( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ. - Chương 2: Lành nghề.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
296


( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.


Chương 2: Lành nghề.



Chương 2: Lành nghề.

Trên một con đường khá nhiều ” gà” ,

Thái Quang sải đôi chân dài xuống khỏi chiếc xe grab bike, lái xe là một thanh niên trẻ, đưa tay lấy tiền xong cũng không nhịn được mà nhướng mày tấm tắc một cái , Thái Quang không chút khách sáo, hướng thẳng mặt đáp trả cái nhìn .

Tài xế cười ngượng, quay đi.

Nhìn sơ cũng biết là hàng cao cấp, đi một đêm không bay cả củ thì hơi phí.

Thái Quang đương nhiên biết, tự tin một trăm phần trăm.

Cậu là ai kia chứ?

Cái thân hình này là cha sinh mẹ đẻ ra liền tự có sao?!

No no no!

Này là do mỗi một ngày không dưới hai tiếng luyện tập của cậu đó !

Nào là tập nâng cơ ngực, nào là nâng cơ mông, nào là đẩy cơ eo. Đã thế còn là Yoga chứ không phải Gym! Là Yoga – Yoga đó!

Toàn bài có độ khó cao, tránh làm tăng cơ ở các vị trí dễ nhìn thấy như bắp tay bắp đùi, chứ cái con mẹ nó mông vểnh cỡ này, eo thon thế này trên trời rơi xuống chắc!

Có được cơ thể hoàn mỹ mượt vãi đi câu tiền, cậu cũng phải ăn uống bóp mồm bóp miệng còn kinh dị hơn mấy chị tuổi ba lăm ăn kiêng. Chỉ có điều khung xương quả thật vẫn tính là khá lớn so với gái chuẩn bình thường, cơ thể cũng thực sự rắn chắc hơn nhiều lắm.

——

Thái Quang lấy biệt danh là LyLy.

Ban đầu thì cậu nghe thấy giống hệt tên con chó, thế nhưng mà sau này cậu lại thấy nó có vẻ hơi tây tây. Quan trọng nhất là mấy thằng cha bụng phệ thích mấy cái tên mỹ miều ngọt ngào như thế.

Ây, cũng chẳng quan trọng, LyLy hay là Gâu Gâu cũng chỉ là cái thứ để gạt người. Vẫn là dùng não tập trung cho việc tia mồi thì tốt hơn.

Vừa nhìn thấy cậu, một gương mặt lạ, tên đàn anh bảo kê con đường này đã bước ra trước hai bước.

Trên cao, bóng đèn đường đổ xuống, dưới này đồng Polyme 200 ngàn vừa được rút ra trao gọn tới tay tên bảo kê ,

Tên bảo kê cười nhếch ,lùi về phía một góc khuất dạng.

Thái Quang đưa ngón tay lên hơi vẫy ra hiệu cảm ơn, bộ váy body màu đồng cổ chẳng mấy chốc lẫn vào thứ ánh sáng mập mờ từ những bóng xe tạt ngang lề.

Thái Quang xuất hiện không thường xuyên, lại liên tục thay đổi luân phiên giữa các đoạn đường , nhưng cái gì cần biết thì cũng đã thuộc lòng từ mấy “đàn chị” đi trước.

Tập trung gần những đoạn đường này chẳng thiếu gì các quán đèn mờ, quán bar, khách sạn.

Cậu không có tên trong danh sách gái gọi được nuôi, đương nhiên phải đóng một khoản tiền lót tay để đứng chào hàng ,kiếm được khách thì được tiền, còn nếu đêm nào không kiếm được , hẳn nhiên sẽ lỗ .

Thế nên, chỉ có những gái bao xịn xò như cậu mới dám đường hoàng sải bước mà thôi. Bởi Thái Quang chắc chắn đến không còn gì chắc chắn hơn, đôi chân dài này của cậu , đôi môi múm mím cười e thẹn như một sinh viên ” đi làm thêm” này của cậu, đã sà vào lòng kẻ nào, kẻ đó tránh trời không khỏi nắng.

Đã thế, trời sinh cậu ra lại có một chất giọng vô cùng dễ nghe, nhẹ tiếng một tý thì giả giọng gái đều không thành vấn đề.

Vậy mà còn không biết tận dụng thì có mà quá ngu!

Quá ngu! .

———

Hơn mười giờ tối, trời có chút lạnh,

Cô gái bên cạnh đứng cách cậu chưa được ba mét, khinh bỉ lại luyến tiếc nhìn chiếc xe tay ga vừa trả giá cậu không thành rời đi:

– 300 đô?

– Bộ mày điên hả? .Cave đứng đường mà đòi giá như hàng nguyên kiện ?

Thái Quang nhướng mày, không đáp lại.

Mục tiêu của cậu ư? Cậu không hám mấy kẻ còn trẻ khỏe rồi lại đẹp trai,

Thứ nhất, giành giật mấy kẻ đó với lũ gái kia rất mệt.

Thứ hai, cậu khó ra tay,

Thế nên một vài lời đong đưa đã gạt , một hai cái sờ mông sờ eo cũng đã ra giá cao ngất để đuổi người đi khỏi.

——

Thêm ba mươi phút nữa trôi qua,

Từng tiếng nện giày cao gót cũng đã trở lên sốt sắng hơn, vội vã hơn.

Một tên đàn ông béo núc nghe mùi bia phảng phất say, cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng to oạch vừa táp sát lề.

Trên ngón áp út đã đeo nhẫn.

Ngon!

Cậu cực kỳ thích thả câu mấy tên đã có vợ.

Lập tức sải tới.

Đôi chân dài khêu gợi dưới chiếc váy body màu đồng cổ áp sát lên làn da mềm mượt, trườn tay khẽ kéo một đường cao gọn,

Lộ dưới đùi non trắng hồng một mảnh, hương nước hoa đậm vị sen thanh thoáng điểm với màu đôi môi nào vừa khẽ mím mê người ,

Tên béo núc kia vừa nhìn thấy cậu, mắt đã sáng rực, gần như không thèm nhìn qua mấy gà bên cạnh cũng đang muốn show hàng, hất hàm:

– Bao nhiêu?

Thái Quang đưa hai ngón tay lên :

– Qua đêm hai triệu.

Tên béo núc lắc đầu :

– Mắc quá!

Thái Quang giả như run lên một cái, xoa xoa lấy hai cánh tay:

– Thôi, hôm nay em xui quá. Lấy anh triệu rưỡi thôi? em đi với anh.

– Một triệu! . Được thì lên xe.

Thái Quang xem chừng còn đang do dự, một cô có vẻ kém sắc lập tức giành mồi:

– Anh trai, em bảy trăm thôi.

– Hàng ngon, anh?

Thái Quang không nói lấy một lời, lập tức khua đôi chân dài ngồi lên xe:

– Một triệu chốt giá.

Mặc kệ lời xì xầm khinh bỉ sau lưng, cái gì là ba trăm đô hạ giá,

Cũng mặc kệ tên béo núc đằng trước đưa từng ngón tay thô bỉ vuốt ve lên sống đùi thẳng mượt của mình ,

Thái Quang lại chỉ mẩm tính xem cái dây chuyền trên cổ hắn chắc phải được một cây mốt, cây hai vàng đi?

——–

Đường Sài Gòn quanh co, bóng đêm hắt xuống từng làn xe đã vắng bóng người, không khí lắng đọng hơn, trầm tĩnh hơn, vậy nhưng lòng Thái Quang đương nhiên không thản nhiên như vậy.

Cậu phải tính toán thật kỹ thật kỹ từng cử chỉ , mỗi tích tắc và vòng bánh xe lăn qua đều quan trọng.

Khúc xe cua vừa tới một đoạn đường vắng.

Thái Quang nhếch đôi môi ngọt như cánh sen kia , cười.

Ngón tay thuôn dài luồn sau khe áo. Tên béo núc còn tưởng ngay trên xe đã được người đẹp phục vụ mơn trớn, muốn cười phả ra một đám hơi men, lại nghe lạnh băng một tiếng rùng mình!

Là dao!

Kim loại sắc lạnh áp lên sống lưng sau lớp áo nhuốm mùi bia rượu,

Tên béo núc chưa kịp phản ứng, tiếng nói rõ ràng vẫn là từ cô gái ban nãy giờ đây lại như pha thêm phần thô thiển gằn giọng:

– Táp vào ,

Chiếc xe loạng choạng đi chậm lại, nhưng rõ ràng tên béo kia đương nhiên không dễ sờn, muốn xoay người. Thái Quang lập tức đem đầu dao dí sát, rạch ra một đường rớm máu đầy uy hiếp:

– Muốn ăn mấy lỗ à?

Tên béo ăn đau nhăn mặt một cái, trên lưng lại bị rạch thêm một đường:

– Câm mồm!

Chiếc xe đỗ xịch bên một góc hẻm vắng,

Ngọn dao kia còn chưa buông, một chiếc bình xịt thuốc mê liều nặng pha lẫn hơi cay như đã quá quen thuộc , dứt khoát lôi ra từ chiếc ví cầm tay của Thái Quang, nhằm thẳng mặt tên béo núc mà phả, xì ra những tiếng thật mạnh .

– Phụt!

– Phụt!

Tên béo theo phản xạ ôm lấy mặt kêu lớn một tiếng gục xuống, Thái Quang ngồi sau xe đã lấy được ví, nhưng tiếc nuối cái vòng vàng nên tìm chốt tháo mở.

Hơi cay không quá mạnh, thuốc mê cũng không thể nhanh như thế đã ngấm, tên béo dồn sức tung một quả đấm về phía Thái Quang.

Hự!

Thái Quang gần như ăn trọn , đau lệch người, lùi lại vài bước rồi cũng lập tức tấn công lên. Cậu có học võ nhiều năm, dù chỉ là học một buổi nghỉ ba buổi thì một chọi một nếu bất đắc dĩ cũng sẽ không thành vấn đề , hơn nữa đánh lộn quá vài cú thì tên béo cũng đã ngấm thuốc mê gục xuống,

Đúng lúc ồn ã cũng đã kéo theo nhiều ánh mắt hiếu kỳ, vài ánh đèn xe đang dần chậm lại , Thái Quang lập tức tháo sợi dây chuyền, kéo khóe môi đã tợt tơ máu thành nụ cười mĩ mãn, lắc mái tóc giả, nhanh nhẹn rời khỏi.

==========//==========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN