.”

Lý Hàng đáp: “Chắc chắn chúng tôi sẽ làm nhiệm vụ, chỉ là số lượng người già cùng trẻ nhỏ của chúng tôi rất nhiều, lặn lội đường xa nhiều ngày như vậy, tinh thần bọn họ đã đạt đến cực hạn, cần nhanh chóng được bố trí ổn thỏa.”

Người đeo kính nhiệt tâm đề nghị: “Vậy cậu cẩn thận nhìn việc đổi điểm cống hiến một chút, có thể đổi điểm cống hiến ngoại trừ vật tư, còn có rất nhiều thứ khác. Dị năng giả hệ thủy, hệ lôi linh tinh, bọn họ cung cấp sức lao động cũng có thể đổi điểm cống hiến, mới có thể giải quyết vấn đề của các cậu.”

Lý Hàng lật lật tờ đổi điểm nhân viên công tác cho anh, sau khi xem qua một lần, ở trang cuối cùng anh tìm được tin tức mình muốn, anh hơi thở dốc vì kinh ngạc, “Tinh hạch tang thi, một vạn điểm cống hiến?!”

Nghe được tiếng kinh hô của Lý Hàng, tráng hán cùng người đeo kính trao đổi ánh mắt, sau đó đồng loạt thở dài ra tiếng.

Tráng hán nói: “Người anh em, cậu đừng nghĩ đến tinh hạch tang thi, thứ đồ chơi này chỉ có tang thi trí tuệ mới có.”

Lý Hàng cảm thấy có chút kỳ quái, lấy tần suất gặp được tang thi trí tuệ, số lượng tinh hạch tang thi hẳn là không ít mới đúng. “Không phải radio chính phủ thông báo hôm qua nói, tang thi trí tuệ có xu thế tăng trưởng, ra ngoài phải chú ý an toàn sao?”

“Đó là tin tức của radio chính phủ lạc hậu, bọn họ căn bản không biết tình huống hiện tại!” Biểu cảm của tráng hán đột nhiên trở nên phẫn nộ.

Lý Hàng cả kinh, “Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Người đeo kính đẩy gọng kính lên, thần sắc trên mặt cũng trở nên cổ quái, “Trước mắt tình báo nói khu vực Hoa Nam có tám con tang thi trí tuệ, gần đây Hoa Nam lại xuất hiện một tên biến thái chuyên săn tang thi trí tuệ, theo nguồn tin này, tên biến thái ấy đã giết chết năm con tang thi trí tuệ…”

Lý Hàng thầm đếm số lượng tang thi trí tuệ anh gặp phải, nhất thời sinh ra một loại dự cảm không tốt.

“Tôi có thể hỏi một chút không, tại sao tên săn tang thi trí tuệ lại bị gọi là biến thái?”

Tráng hán: “Căn cứ tị nạn X thị dùng giá cao thu mua tinh hạch tang thi, tên kia lại chẳng thèm ngó tới điểm cống hiến, khẳng định muốn biến tinh hạch thành đồ sưu tập, dùng để cảm nhận khoái cảm khi hành hạ tang thi trí tuệ đến chết.”

Thanh âm Lý Hàng mang theo run rẩy nhỏ đến nỗi không thể nhận thấy, “Hành, hành hạ đến chết?”

Người đeo kính tiếp nhận đề tài, “Cậu có biết tang thi có trình độ nguy hiểm cao nhất Hoa Nam không? Chính là tang thi tóc vàng có thể tính bình phương số có bốn chữ số trong vòng một giây. Con này bị chết thảm nhất này, tên biến thái kia là dị năng giả hệ tinh thần, gã dùng dị năng không chế tang thi tóc vàng, bắt nó tính bình phương số có năm chữ số, nếu trong ba giây không đưa ra đáp án, liền gọt một khối da của nó. Cũng không biết là tang thi tóc vàng cuối cùng đã phải giải bao nhiêu câu, trên thân nó một khối thịt lành lặn cũng không có…”

Lý Hàng: “…”

Tôi chỉ hỏi một câu, đại não nó nóng lên, da toàn thân đều bị nổ được không!

Người đeo kính tiếp tục: “Ngay sau đó ngày thứ hai, cái tên biến thái kia săn tang thi dựng phụ. Gã thế nhưng lại tàn nhẫn xé bụng tang thi dựng phụ, lấy thai chết ra, cưỡng bách tang thi dựng phụ ăn vào trong bụng. Sau khi tang thi dựng phụ chết, tên biến thái kia lập tức rời đi, ngay cả tinh hạch trong óc nó cũng khinh không thèm lấy. Vũ nhục đàn bà con gái đến trình độ này, tên biến thái kia khẳng định là tên gay chết tiệt!”

Lý Hàng: “…”

Lý Hàng vẫn còn nhớ, hình ảnh tang thi dựng phụ một bên khóc “Tôi dù chết cũng không muốn sinh con cho anh”, một bên xé bụng của mình ra. Lúc đấy Lý Hàng bị tang thi dựng phụ hội tâm nhất kích (đâm vào tim một nhát), trực tiếp lui về xe tải, nghênh ngang mà đi.

Người đeo kính càng nói càng hăng say, “Còn một đôi tang thi song sinh nữa, cái tên biến thái kia cư nhiên bắt bọn nó phân thây nấu lên…”

“Đủ rồi!” Lý Hàng không thể nhịn được cắt đứt lời người đeo kính, anh trực tiếp rời tiệc, đi đến chỗ xét hỏi ở cửa sổ, lấy một cái hộp gỗ từ tỏng áo bành tô ra đập lên mặt bàn, “Tôi muốn đổi tinh hạch tang thi, tổng cộng bốn viên!”

#mẹ ơi, tui vừa rồi cư nhiên ở trước mặt biến thái mắng gã biến thái#

***

Lý Hàng đổi xong điểm cống hiến, dưới cái nhìn nơm nớp lo sợ của tráng hán cùng người đeo kính, cũng không quay đầu rời khỏi chỗ xét hỏi, trở lại khu cách ly công cộng. Phó Trường An đợi ở cửa phòng xét hỏi, nhìn thấy Lý Hàng đi ra, giống như chim non nhanh chóng bay lên trên người Lý Hàng, “Lão đại, vừa rồi đội trưởng Liệt Dương gửi tin tức, nói là có việc muốn tìm anh.”

Lý Hàng dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác ở căn cứ, dùng điện thoại công cộng gọi cho Tiết Minh Trân, “Nếu cô muốn an ủi tôi, hỏi tôi bị người ta hiểu lầm thành biến thái có đau khổ không, câu trả lời của tôi là có.”

Tiết Minh Trân nghĩ chuyện Lý Hàng gặp được toàn bộ đều do cái mỏ quạ đen của Liệt Dương, có chút xấu hổ cười gượng hai tiếng, “Tôi tìm anh là vì chuyện khác. Tôi có một người anh, anh ấy tên là Tiết Minh Lễ, hiện tại đang tiến hành nghiên cứu tang thi ở căn cứ tị nạn X thị, anh ấy hi vọng có thể gặp anh một lần.”

“Đã biết, việc gặp mặt cô cứ sắp xếp đi. Nếu không có chuyện gì khác, tôi còn phải đến nơi buôn bán nhìn qua, sau đó an bày cho những người thông qua kiểm tra.” Nói xong, Lý Hàng đang muốn cúp máy.

“Đợi một chút,” Tiết Minh Trân vội vàng đánh gãy động tác của Lý Hàng, “Tôi còn một nghi vấn nhỏ.”

“Cái gì?”

“Anh là gay à?”

“… Không phải.”

“Vậy anh cẩn thận một chút, anh tôi là người vô tính luyến, anh ấy rất dễ cảm thấy hứng thú với những người ly kỳ cổ quái. Tình cảnh hiện tại cả anh…”

Lý Hàng: “…”

( ╯ ‵ □ ′) ╯ ┻━┻ Đồng chí Lương Mộng, trên thế giới này có nhiều thuộc tính mốt như vậy, năm đó em lấy thuộc tính cho Tiết Minh Lễ, tại sao lại chọn cái thuộc tính hố cha như vô tính luyến như thế hả?

– ——-

Note: Khiếp quá Lý hàng, anh ăn ở kiểu gì mà ngay cả tang thi cũng không muốn sinh con cho anh thế kia =))

Giờ nghĩ lại, cái tiêu đề “Ba trong một” tác giả đặt có khi là chỉ 3 chương trong 1 chương ấy, bởi chương này dài gấp 3 mấy chương bình thường khác, hơn 8k chữ OTL

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN