Không phải lỗi của em - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Không phải lỗi của em


Chương 22


“Tính sổ???” Christian Grimes chớp mắt nghiêng đầu hỏi:”Mày có nhầm không? Đã hơn mười năm không gặp thì tao làm sao có thể chọc giận tới mày?”

“Câm miệng!” Hắn quát lên.

“Vẫn hung hăng như ngày nào nhỉ?” Christian Grimes cười lộ rõ vẻ giễu cợt.

Vừa dứt lời, Lăng Kiệt vung dao lên chém nhưng Christian Grimes lại có thể dễ dàng tránh được. Lăng Kiệt lại mạnh mẽ tung ra cú đấm, Christian Grimes hai cánh tay đan chéo để trước ngực cản đòn. Một đấm này làm hai chân Christian Grimes thụt lùi về phía sau mấy mét. Nhưng Christian Grimes không có một chút xây xát gì cả, ngược lại Lăng Kiệt lại hơi khom người, hơi thở gấp gáp. Xem ra Lăng Kiệt đang gặp bất lợi. Vai hắn bị thương, chỉ một cử động mạnh sẽ khiến cả người đau nhức, hơn nữa phải ứng phó với hơn mười mấy tên địch mà giờ sức lực của hắn bị giảm, động tác cũng chậm lại.

Christian Grimes biết tình hình của Lăng Kiệt nhưng lại không dám động thủ trước. Vậy nên hắn cố nói ra mấy lời nói khiêu khích Lăng Kiệt:”Sao vậy? Kỹ năng của mày kém hơn trước rồi đấy!”

“Mày…”

“Haha! Tên trùm Mafia cũng chỉ được có thế này! Nửa đêm bị phục kích vui không? Hahaha!!!”

Lăng Kiệt tức giận trợn mắt lườm hắn một cái sau đó lao vào đánh tiếp. Christian Grimes đã thành công trong việc khiêu khích hắn, nhân lúc Lăng Kiệt không đề phòng hắn rút súng ra bắn thẳng về phía trước.

Đoàng!!!

Máu tươi lách tách chảy xuống sàn, Lăng Kiệt cau mày dùng tay che vết thương ở sườn bụng bên trái của mình.

“Thằng khốn…”

“Thực ra tao đến đây không phải để gây chuyện với mày. Nhưng nhìn bộ dạng thảm hại của mày như vậy tao vui lắm. Chào nhé!”

Christian Grimes cười tươi roi rói, vẫy tay chào xong lập tức chạy ra khỏi cửa. Hắn chưa rời khỏi đây mà vẫn chạy khắp tầng ba tìm kiếm.

“Đâu rồi? Hắn để viên ngọc ở đâu chứ? Không lẽ lần này lại thất bại… Đáng ghét!”

Christian Grimes trong đầu nghĩ đến việc tìm kiếm nên không để ý lối đi xung quanh. Đúng lúc Giang Nam Tình từ tầng trên vừa nghe được tiếng súng thì vội vàng chạy xuống.

“Lăng Kiệt!”

Cậu vừa xuống hết cầu thang, Christian Grimes cũng từ một căn phòng lao ra, hướng chạy của hai người trở thành một đường thẳng giao nhau.

Và…

Bộp!!!

Cả hai đập mặt vào nhau…

Christian Grimes choáng váng ôm đầu một lúc sau đó vẫn có thể đứng vững. Giang Nam Tình bị cú va đập mạnh như vậy nên ngã huỵch xuống sàn…

Christian Grimes nhìn cậu thiếu niên trước mắt và cảm thấy như đã gặp cậu ở đâu rồi. Vài giây sau hắn mỉm cười reo lên:”Cậu nhóc, em chưa chết sao? Mà sao em lại ở đây?”

Ngày đó, khi Christian Grimes tra tấn cậu thì đã nảy sinh một tia thích thú. Trước đây, những người bị Christian Grimes tra tấn thì nhiều vô số nhưng tất cả đều hèn mọn van xin mạng sống, chẳng có ai điềm nhiên im lặng chịu đựng như cậu. Thế nên Christian Grimes ngay lập tức đã có ấn tượng mạnh với cậu. Kể từ lúc đó đến giờ hắn có ý định tìm kiếm cậu nhưng không có chút tin tức nào. Hắn nghĩ ngay đến việc cậu đã bị giết nên tiếc nuối bỏ qua… Hắn không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.

Giang Nam Tình tỉnh táo lại, dĩ nhiên cậu không nhận ra hắn, ngơ ngác nhìn:”Anh… anh là ai…”

Ánh mắt cậu nhìn về khẩu súng mà hắn đang cầm trên tay thì sắc mặt trở nên hoảng sợ và lui về phía sau. Dù sợ hãi như vậy, cậu vẫn lên tiếng hỏi:”Tiếng súng vừa nãy… là do anh…”

Christian Grimes nhìn cậu như vậy thì bật cười:”Đúng thế!”

“Lăng… Lăng Kiệt đâu?”

“Lăng Kiệt?” Christian Grimes nghĩ ngợi giây lát rồi nói:”À, em đang nói tới Charles Swallowtail? Hắn bị tôi bắn chết rồi!”

“Không…” Giang Nam Tình con ngươi co rút, liên tục lắc đầu.

“Tin hay không tin tùy em.” Hắn tiến lại gần cậu, một tay giơ ra nắm lấy cánh tay cậu:”Em với Charles Swallowtail có quan hệ như thế nào tôi không cần biết. Nếu em muốn bảo toàn tính mạng thì đi với t…”

Đoàng!

Viên đạn kim loại không biết từ đâu xuất hiện để lại lỗ thủng ở giữa cẳng tay Christian Grimes. Hắn kinh ngạc nhìn máu chảy ra trong đau đớn.

Ngay sau đó hắn cảm nhận được một luồng sát khí dữ dội. Hắn ngoảnh mặt sang nhìn, Lăng Kiệt mặt mày tối tăm, con ngươi rực sát khí, tay giơ cao khẩu súng bước tới. Áo sơmi của hắn được cởi ra để lộ áo thun ba lỗ màu đen ôm sát cơ thể, chiếc áo sơmi màu trắng được hắn quấn chặt ngang bụng để che vết thương.

Vẻ mặt Christian Grimes vô cùng hoang mang.

Từ lúc nào… tại sao lại một có một tiếng động nào cả. Tại sao mình không cảm nhận được sự xuất hiện của hắn.

Một trong những kỹ năng của sát thủ chính là phải che dấu sát khí và sự hiện diện của bản thân. Làm được điều này không dễ chút nào!

Lăng Kiệt phẫn nộ, gân xanh hằn rõ trên trán, gằn giọng quát:”Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người em ấy!!!”

Mất một lúc lâu Christian Grimes mới bình tĩnh lại được, tay bị thương cũng không màng mà vẫn còn siết chặt tay cậu hơn.

“Hiểu rồi. Thì ra cậu nhóc này là tình nhân của mày. Chẳng trách lúc đó bị tra tấn lại không hề hé miệng nói một lời nào!!!”

Hắn mạnh tới đến mức Giang Nam Tình phải nhíu mày kêu đau. Lăng Kiệt tức giận tay bóp cò. Christian Grimes cũng giơ súng lên nhưng lần này súng của hắn chưa kịp bắn thì Lăng Kiệt bắn hai ra hai viên đạn. Một lần bắn thủng mu bắn tay hắn, một lần bắn và thân súng khiến hắn làm rơi khẩu súng đang cầm trên tay xuống.

Khẩu súng rơi xa mấy mét, Christian Grimes muốn nhặt súng lên nhưng…

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Hắn tiếp tục bị ba viên đạn xuyên qua đầu vai, đùi, cánh tay. Vừa nổ súng, Lăng Kiệt vừa sải chân bước tới. Đến khi chỉ còn cách hai bước chân thì Christian Grimes rút dao ra kề lên cổ Giang Nam Tình.

“Đứng yên!”

Lăng Kiệt khựng người lại.

Dù bị thương nhưng Christian Grimes vẫn cố gắng đứng dậy và kéo cả người cậu lên theo.

“Thả em ấy ra!!!”

Hắn vẫn điệu cười cợt nhả đó:”Tao không thả đấy! Mày có thể làm gì hả?”

Hắn muốn dùng lại chiêu cũ, khiêu khích Lăng Kiệt. Nhưng lời vừa dứt Giang Nam Tình lập tức nói:”Tôi không sao. Lăng Kiệt, anh bình tĩnh!”

Nghe câu nói này, nụ cười của Christian Grimes tắt hẳn. Hắn nâng cằm cậu lên, chạm lưỡi dao lạnh ngắt lên má cậu nói:”Cậu nhóc, em nên lo cho bản thân trước thì hơn!”

Nói xong, lưỡi dao trên má cậu chuyển động để lại một vết cắt nhỏ trên đó. Vết cắt không sâu nhưng vài giọt máu đã chảy ra.

“CHRISTIAN!!!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN