Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 2 - Chương 32: Thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sắc mặt của Nhạc Kinh Thiên đột nhiên trầm xuống, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía khuôn mặt tức giận của nữ tử, cười lạnh một tiếng: “Vân Hân nữ nhân đanh đá nhất Trọng gia, thật sự là nổi tiếng không bằng thấy người, ngươi thật sự không muốn gia nhập Nhạc gia ta? Như thế, ngươi ắt sẽ hối hận vì quyết định hôm nay!”
Vân Hân châm chọc cong khóe môi lên: “Ngươi không có tư cách để lão nương hối hận!”
“Hừ!” Nhạc Kinh Thiên hung hăng phất vạt áo, sắc mặt âm trầm nói: “Vậy đừng trách chúng ta không khách khí, người đâu, mang nữ nhân này về Nhạc gia cho ta!”
Trước kia Nhạc gia sợ Trọng gia là bởi vì trong Trọng gia có một cường giả nửa Tiên Thiên, nhưng mà tuổi thọ của nửa Tiên Thiên kia sắp hết, mà lão gia chủ Nhạc gia lại vừa mới đột phá đến nửa Tiên Thiên.
Cho nên bây giờ Nhạc Kinh Thiên mới có thể không sợ hãi……
“Ha ha ha, Vân Hân cô nương, ta khuyên ngươi vẫn đừng phản kháng, phản kháng không có chỗ gì tốt.”
“Đúng vậy, ngoan ngoãn thuận theo thiếu gia chúng ta thì tốt biết bao? Thiếu gia chúng ta nhìn trúng thiên phú và năng lực của ngươi đó là phúc khí của ngươi, đoán chừng trên đời này không có ngu ngốc nào sẽ từ chối điều kiện tốt như vậy, dù sao Trọng gia kia cũng sắp xuống dốc, ngươi đi theo Trọng Cửu sẽ chỉ khiến ngươi mất mạng mà thôi.”
Mọi người Nhạc gia cười ha ha, bước đi về phía Vân Hân.
Nhìn mọi người sắp vây quanh mình, nàng khẽ nheo mắt đẹp lại, đang định muốn rút kiếm ra lần nữa, một tiếng quát khí phách từ phía sau truyền đến, như sấm sét cuồn cuộn từ trên trời rơi xuống.
“Nhạc Kinh Thiên, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy đụng đến người Trọng gia ta!”
Lòng của Vân Hân hung hăng chấn động, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía mọi người bước nhanh đến từ chỗ không xa.
Một trường bào sợi đay xẹt qua không trung, khiến nam nhân thoạt nhìn càng thêm anh tuấn hiên ngang, da thịt của hắn màu lúa mạch ở dưới ánh mặt trời mang theo tia sáng khỏe mạnh, trong đôi mắt màu xám như kích phát lửa giận, khiến cả người hắn đều lộ ra một loại cảm giác uy nghiêm khí phách.
Ở phía sau Trọng Cửu, thành viên chiến đội linh thú Phong Vân vô cùng ủng hộ hắn, giờ khắc này, tất cả mọi người mặt đầy vẻ tức giận, ánh mắt hung hăng nhìn mọi người Nhạc gia.
“Trọng Cửu!” Sắc mặt của Nhạc Kinh Thiên khẽ biến, trong đôi mắt nheo lại hiện ra một tia âm lãnh: “Ngươi đến đây làm gì?”
Khóe môi của Trọng Cửu khẽ nhếch, váv đại kiếm trong tay lên trên vai: “Ngươi bắt nạt người Trọng gia ta, sao ta có thể không đến? Nhạc Kinh Thiên, ta từng nhịn ngươi không phải là đại biểu Trọng Cửu ta sợ ngươi, nếu chỉ là nhục nhã Trọng gia ta thì cũng thôi, nhưng nếu ngươi dám tổn thương người Trọng gia ta, dù thế nào Trọng Cửu ta cũng sẽ không tiếp tục nhịn nữa!”
Với lời nói này của Trọng Cửu, thành viên chiến đội linh thú Phong Vân không có cảm giác gì đặc biệt, đơn giản là bọn họ đã sớm biết cách làm người của thiếu chủ.
Tuy nam nhân này lòng dạ rộng lớn, không thích tính toán chi li với người khác, nhưng mà cũng siêu cấp bênh vực người mình, ngươi có thể chửi bới Trọng gia, dù sao ngôn ngữ cũng không tạo thành tổn thương gì, hắn hoàn toàn trực tiếp làm lơ. Nhưng nếu xúc phạm đến người của Trọng gia, tất nhiên hắn sẽ đứng ra đối nghịch với đối phương.
“Trọng Cửu, đại thế Trọng gia ngươi đã đến, còn có lý do gì để tiếp tục kiên trì?” Nhạc Kinh Thiên khẽ nâng cằm, một nụ cười khinh thường tràn ở khóe môi hắn: “Gia gia của ta đã đột phá đến nửa Tiên Thiên vào đêm qua, mà lão bất tử Trọng gia các ngươi kia đã sớm gần đất xa trời, nghe nói không còn sống được mấy ngày nữa, từ nay về sau, địa phương Bắc Cảnh Cửu Lý này là thiên hạ của Nhạc gia ta!”
Khóe môi của Trọng Cửu cong lên độ cong soái khí, trường bào sợi đay ở trong gió khẽ bay, đôi mắt màu xám của hắn nhìn chằm chằm vào Nhạc Kinh Thiên, trong thâm thúy lộ ra một tia sáng u ám.
“Nhạc Kinh Thiên, có một số lời nói không cần phải nói quá sớm, chuyện tương lai ai có thể biết rõ?”
Khẽ nheo đôi mắt lại, Nhạc Kinh Thiên hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta đây chờ xem, hai ngày sau, gia gia của ta tất nhiên sẽ giêt vào Trọng gia ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ biết ta nói rốt cuộc đúng hay không!”
Nhìn Trọng Cửu lần cuối cùng, Nhạc Kinh Thiên thu lại âm ngoan ở đáy mắt, xoay người muốn rời khỏi nơi này.
Trọng Cửu cười lạnh một tiếng: “Muốn chạy? Ngươi đả thương Vân Hân lại muốn dễ dàng rời đi? Ta đã nói rồi, chửi bới Trọng gia ta có thể chịu đựng, nhưng ta không thể chịu đựng bất kì kẻ nào xúc phạm tới người Trọng gia ta, nếu quan hệ giữa hai gia tộc chúng ta đã sớm như nước với lửa, vậy thì ta sẽ coi như có thêm một khoản cũng không quan
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!