Bạch Họa Tiên Sư: Họa Y Chuyển Thế - Quyển 1: Chương 7: Hay để ta đút ngươi uống?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Bạch Họa Tiên Sư: Họa Y Chuyển Thế


Quyển 1: Chương 7: Hay để ta đút ngươi uống?


– Ở hoàng cung sao? Không ngờ nó lại ở đó.
Mạc Khiết Thần một tay cầm một lọn tóc trắng của Ân Tử Ly lên ngắm nghía, tay kia chống đầu rồi cười cười nói:
– Dạo này muội thế nào? Sao trông muội có vẻ gầy đi vậy?
Ân Tử Ly liền lấy lọn tóc kia lại rồi ngồi xuống rót cho mình một chén trà, mắt nhìn nước trà trong chén nhàn nhạt đáp:
– Huynh tới đây chắc không phải nói chuyện phiếm đâu nhỉ? Nói chính sự đi.
Nghe vậy Mạc Khiết Thần tỏ vẻ đau lòng, ánh mắt như sắp khóc đến gần Ân Tử Ly
– Ai da, ta đi đường xá xa xôi tới đây, chi ít muội phải hỏi thăm sức khỏe của ta hay gì gì đó chứ?
– Một lão già ngàn tuổi như huynh thì đâu cần ta phải hỏi.
Gương mặt tuấn mỹ của Mạc Khiết Thần bỗng bất động, lão già sao? Từ trước tới giờ, chưa ai gọi hắn là lão già. Vậy mà vị muội muội đây là gọi hắn là lão già ngàn tuổi, thật đúng là vô tình mà
– Được rồi, không trêu muội nữa. Mấy lão già ở Thiên giới có động tĩnh rồi.
Ân Tử Ly nhếch mép cười lạnh gương mặt không cảm xúc như cũ vẫn nhìn vào chén trà rồi từ từ đưa lên miệng, nhàn nhạt nói:
– Không biết mấy lão già đó lại tính giở trò hề gì?
Thấy Ân Tử Ly đặt chén trà xuống, Mạc Khiết Thần liền với tay cầm lấy chén trà của Ân Tử Ly, một hơi cạn sạch rồi từ từ cảm thán
– Đúng là trà ngon mà…
Ân Tử Ly thấy thế cũng không hề tức giận, ngón tay nàng gõ nhẹ lên bàn
– Hắn… thế nào rồi?
Nghe đến đây, toàn thân Mặc Khiết Thần tỏa ra đầy sát khí, ánh mắt không hề có ý cười nào chỉ nhàn nhạt nói:
– Tên đó ngày đêm gào thét, hơn nữa hắn còn đánh vỡ Tỏa Linh Châu của ta. Nếu không phải tên đó còn hữu dụng thì ta đã giết chết hắn từ lâu rồi.
– Tỏa Linh Châu sao?
Ánh mắt của Mạc Khiết Thần chợt dịu xuống, trong ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng
– Ân. Là quà của tẩu tử muội tặng.
– Tẩu tử? Sao bản thân ta lại không nhớ rằng mình có một vị tẩu tử?
– Là tẩu tử tương lai đó…
Chưa kịp nói xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên:
– Ta mang thuốc tới cho ngươi.
Nghe vậy Mạc Khiết Thần từ từ đứng dậy, cười cười
– Nói chuyện sau nha, khi nào ta sẽ mang tẩu tử tương lai của muội tới chơi, chắc chắn nàng ấy sẽ rất vui cho mà xem.
Nói xong liền nhảy ra cửa sổ biến mất không bóng dáng, Ân Tử Ly từ từ đứng dậy đi chân trần ra mở cửa cho Tử Hạ Vũ, thấy Ân Tử Ly mở cửa Hạ Tử Vũ liền nhìn thấy đôi chân trần của Ân Tử Ly thì nhẹ giọng nói:
– Trời lạnh thế này, ngươi không đi hài. Không sợ sẽ cảm lạnh sao?
Ân Tử Ly không đáp, từ từ bước vào phòng rồi ngồi xuống ghế, Tử Hạ Vũ tay cầm chén thuốc đặt lên bàn
– Đây là thuốc của ngươi.
Nói xong liền ngồi xuống ghế đối diện với Ân Tử Ly, cầm ấm trà lên Tử Hạ Vũ tự rót cho mình một chén trà rồi lại rót cho Ân Tử Ly một chén khác. Mắt thấy chén thuốc trên bàn vẫn còn nguyên thì lắc đầu cười hỏi:
– Sao vậy?
Ân Tử Ly liếc nhìn Tử Hạ Vũ nhàn nhạt nói:
– Ta không uống…
Nghe vậy Tử Hạ Vũ cười nhẹ, cầm chén trà lên từ từ uống
– Ngươi là trẻ con sao?
Nếu như người khác nói Ân Tử Ly như vậy thì nàng đã giết chết người đó từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao khi nghe người trước mặt nàng nói như thế thì nàng lại không hề tức giận một chút nào.
– Ta tự có thể hồi phục.
– Nhưng dù vậy thì ngươi vẫn phải uống thuốc thì mới chóng khỏe được.
Ân Tử Ly nhìn thẳng mắt Tử Hạ Vũ, gương mặt không cảm xúc thì vẫn không cảm xúc
– Ta đã nói là không uống…
Đột nhiên Tử Hạ Vũ đứng dậy từ từ tới gần Ân Tử Ly cầm chén thuốc lên, nhẹ giọng nói:
– Hay để ta đút cho ngươi uống?
Nghe thấy thế Ân Tử Ly ngước mắt lên nhìn Tử Hạ Vũ rồi từ từ đứng dậy, cầm lấy chén thuốc trong tay Tử Hạ Vũ, một hơi cạn sạch rồi đưa bát cho Tử Hạ Vũ
– Được chưa…
Rồi lại ngồi xuống cầm chén trà mà Tử Hạ Vũ vừa rót cho mình uống một hơi, mắt nhìn chén trà trong tay Ân Tử Ly không còn một giọt, Tử Hạ Vũ liền che miệng cười, thấy thế Ân Tử Ly liền trừng mắt
– Ngươi cười cái gì?
Tử Hạ Vũ liền từ từ bỏ tay xuống nói:
– Đâu có, ta không có cười ngươi. Ta chỉ không ngờ rằng một tân vương ma giới như ngươi lại sợ đắng, nói ra bên ngoài e là sẽ không có ai tin.
– Thì sao?
– Không sao cả. Mà ngươi có cần thứ gì ngòn ngọt không?
– Để làm gì?
Nói rồi Tử Hạ Vũ liền cầm theo chén thuốc không ra khỏi phòng, không quên để lại một câu
– Tất nhiên là để cho ngươi ăn giúp ngươi hết đắng rồi.
Mắt thấy Tử Hạ Vũ đã ra khỏi phòng, Ân Tử Ly nhìn xuống chén trà không trong tay nhàn nhạt nói:
– Ta mới không phải…
———————-
Haizz, mấy ai thấu hiểu được cái cảm giác viết xong một chương thì máy đột nhiên hết điện và sập luôn, nhưng vì độc giả nên mk sẽ cố ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN