( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.
Chương 1: Sài Gòn
Face cũ của KN đã mất, hơn 4 ngàn bạn bè đã bay trong vòng một nốt nhạc, vì thế bạn nào đọc được những dòng này hãy share lại giúp mình Face mới để tìm lại bạn bè.
Đồng thời comment nhiệt tình vào để mình có thêm động lực ra truyện nhé.
> lên face gõ tìm : ngoc.khong.7106
Thanks and love!
——
Truyện 15 : Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.
Nhân Vật Chính :
( Võ ) Nhất Vinh : 21 tuổi.
( Trần ) Thái Quang : 20 tuổi.
Nhất Vinh x Thái Quang
Vô sỉ đội lốt trí thức công x Vô sỉ tạc mao thụ
——–
Nhân Vật Phụ :
(Trần ) Ngọc Đường : Anh trai ( họ) của Thái Quang.
( Nguyễn ) Hải Minh : Bạn cùng phòng với Thái Quang.
Bối cảnh Sài Gòn, Việt Nam. 2019.
========
Chương 1: Sài Gòn
Một ngày cuối tuần tháng 12, 2019
Trời đổ bóng chiều, từng đám mây xám màu nhẹ dịu che đi sức nóng hập của mùa khô Sài Gòn.
Trên một tòa chung cư nhỏ, đôi tay đều đều tưới những hạt nước mát rượi lên bồn cúc rủ trồng nơi ban công.
Hải Minh vươn người, hơi cúi nhìn.
Xen lẫn những làn lá xanh biếc, từng chùm cúc nhỏ bắt đầu đơm bông, miệng cậu liền không tự chủ mà cười ra một cái. Nếu chăm sóc kỹ, những chùm hoa này có thể sẽ nở rực vào đúng dịp tết, rất là đẹp.
Trái ngược với nụ cười thoáng nhẹ thanh thoát ngoài này, gần năm giờ chiều, trong nhà mới vọng ra một tiếng ngáp dài .
– Oai…
Hải Minh bước vào trong, nhìn mái tóc cắt ngắn của người trên giường vừa bước xuống, hỏi :
– Tối nay có đi không?
Thái Quang vươn vai xoay cổ một cái :
– Đi chứ !
– Nay cuối tuần mà !
Hải Minh nghe câu trả lời, định nói gì, rồi lại thôi.
——-
Tám giờ tối. Vẫn trong căn phòng ấy.
Mùi nước hoa vương vất khắp nơi, trên bàn nơi đầu giường, cô gái đưa cổ tay không quá thanh mảnh vén lộ bộ tóc dài mượt quá vai, lại được cẩn thận ép hơi cụp vừa vặn ôm lấy vạt xương quai xanh tinh xảo, hé lộ qua đường cắt của chiếc váy body màu đồng cổ.
Cô gái đưa tay vào trong áo, nơi lồng ngực phía hai bên vừa kéo vừa miết, một đường rãnh giữa đôi gò bồng lập tức hiện ra hút mắt.
Gương mặt hoàn mỹ, bờ mi cong dài vừa đủ, là chuốt lên từ những sợi mi dài của chính mình , màu son không quá chói, đôi cánh môi bập nhẹ, e thẹn cười trong gương vài lần, thoáng nhìn đều khiến người ngẩn ngơ, đẹp như một đóa sen.
Cô gái xoay mặt ra phía ngoài, hướng về phía Hải Minh :
– Ê !
– Lấy cho tôi hai cái lót ngực kia cái,
Vừa nói còn vừa hít sâu rồi rút phịch ra hai miếng lót ngực dày cộp ném xuống bên cạnh bàn :
– Loại này cứng quá khó thở bỏ mẹ .
Hải Minh dù đã không còn lạ gì với mấy cảnh này, thế nhưng nhìn vào đống váy áo nội y phụ nữ vứt ngổn ngang trước mặt , làm sao cũng không thể không ngại :
– Cậu ra chọn đi.
– Tôi… cái này tôi không rành.
Cô gái chỉnh chỉnh lại mái tóc :
– Cái ngay trước mặt ông đấy!
– Cái mà ghi size 4cm á.
– Nhanh lên hộ tôi cái , đến trễ là đéo còn mồi ngon đâu.
– ??!!!
Hải Minh nuốt một ngụm nước bọt, hai tay vừa cầm mà như vừa cắp hai miếng mút dày đến đâm ngập cây kim kia, tiến lại .
Cô gái hài lòng ra mặt, vén cổ váy, nhét lại hai miếng lót ngực mới này vào:
– Vẫn là size này xài ngon,
– Tuy dú nhìn hơi nhỏ chút nhưng giờ cũng có nhiều thằng thích ngực lép đấy,
Nói rồi còn kéo tay Hải Minh ấn đến lớp ngoài áo:
– Bóp thử phát xem giống hàng thật không?
– ??!!!
Hải Minh rụt vội tay lại , mặt cũng đã muốn đỏ lên, người kia cười dạng cả háng, thực sự không có một vẻ gì của thiếu nữ đoan trang vừa mím miệng e lệ trong gương:
– Ối giời ơi!
– Dú giả chứ phải thật đâu mà ông sợ như sợ cọp thế?!
– Sao? Chưa sờ dú gái bao giờ thật à?
– Ha ha ha!
Cười đã rồi còn liếm mép, tóm chặt lấy tay Hải Minh, đặt luồn vào trong áo, nhái bằng giọng nữ, hơi tựa tựa người đến cạnh Hải Minh:
– Nếu là anh đẹp trai thì em tính rẻ cho?
– Nha?
– Đi với em đêm nay nha, nha?
Hải Minh ngượng chín mặt, hết sức co tay ra, gom lời:
– Thái … Thái Quang này. Tôi thấy hay là thôi đi? . Cậu cũng đâu thiếu tiền đến mức ấy?
Đùa với tên này quả thực chẳng vui tẹo nào, Thái Quang buông tay, xịt thêm một chút nước hoa rồi chà hai cổ tay với nhau để đánh cho đều hương, bĩu môi phản bác:
– Ông thì biết cái quái gì? . Nhìn con SH của tôi chưa?! đi làm thêm có mà mấy kiếp mới mua được? . Tôi còn đang ngắm con Iphone 11 đấy! . Làm thêm vài vụ nữa kiểu gì cũng ngon.
– Nhưng mà, cậu cứ giả gái như vậy rồi… rồi…nhỡ gặp chuyện gì thì sao?
– Thôi thôi thôi, kéo cho tôi cái khóa sau lưng cái, sắp trễ rồi, với lại mấy cái thằng chơi gái ấy hả ? Toàn là cái thứ đéo ra gì sất, bị trộm hết cũng đéo dám hé răng.
Hải Minh đưa tay lên kéo nốt cái khóa sau lưng cho Thái Quang , cố gắng khuyên:
– Thế nhỡ đâu gặp phải Gay thì sao?
– Cậu không sợ sẽ bị cái kia à?
Thái Quang cúi xuống, với lấy đôi dép cao gót xỏ vào chân , bật cười ha hả:
– Ông bị điên đấy à?
– Gay ở đâu ra mà đi chơi gái ?
Hải Minh vẫn muốn cản :
– Vậy Bi thì sao ?
Thái Quang gạt ngang:
– Tới đâu tính tới đó!
Khua đôi chân dài trắng nõn đã được wax sạch lông, còn tỉ mỉ bôi kem dưỡng hàng ngày mà đứng bật dậy,
Vốn đã cao hơn một mét bảy lăm, lại cộng thêm đôi dép cao gót bảy phân vừa xỏ vào, khiến cho Hải Minh bỗng dưng thấp hơn đến thảm thương.
Thái Quang cười hô hố , giả bộ từ trên cao nhìn xuống:
– Với lại tôi cũng chỉ lấy tiền, chứ mấy đồ đạc với giấy tờ có lấy gì đâu mà ông lo hão!
– Còn nữa, lúc tôi mặc đồ gái ông phải gọi tôi là Ly Ly.
Một bước lại một bước đảo ra ngoài, hông vểnh cao trên đôi chân thẳng tắp, tự tin hôn gió ngoái lại vào phòng :
– Bái bai.
Hải Minh dở khóc dở cười, lắc lắc đầu nhặt lại một mớ váy áo bừa bộn.
———
Cậu và kẻ vừa giả gái bước ra khỏi cửa nhà kia, đều là sinh viên năm hai cùng một khoa, thậm chí là, cùng một lớp.
Việc dọn đến đây ở chung để share tiền phòng, cũng là do chính cậu đề xuất. Thái Quang nhìn một bộ dáng hiền lành của cậu thì sướng ra mặt, không một chút nghi ngại liền gật đầu cái rụp.
Bởi lẽ, cậu dẫu cũng là một cái đàn ông, nhưng lại thích nấu ăn, ưa sạch sẽ, Thái Quang đang cầu còn không được.
Chẳng qua, tính cách lại quá khác nhau.
Hải Minh ngồi thụp xuống giường.
Cậu ta làm cái việc này cũng cả bốn năm tháng rồi, chỉ lo đến lúc thực sự xảy ra sự cố, sẽ phiền phức đến một người khác,
Nhưng khuyên cũng khuyên rồi, bảo cũng bảo rồi , lại chẳng xi nhê.
Cũng là anh em , cũng là lớn lên cùng nhau mà sao tính cách cậu ta sao lại xấu đến như thế kia chứ?
Chẳng giống một ai đó…
Hải Minh thở dài, bước chân trải đều trên ban công, nhìn xuống dưới.
Hoàng hôn tắt nắng đã từ lâu lắm, dưới đường kia, từng dòng xe cộ đều đã sáng đèn.
Thân hình tựa vào một bên tường, đầy những suy tư.
Gay ư?
Nơi xã hội rộng lớn này vẫn cứ hay cười nhạo.
Để rồi có những kẻ mãi mãi không bao giờ dám sống thật với chính mình.
Để rồi, có một kẻ như cậu, yêu đến đâu rút cuộc cũng chỉ biết vẩn vơ nhìn người cười, đem giấu đi tất thảy xuyến xao.
========//========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!