Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm! - Chương 25: (nữ vương mạt thế) anh là nam thần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm!


Chương 25: (nữ vương mạt thế) anh là nam thần


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Hàng sẽ không ở lại lâu dài trong căn cứ tị nạn X thị, mà người ở xưởng gia công thực phẩm, trong bọn họ chỉ có Phó Trường An là dị năng giả, bọn họ có thể gắt gao bám sát Lý Hàng, cắn răng kiên trì tới căn cứ tị nạn X thị, đã thật không dễ dàng rồi.

Bốn viên tinh hạch tang thi đổi lấy điểm cống hiến, đối với Lý Hàng không bao lâu sau sẽ rời đi mà nói, ý nghĩa cũng không lớn, anh để lại 1000 điểm dự phòng cho bản thân, số còn lại toàn bộ chia cho người trong xưởng gia công thực phẩm, dựa vào số điểm cống hiến này, bọn họ mới có thể cắm rễ sinh tồn ở căn cứ tị nạn X thị.

Lý Hàng không thích những cảnh ly biệt, sau khi kết thúc 24 giờ cách ly quan sát, anh lặng lẽ tránh khỏi đám người, đi tới địa phương đã hẹn trước chờ Tiết Minh Trân. Sau khi đến nơi, Lý Hàng không thấy Tiết Minh Trân, ngược lại nhìn thấy Phó Trường An một mặt ai oán. Phó Trường An đặc biệt ủy khuất, “Lão đại, anh định bội tình bạc nghĩa với em sao?”

Lý Hàng đặc biệt vô tình, “Tôi có quan hệ bất chính với cậu à?”

Phó Trường An: “QAQ…”

Phó Trường An thật sự rất đáng ghét, nếu Lý Hàng từ chối cho gã làm tùy tùng, chỉ sợ gã sẽ ôm đùi Lý Hàng đến chết thì thôi, Lý Hàng muốn chạy cũng không được. Sau khi được Lý Hàng ngầm đồng ý giữ lại bên người, Phó Trường An đặc biệt vui vẻ ngốc ở một bên, không ầm ĩ không nhốn nháo, không thể không nói, Phó Trường An hiểu độ tha thứ của Lý Hàng rõ như lòng bàn tay.

Lý Hàng cùng Phó Trường An đợi gần một giờ, vẫn không thấy Tiết Minh Trân đến tìm bọn họ, cũng không thấy người khác của tiểu đội Liệt Dương đến tìm bọn họ, có lẽ là Tiết Minh Trân gặp phải rắc rối gì đó. Phó Trường An đề nghị: “Nếu không em đi xem đội trưởng Tiết đã xảy ra chuyện gì?”

Phó Trường An vừa dứt lời, một giọng nữ hơi lạnh vang lên: “Thật xin lỗi, khiến các anh đợi lâu rồi.”

Nhìn thấy vết xước rất nhỏ trên mặt Tiết Minh Trân, Lý Hàng nhăn mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cãi nhau với người khác, không phải chuyện gì lớn, đã xử lý xong rồi.” Tiết Minh Trân không dấu vết đánh giá Lý Hàng, rốt cục triệt để tách biệt người trước mắt cùng tên tiểu nhân hèn hạ trong trí nhớ.

Rắc rối Tiết Minh Trân gặp phải, là do một loli 11, 12 tuổi ở xưởng gia công thực phẩm cùng khu cách ly với cô gây ra.

Tin Lý Hàng là kẻ biến thái săn tang thi trí tuệ đã được lan truyền với phạm vi lớn, mọi người không dám đi gây sự với Lý Hàng, trước mặt Lý Hàng ôm đuôi chặt chẽ, sau lưng Lý Hàng, mặc kệ lời mắng chửi khó nghe cỡ nào, họ cũng có thể nói ra được.

Lúc đó ở khu cách ly, một dị năng giả hệ băng cấp 2, một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trước mặt mọi người chanh chua nhục mạ Lý Hàng, mang mười tám đời tổ tông của Lý Hàng ra ân cần hỏi thăm một lần.

Người trong xưởng gia công thực phẩm, có người nào không nhận được sự giúp đỡ của Lý Hàng?

Thời điểm Lý Hàng đối phó với tang thi phổ thông, chưa bao giờ sử dụng dị năng, anh chiến đấu giống như một người bình thường, là anh dạy mọi người phương thức chiến đấu phổ thông. Một đường đi tới, Lý Hàng giống như thần thủ hộ thủ vệ mọi người, anh sẽ ở lúc bạn muốn buông tay kéo bạn lên, khiến bạn tiếp tục kiên trì, sẽ ở lúc bạn vấp ngã nâng đỡ bạn, hơn nữa anh làm nhiều việc như vậy, lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nhận được hồi báo.

Đối với người trong xưởng gia công thực phẩm mà nói, Lý Hàng là nhân vật giống như nam thần. Ngay cả thành viên đội Liệt Dương, cũng có cảm tình chân thật với Lý Hàng. Bọn họ sao có thể dung túng cho người khác chửi bới Lý Hàng?

Lúc đó Tiết Minh Trân nghe thấy người phụ nữ này càn rỡ nhục mạ Lý Hàng, đã biết sẽ có chuyện xảy ra, chính là không ngờ tới, mọi chuyện sẽ phát triển thành như vậy —

Loli cười đặc biệt vô hại, nhóc tới gần người phụ nữ, tò mò hỏi: “Cô biết kẻ biến thái kia, tên là gì không?”

“Tên biến thái gọi là Lý Hàng. Tiểu cô nương, nếu cháu gặp phải tên khốn nạn này, nhớ phải trốn xa một chút!” Người phụ nữ rất hưởng thụ cảm giác được người cổ động, đang muốn xoa đầu loli một chút, loli lại đột ngột túm chặt tay người phụ nữ.

Loli còn nhỏ khí lực cũng nhỏ, vũ khí cường đại duy nhất nhóc có thể nghĩ đến chính là răng nanh. Nhóc hung hăng cắn lên cánh tay người phụ nữ, ở trên đó lưu lại dấu răng thật sâu. Người phụ nữ bị đau đẩy loli ra, thét to: “A — mày bị điên à?!!”

Loli lau máu bên miệng, “Không cho phép bà vũ nhục Lý Hàng ca ca!”

Việc loli hung ác cắn người trở thành một mồi lửa, gây ra hỗn loạn không nhỏ ở khu cách ly. Cuối cùng vẫn là Tiết Minh Trân ra mặt, tốn phần lớn sức lực mới có thể bình ổn mọi chuyện. Loli cắn người, bị cưỡng chế ở lại khu cách ly quan sát 48 tiếng.

Tiết Minh Trân muốn nói chuyện này cho Lý Hàng, có dị năng tinh thần cường đại của Lý Hàng ở đây, sẽ không gây ra phiền toái cho loli. Song lúc Tiết Minh Trân nói cho loli không cần lo lắng, Lý Hàng sẽ giúp nhóc giải quyết vấn đề, loli giữ chặt tay Tiết Minh Trân, lắc lắc đầu, nhóc rất hiểu chuyện nói: “Lý Hàng ca ca đã giúp chúng em nhiều như vậy, anh ấy nhất định rất mệt, em không muốn gây thêm phiền toái cho anh ấy.”

Tiết Minh Trân đồng ý với loli không nói chuyện hỗn loạn xảy ra ở khu cách ly, nhưng cho dù cô không nói, Lý Hàng cũng có thể đoán được đại khái, trong khu cách ly xảy ra chuyện, hơn nữa chuyện này còn có khả năng liên quan tới anh. Lý Hàng nói: “Hiện tại chúng ta đi gặp anh cô đi.”

“A?” Tiết Minh Trân kinh ngạc nhìn Lý Hàng, tối hôm qua lần thứ hai báo cho Lý Hàng, Lý Hàng còn biểu hiện thái độ đặc biệt không tình nguyện muốn gặp anh cô, hiện tại tại sao lại tích cực như vậy?

“Ừm, chuyện xảy ra ở khu cách ly nữ, còn phải nhờ anh cô giúp một chút. Mọi người nếu muốn tiếp tục sinh hoạt ở căn cứ tị nạn X thị, tốt nhất vẫn là đừng khiến quan hệ giữa hai bên trở nên quá căng thẳng. Anh cô ở căn cứ tị nạn X thị có tiếng nói, so với tôi ra mặt giải quyết vấn đề tốt hơn nhiều.” Lý Hàng nói thẳng, anh tạm dừng một hồi, mới nói tiếp, “Đến lúc đó, nếu mọi người hỏi, cô cứ nói là cô nhờ anh cô hỗ trợ, đừng nhắc đến tôi.”

Tiết Minh Trân có chút ngạc nhiên nhìn Lý Hàng, rõ ràng người này không ở hiện trường, nhưng không chỉ có thể đoán trúng phóc mọi chuyện, ngay cả chuyện loli nhờ cô giấu giếm cũng có thể đoán được, nhưng lại thật tri kỷ chiếu cố đến tâm tình của mọi người. Trên thế giới này sao có thể có người ấm áp như thế?

Tiết Minh Trân thở dài, thu thập xong tâm tình, “Anh xác định muốn tự mình đi nhờ anh tôi hỗ trợ?”

“Liệu có vấn đề gì không.”

“Anh tôi là một người cuồng nghiên cứu, anh ấy nhất định sẽ nhân cơ hội này đưa ra nhiều yêu cầu nghiên cứu quá đáng với anh.”

“…”

“Hay là để tôi nhờ anh ấy hỗ trợ đi.”

“… Thôi, tự tôi đi nhờ vậy.”

“Tôi kính anh đúng là hán tử!”

“Này!”

***

Tiết Minh Lễ là nhân viên nghiên cứu khoa học cao nhất Z quốc, y vốn nên ở căn cứ trung tâm thành phố B an toàn nhất để nghiên cứu, nhưng vì tìm kiếm em gái của mình, y chọn công tác nguy hiểm nghiên cứu viên khác không nguyện ý làm, xin chính phủ tới căn cứ tị nạn X thị, tiến hành nghiên cứu tang thi ở tiền tuyến.

Nghiên cứu của Tiết Minh Lễ tiến triển khá thuận lợi, nhân tài cấp quốc bảo như vậy, cho dù người xin gặp y là em gái ruột Tiết Minh Trân, cũng phải thông qua xét duyệt tầng tầng, mới có thể nhìn thấy Tiết Minh Lễ.

Tiết Minh Trân vốn dĩ còn tưởng rằng, xét duyệt cần ít nhất cũng phải nửa ngày, kết quả Lý Hàng vừa tới cạnh cô, con đường rộng mở, xét duyệt bình thường chậm như sên, tốn một đống công sức, thế nhưng lại nhanh chóng thông qua.

Ở vị trí trung tâm của căn cứ tị nạn X thị, Lý Hàng gặp được Tiết Minh Lễ.

Lý Hàng đứng trong sảnh tiếp khách của phòng thí nghiệm, nhìn không sót một thứ gì trong phòng thí nghiệm năm sáu trăm thước vuông.

Phòng thí nghiệm dùng thủy tinh công nghiệp trong suốt ngăn ra thành nhiều gian nhỏ, dụng cụ nghiên cứu tinh vi phức tạp cùng máy móc cỡ lớn, được sắp xếp một cách trật tự ở bên trong. Rất nhiều nghiên cứu viên mặc blouse trắng, đi lại giữa những máy móc này. Giữa nhóm người này, Lý Hàng liếc mắt một cái liền nhận ra Tiết Minh Lễ.

Khác với biểu cảm ngưng trọng của những nghiên cứu viên khác, biểu hiện của Tiết Minh Lễ thực sự rất thả lỏng, trong tay y cầm giấy bút, đứng trước khoang thí nghiệm hình trụ, xuyên qua vật liệu trong suốt của khoang thí nghiệm, quan sát phản ứng của tang thi thiếu oxi bị giam bên trong, thường xuyên đặt bút viết gì đó.

Tiết Minh Lễ hàng năm đều ngốc trong phòng thí nghiệm, màu da tái nhợt đến quá đáng, dưới ánh sáng trắng của phòng thí nghiệm, Lý Hàng thậm chính còn cảm thấy đầu ngón tay y sắp trở nên trong suốt. Lý Hàng cảm thấy so với người sống, Tiết Minh Lễ càng giống một cỗ máy tinh vi, nhưng rất nhanh anh liền không nghĩ vậy —

Một nhân viên công tác mặc chế phục màu lam tiến đến thì thầm vài câu với Tiết Minh Lễ, Tiết Minh Lễ buông giấy bút, nhìn về phía Lý Hàng. Lúc tầm mắt Tiết Minh Lễ tiếp xúc với Lý Hàng, biểu cảm bình thản nhất thời trở thành hư không, hai mắt y tỏa ra thần thái mãnh liệt, không chút nào che giấu hứng thú của mình đối với Lý Hàng, giống như hận không thể lập tức lột sạch Lý Hàng, đặt trên giường chuyên dùng để quan sát trong phòng thí nghiệm, đặt anh dưới đèn mổ 360 độ không góc chết, sau đó dùng kính hiển vi quan sát anh.

Lý Hàng nhất thời có điểm hối hận, khoe uy phong tỏ ra đẹp trai cái gì, nhờ Tiết Minh Trân đến cầu Tiết Minh Lễ trợ giúp không được sao, vì sao lại muốn tự mình làm! Mà bây giờ Lý Hàng không có đường lui, trọng địa nghiên cứu, một lần chỉ cho phép tiếp đãi một người ngoài, bởi vì anh có việc muốn nhờ, nên Tiết Minh Trân nhường cơ hội đầu cho Lý Hàng.

Sảnh tiếp khách cách phòng thí nghiệm một lớp thủy tinh chống đạn dày 30 cm, trên thực tế Tiết Minh Lễ tốn gần 15 phút mới ra đến sảnh tiếp khách. Tiết Minh Lễ vừa thấy Lý Hàng, liền trực tiếp đi vào chủ đề chính, “Nghe em gái của tôi nói, anh có chuyện muốn nhờ tôi giúp.”

“Đúng.” Lý Hàng kể lại chuyện xảy ra ở khu cách ly nữ một lần, “Tôi muốn nhờ anh ra mặt nói hộ, thả người ra. Cách ly 24 giờ đã có thể khẳng định nhóc ấy không mang theo bệnh độc tang thi.”

Tiết Minh Lễ gật đầu, “Tôi có thể giúp, tuy nhiên, phải có qua có lại. Tôi muốn tiến hành nghiên cứu dị năng tinh thần của anh, nghiên cứu rất đơn giản, hơn nữa cam đoan không đề cập tới nhược điểm cùng thanh ngắn (*) của dị năng.”

Lý Hàng: “… Có thể.”

Tiết Minh Lễ đưa Lý Hàng tới phòng quan sát, tiến hành ghi hình toàn diện Lý Hàng, trạng thái nhắm mắt, trạng thái trợn mắt có lớp ngụy trang, trạng thái ánh mắt nguyên bản khi mất đi lớp ngụy trang. Ghi hình xong, Tiết Minh Lễ cùng Lý Hàng mặt đối mặt, ở những khoảng cách khác nhau đối diện với tầm mắt của Lý Hàng, mười thước, năm thước, đến khoảng cách gần như chóp mũi dán lên chóp mũi, cũng ghi lại cảm thụ.

Kỳ thực nếu vẫn còn dư hàng mẫu tang thi, Tiết Minh Lễ còn muốn khiến Lý Hàng trực tiếp tiến hành mắt sát với tang thi, nhưng mà tất cả hàng mẫu đều bị y dùng làm thí nghiệm hết, cuối cùng Tiết Minh Lễ chỉ có thể tiếc nuối buông tha cho thao tác thực tế, về phần về sau y có dùng những đoạn ghi hình của Lý Hàng để dọa tang thi hay không, điều này cũng không biết được.

Giai đoạn quan sát kết thúc, tiến vào giai đoạn hỏi đáp.

Bởi vì không đề cập đến bản thân dị năng, nên vấn đề Tiết Minh Lễ có thể hỏi cũng không nhiều, “Dị năng của anh được biểu hiện lúc nào, đạt được thông qua phương thức gì?”

Nhân vật hiện tại của Lý Hàng là một pháo hôi, Song Mộc Tịch không hề miêu tả bối cảnh, mà thuyết minh nhân vật Lý Hàng nhìn thấy khi tiến vào thế giới này lại là một đống mã code. Lý Hàng nghĩ nghĩ, quyết định căn cứ vào tình huống chân thực của bản thân mà chém gió.

Lý Hàng chậm rãi nói: “Dị năng của tôi là di truyền gia tộc, từ lúc sinh ra đã có.”

Tiết Minh Lễ hỏi cực kỳ nghiêm túc, “Tình huống của gia đình anh?”

Lý Hàng đáp: “Bốn đời đơn truyền, tất cả đều là nam.”

Tiết Minh Lễ ngừng lại, cúi đầu tự hỏi, y lẩm bẩm, “Nói như vậy có khả năng là di truyền trên nhiễm sắc thể Y, cũng có thể là di truyền theo tế bào chất…”

Mất phút đồng hồ sau, Tiết Minh Lễ mới lên tiếng hỏi: “Tôi biết yêu cầu này có chút quá đáng, nếu anh cảm thấy khó xử, cũng có thể từ chối.”

“Nói thử xem.” Lý Hàng vốn không có dị năng gì, anh cũng không lo lắng Tiết Minh Lễ thông qua việc nghiên cứu tóm được nhược điểm của mình.

Tiết Minh Lễ nói: “Tôi muốn tiến hành thu thập tế bào mẫu của anh.”

Lý Hàng suy nghĩ, “Nếu là mẫu thu thập bình thường như tóc, nước bọt, máu, tôi có thể đồng ý.”

Hai mắt Tiết Minh Lễ sáng ngời, y nhanh chóng gọi nhân viên công tác đưa công cụ thu thập mẫu tới, sau đó y tự tay thao tác, tiến hành thu thập vật mẫu.

Thu thập ba vật mẫu xong, Tiết Minh Lễ đưa cho Lý Hàng một cái chén tiêu độc.

Lý Hàng nhận lấy, nhất thời cũng không đoán được ý của Tiết Minh Lễ, “Không phải thu thập vật mẫu đã kết thúc rồi sao?”

“Còn một hạng nữa, mẫu tinh dịch.”

Lý Hàng: “…”

Tiết Minh Lễ tháo găng tay chống khuẩn ra, vén tay áo lên, bộ dáng thật tri kỷ, “Cần tôi giúp không?”

Lý Hàng mặt không biểu cảm: “Tôi từ chối cấp mẫu này!”

– ——

(*) gốc: 短板, hiệu ứng thanh gỗ ngắn, được đưa ra bởi nhà quản lý học người Mỹ Peter, đề cập tới những thiếu sót của mọi người. Nguyên lý nói rằng, chiếc thùng đựng nước có thể chứa được bao nhiêu nước, không phụ thuộc vào thanh gỗ dài nhất, mà phụ thuộc vào thanh gỗ ngắn nhất. Có thể tìm hiểu thêm trên gg.

 Có thể tìm hiểu thêm trên gg

 Có thể tìm hiểu thêm trên gg

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN