Nợ Em Cả Một Đời (18+)
Chương 3 : Cuộc gọi lúc nửa đêm
– À em đang thử vai à? Cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến anh. – Ryan cất giọng bông đùa khi thấy một cô gái với gương mặt non nớt đang đứng trên sân khấu rộng lớn.
Cái giọng trầm ấm đặc biệt đó cất lên, sao cô có thể nhầm được nữa? Ngữ điệu hết sức ôn nhu đó của anh sao lại như một mũi tên sắc bén đâm thẳng vào trái tim “fan girl” của cô? Hai bên má của cô bắt đầu ửng đỏ, Rachel chỉ còn biết giơ hai tay lên mà che đi phần miệng của mình, còn mỗi ánh mắt cũng không dám nhìn trực diện vào anh.
– Vậy quyết định của cô là? – Ông Caradoc nhìn cô trong dáng vẻ ngại ngùng ấy rồi tiếng hỏi.
Rachel đứng suy ngẫm thêm một lúc, nhưng thực chất là cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của lí trí. Thú thực ra, có anh ngồi ngay trước mặt như vậy, Rachel không thể suy nghĩ cho chín chắn, dù có nói gì nghĩ gì thì trong đầu cũng chỉ có hình ảnh của người đàn ông ấy. Cô khẽ ngước mắt nhìn lên, chàng ca sĩ ấy đang nói chuyện thoải mái, cười đùa với người trợ lí của đạo diễn, cô chỉ có thể nghe loáng thoáng vài câu từ.
– Đã khỏe hơn chưa mà cậu đã ra đây? – Người trợ lí nhướn mày hỏi anh.
– Em đỡ đau đầu rồi. – Ryan cười tự nhiên, sau đó liền quay mặt nhìn lên phía sân khấu. Rachel liền cảm thấy hẫng một cái trong lòng, ánh mắt ấy của anh.. đang nhìn thẳng vào cô, tâm trí của cô gái trẻ bỗng trở nên rối bời. “Chết rồi… Trời ơi… Muốn hét lên quá…! Mình chết mất…!” Đôi chân của cô cũng run lên, tưởng như không còn đứng vững được nữa, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
– Sao cô run quá vậy? Không sao chứ? – Đạo diễn Caradoc cất giọng hỏi sau khi nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng đang run lên bần bật của cô gái trẻ.
– Anh ấy… là… thần tượng của tôi… – Rachel lấy hết sự bình tĩnh còn lại của mình ra để trả lời câu hỏi ấy. Gương mặt xinh đẹp cúi gằm xuống đất, thi thoảng chỉ dám ngước mắt lên nhìn anh vài lần.
Nhìn bộ dạng ngại ngùng một cách dễ thương ấy của cô “fan girl” của mình, Ryan không kiềm được lòng liền nhoẻn miệng cười, một nụ cười như vạn tiễn xuyên tim.
– Cảm ơn em, cũng xin lỗi vì làm em phân tâm thế này. – Anh cất giọng nhẹ nhàng mà trầm ấm ấy vốn để xoa dịu cô nhưng sao lại càng khiến cô run lên thế này.
Rachel cố hít thở thật đều, sau một lúc lấy lại được bình tĩnh, cô mới có thể trả lời vào vấn đề chính.
– T… Tôi sợ khả năng diễn xuất của tôi sẽ làm hỏng bộ phim… Hơn nữa đó còn là vai chính… – Rachel ngập ngừng cất tiếng đầy run rẩy vì ngại ngùng, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng về phía trước, mặc cho Ryan vẫn đang hướng mắt về phía mình.
– Cô có vẻ không tự tin lắm nhỉ? Nhưng chúng tôi cũng chưa biết diễn xuất của cô đến đâu, chi bằng hãy diễn thử một đoạn đi. Cô có thể đọc lại tiểu thuyết và chọn ra cảnh mình thích nhất để diễn. – Ông Caradoc nêu ý kiến rồi ngồi tựa lưng vào chiếc ghế êm, vẻ mặt giống như đang chờ đợi.
Rachel nghe rồi cũng lúng túng mất một lúc, lặng lẽ rút chiếc điện thoại từ trong túi quần, nhưng đến khi cô bấm mở màn hình lên thì hành động bỗng khựng lại, cô khẽ nhìn vào màn hình rồi bặm môi đầy khó xử.
– Có chuyện gì sao? – Ông Dalziel chau mày đầy ngạc nhiên.
– Máy tôi bị hết pin… – Rachel ấp úng cất lời, quả thật phiền phức, hôm nay cô đã sử dụng điện thoại quá nhiều mà lại không để ý tới pin, để rồi giờ đây lâm vào hoàn cảnh hết sức éo le thế này, điện thoại còn 2% pin cũng đã tự kích hoạt chế độ siêu tiết kiệm pin nên màn hình mới tối đen lại thế này.
Trong lúc mọi chuyện dường như rơi vào bế tắc, đạo diễn Caradoc cũng nhíu mày thở dài thì chàng ca sĩ ấy lại bất ngờ lên tiếng.
– Có sạc dự phòng đây. – Ryan vừa nói vừa rút dây sạc ra khỏi chiếc điện thoại của mình.
Chỉ cần nhìn vậy cũng đủ biết là anh đang sử dụng dở, nhưng vẫn chấp nhận rút ra để đưa nó cho cô dùng, như vậy sao mà cô dám nhận lấy… Rachel đứng chần chừ không biết có nên bước chân xuống hay không, nhưng chưa kịp nghĩ xong thì người đàn ông ấy lại tùy tiện hành động một cách vô tư.
– Cầm lấy đi. – Ryan đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, thản nhiên bước lên trên sân khấu và đứng trước mặt cô gái tưởng như đang sắp ngất lịm đi ấy, trên tay cầm cục sạc dự phòng mà đưa cho cô.
Ở khoảng cách gần thế này, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa nam tính mà anh sử dụng, toàn thân người con gái liền trở nên bủn rủn. Rachel phải đấu tranh tư tưởng rất kinh khủng mới có thể đủ can đảm để mà nhận lấy cục sạc từ tay anh. Ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau khi cô cầm lấy cục sạc ấy, hai bên má cũng đỏ hơn nữa, nhìn vào y chang quả cà chua. Tay cô cầm đầu dây sạc mà tra vào điện thoại cũng run lên, khiến cho việc sạc điện thoại tưởng dễ dàng nhưng trong chốc lát lại trở thành việc khó khăn nhất trên đời. Hành động trẻ con và dễ thương ấy của cô khiến anh không thể nín cười, liền nhoẻn miệng cười khẽ.
Ryan phải chờ cho tới lúc máy cô nhận được sạc thì mới yên tâm về chỗ, bản tính của anh vốn như vậy, không hề có khoảng cách giữa thần tượng và người hâm mộ, và việc gì đã bắt tay vào làm thì phải tận mắt chứng kiến thấy nó đạt được kết quả thì mới yên tâm. Màn hình của cô sáng lên, hiển thị dấu hiệu máy đang được sạc, lúc này Ryan mới gật gù yên tâm mà quay lưng bước xuống chỗ ghế ngồi, miệng tủm tỉm cười khi thấy hình ảnh mình trên màn hình điện thoại của cô gái trẻ.
Rachel mở máy lên và đọc qua lại đoạn mà mình thích nhất trong bộ tiểu thuyết, sau khoảng 2 phút chuẩn bị sẵn sàng, cô quyết định diễn thử vai trước mặt đạo diễn Caradoc và trợ lí, ngoài ra còn có cả thần tượng số 1 trong lòng cô, Ryan đang xem chăm chú nữa.
Cô đứng trên sân khấu, sắc mặt bắt đầu thay đổi khi cô dần nhập tâm vào nhân vật của mình. Đó là một đoạn diễn tả nội tâm của nhân vật, một nỗi đau giằng xé tâm can, nhân vật đau khổ tới mức kiệt quệ bởi tình yêu đơn phương lâu năm của mình hoàn toàn không thể được đáp lại. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô, từng lời thoại được thốt ra từ khuôn miệng ấy cũng có phần run lên, nghẹn ngào, lối diễn xuất tự nhiên, diễn mà như không diễn, nhập tâm tới tận cùng ấy của cô khiến tất cả những người đang ngồi dưới hàng ghế kia đều phải chăm chú quan sát không thể rời mắt. Ryan ngồi khoanh hai tay trước ngực, đôi mày chau lại nhìn cô diễn mà trong lòng cũng đầy sự cảm phục, cô mới còn rất trẻ mà đã diễn xuất rất có hồn tới vậy, quả thật không thể đánh giá thấp.
Phần thử vai kết thúc, cô gái trẻ cũng lau đi những giọt nước mắt của mình rồi cúi đầu cảm ơn, những tiếng vỗ tay đầy hài lòng cũng vang lên.
– Diễn xuất rất tốt, vậy càng chứng tỏ tôi không có lí do gì để mà không cho cô đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim lần này. Tôi cũng mong cô sẽ suy nghĩ lại về quyết định của mình, có nhận hay không. – Ông Dalziel hết lời ca ngợi rồi chia sẻ những lời thành thật.
Trợ lí đạo diễn yêu cầu cô điền nhanh thông tin cá nhân và thông tin liên lạc của mình vào tờ đơn đăng kí để họ có thể gửi cho cô xem qua bản hợp đồng giữa hai bên sau buổi thử vai ngày hôm nay, nếu cô đồng ý thì họ sẽ kí hợp đồng và sẽ mở máy sớm nhất có thể.
Sau khi nhận lấy thông tin từ cô, ông Dalziel đọc qua một lượt, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi khi biết cô mới chỉ là sinh viên năm 3 mà đã có diễn xuất tốt tới vậy, đồng thời cũng dặn lòng mình phải khai thác hết những ưu điểm của cô gái trẻ này. Sau đó cũng đưa cho cô một tấm card visit của mình, không quên dặn cô nếu có thắc mắc gì thì có thể liên lạc trao đổi với ông.
Rachel ngại ngùng chào họ và rời phòng hội trường ngay sau đó. Cô vừa mới bước ra khỏi cửa phòng hội trường, hàng trăm ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, họ không biết rốt cuộc vì sao cô lại được đưa vào trong phòng hội trường một cách gấp gáp như vậy, hơn nữa còn đang trong giờ nghỉ. Rachel với bản tính có phần nhút nhát liền cảm thấy sợ sệt, lúc này Tiffany và Harry đã chờ sẵn từ nãy bên ngoài liền chạy về phía cô thật nhanh, túm tụm lại mà hỏi chuyện một cách dồn dập.
Ryan lúc này cũng đứng dậy mà vươn vai một cái sau khi nghe Michael thông báo về lịch quay quảng cáo cho hãng nước hoa nổi tiếng lúc 4 giờ chiều nay, giờ đã là 2 rưỡi nên anh đành chào tạm biệt hai người họ rồi cùng Michael và các vệ sĩ của mình lén ra về bằng cửa sau của phòng hội trường.
Cả Harry và Tiffany đều đang quây quanh cô, họ cùng nhau đứng dồn cô vào tường mà tra hỏi thật cặn kẽ, dồn dập, ánh mắt hau háu sự tò mò lên tới đỉnh điểm.
– Sao? Có chuyện gì? Cậu mau kể đi? Tại sao đạo diễn Caradoc lại muốn gặp cậu? – Tiffany cầm lấy cánh tay của cô bạn mà lay liên hồi, từng câu hỏi cứ thế phát ra, nài nỉ mãi không thôi. Thế nhưng ánh mắt của Rachel vẫn không thay đổi, cô cứ nhìn chằm chằm vào một khoảng không vô định, hai má đỏ ửng lên, thân người đang đứng dựa vào tường mà vẫn chưa hết run rẩy từ nãy tới giờ.
– Cậu cứ im thế làm sao bọn tớ biết được! Cậu sao thế? Đã có chuyện gì?! – Tiff vẫn ra sức thúc giục, Rachel cứ im lặng thế này càng khiến cô tò mò hơn nữa.
– Tát tớ đi. – Rachel bất ngờ cất câu nói khiến cả Harry và Tiffany đều phải trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
– Hả? – Tiffany thốt lên.
– Cậu dám? – Harry khẽ liếc mắt lườm nhẹ người con gái với mái tóc đang được buộc cao trên đầu, ánh mắt có phần đáng sợ.
– Tớ không dám… – Nhận ra ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Harry đang hướng về mình, Tiffany liền khép mình lại, miệng cũng không dám hé ra to hơn.
– Đây có phải sự thật không..? – Rachel run rẩy cất tiếng rồi tự dùng tay tát vào má mình một cái, Harry liền chẹp miệng đầy bất mãn.
– Này! – Anh chau mày lại nhìn cô bạn thân.
– Rốt cuộc là có chuyện gì?! – Tiffany giãy nảy lên, cô bạn thân này dường như đang trêu tức cô bằng cách thách thức sự kiên nhẫn có hạn.
Rachel hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại sau đó cũng từ từ kể về chuyện thử vai của mình. Cả hai người kia sau khi nghe xong liền không kìm được niềm vui ấy, Tiffany lập tức ôm chầm cô bạn cùng phòng vào và hét lên, cảm giác như bản thân mình đã trúng tuyển vậy.
– Trời ơi Rachel! Tớ tự hào về cậu lắm! – Tiffany nhảy cẫng lên, tay cũng siết chặt cô bạn mình lại, không ngừng hét lên trong vui sướng.
Harry cũng không kìm nén được niềm vui này, trong lòng cũng thầm cảm thấy tự hào, miệng anh tủm tỉm cười, tay cũng nhẹ nhàng đặt lên đầu của Rachel mà vỗ nhẹ.
Tiffany cười rạng rỡ rồi nhìn vào sắc mặt của Rachel, tại sao một tin vui như vậy mà trông cô vẫn như người mất hồn như vậy?
– Vẻ mặt này là sao? Cậu phải vui lên chứ! Sao cứ thế? – Tiffany chau mày lại mà nói với giọng nũng nịu.
Chợt Harry đưa mắt nhìn xuống bàn tay của Rachel, cô đang cầm chiếc điện thoại, thêm vào đó còn cả một cục sạc dự phòng, anh chau mày lại đầy hoài nghi.
– Tớ không biết là cậu có cục sạc dự phòng trông như vậy?
Nhờ có câu hỏi của Harry mà bây giờ Tiffany mới để ý, cô ngơ ngác đưa mắt nhìn xuống tay của Rachel, thốt lên đầy ngạc nhiên.
– Ô, của ai thế? Hàng xịn nữa chứ! – Cô cầm lấy bàn tay của Rachel rồi đưa lên ngắm nhìn một lúc, mắt không khỏi mở to đầy bất ngờ, miệng không ngừng xuýt xoa khi thấy tên hãng của cục sạc dự phòng ấy.
Lúc này Rachel mới ngớ người nhận ra trong tay mình vẫn còn đang cầm cục sạc ấy, hình ảnh của người đàn ông kia lại hiện lên trong tâm trí cô, cái khoảnh khắc anh bước ra và ngồi xuống hàng ghế đó, ánh mắt dần trở nên ôn nhu hơn khi hướng về phía cô, nụ cười dịu dàng, chất giọng trầm ấm, hay kể cả mùi hương nam tính từ cơ thể anh, tất cả đều hiện hữu lại thật rõ nét. Hai má của cô lại đỏ lên, Rachel chỉ biết dùng hai tay che lấy mặt rồi hét thầm trong miệng, Tiffany và Harry chỉ biết nhìn nhau mà nhún vai không hiểu chuyện.
– Sao? Đồ hâm này! – Tiffany nói với giọng trách móc.
– Tớ… tớ đã gặp… – Rachel ấp úng, dường như vẫn chưa thể bình tĩnh được.
– Gặp ai? – Tiffany vẫn ra sức gặng hỏi.
– …gặp… Ryan! – Rachel thốt lên, gương mặt vẫn biểu hiện rõ sự ngại ngùng, bối rối. Câu trả lời ấy khiến Tiffany càng thêm rối não hơn, tại sao Rachel tự dưng lại nhắc lại chuyện cũ như vậy?
– Chuyện đó… bọn tớ đều biết hết mà. Năm ngoái cậu đã dành dụm tiền làm thêm để mua album và tham gia buổi kí tặng của anh ấy mà. – Tiffany trả lời bằng một ngữ điệu có phần gượng gạo, cảm thấy khó hiểu.
– Không phải năm ngoái… mà là vừa mới nãy thôi…! Ngay trong kia kìa..! – Rachel dùng hai tay che kín gương mặt đang đỏ ửng lên của mình, miệng hét lên nhưng vẫn ra sức kìm nén lại, lắc đầu lìa lịa, toàn thân run rẩy, quả thật cô đang phát điên lên vì giây phút đó lại ùa về trong kí ức.
– Sao?! Ý cậu là Ryan đang ở… – Tiffany trợn tròn mắt, bản thân vì quá bất ngờ nên mới lớn tiếng tới vậy.
– Suỵt!! Nhỏ miệng thôi chứ…! – Rachel nhanh chóng dùng tay bịt lấy miệng của cô bạn lại.
Tiffany gật gật đầu rồi cũng từ từ gạt tay của Rachel ra, miệng mím lại mà thì thầm hỏi nhỏ.
– Nhưng anh ấy ngồi ở đâu thế? Lúc nãy tớ vào đâu có thấy đâu? – Tiff tiếp tục hỏi cho ra nhẽ, đôi mày cũng chau mày mà nghĩ ngợi, dù có vắt óc ra nhớ lại thì cô cũng phải khẳng định lại rằng không hề có sự hiện diện của anh ở đó.
– Tớ đứng đó được một lúc thì anh ấy từ trong hậu trường đi ra… có lẽ là ở trong phòng chờ… – Rachel từ từ kể lại.
Harry nghe lời kể của cô bạn thân mà trong lòng liền nảy ra vài suy nghĩ. Vậy cục sạc dự phòng này là của Ryan? Nếu là của đạo diễn Caradoc hay trợ lý của ông thì khi nhắc đến nó thì sao Rachel lại có phản ứng như vậy? Hơn nữa, bỗng nhiên Ryan lại bất ngờ có mặt tại buổi thử vai cho “Hoa Trong Máu”, một con người bận rộn như anh không phải kiểu có thể dành ra chút thời gian quý báu của mình để tới buổi thử vai của một dự án phim không liên quan tới mình như vậy. Không lẽ…
Mới suy nghĩ tới đó, Harry lập tức quay ngoắt mặt nhìn xuống người con gái như đang phát điên lên vì sung sướng ấy mà đôi mày hơi chau lại, nếu Rachel nhận bộ phim này, không lẽ hai người họ sẽ thật sự trở thành bạn diễn sao? Khi mới chỉ gặp anh 2 lần ngoài đời thực, khoảng cách giữa họ còn là thần tượng và người hâm mộ, Rachel đã phát điên lên như thế này rồi, suốt ngày chỉ lải nhải về Ryan, một chút thời gian để tới Harry cũng không có, vậy nếu khoảng cách giữa họ được rút ngắn.. thì sẽ thế nào?
– Nói mới nhớ, mình còn phải trả lại sạc dự phòng cho anh ấy nữa… – Rachel cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ cho thấu đáo rồi cất tiếng, nhưng sau khi quay mặt nhìn về phía cửa phòng hội trường, cô liền thấy một cô gái khác vừa ra khỏi, sắc mặt không mấy vui vẻ, đó không phải là vẻ mặt khi được nhìn thấy nhân vật đình đám nhất hiện nay. Rachel ngơ ngác nhướn cổ nhìn về phía đó, ánh mắt có chút ngờ vực.
– Không lẽ là anh ấy đã đi rồi đấy chứ? – Tiffany chau mày hỏi với ngữ điệu hoài nghi, nhìn vào thái độ của những thí sinh vừa ra khỏi thì cũng có thể đoán được điều đó, có lẽ Ryan vì bận bịu với công việc riêng của mình nên đã rời đi bằng cửa sau rồi.
Rachel cắn môi đầy bối rối, tay cũng cầm lấy chiếc điện thoại và cục sạc dự phòng chặt hơn, cô không biết bây giờ phải làm thế nào nữa. Harry nhìn vào ánh mắt đầy suy tư ấy của cô bạn mà trong lòng cũng không thấy thoải mái, tay anh nắm chặt lại rồi thẳng thừng bỏ đi.
– Ơ này…! Cậu đi đâu thế?! – Tiffany ngạc nhiên liền quay ngoắt nhìn theo bóng lưng của Harry đang xa dần, cố gắng gọi vọng ra với ngữ điệu đầy bất lực.
– Cứ kệ cậu ấy đi. – Rachel chỉ trả lời một cách qua loa, thậm chí còn không hề ngoái đầu lại một cái, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng hội trường đang đóng lại.
___
Ryan sau khi quay xong video quảng cáo cho nhãn hàng nước hoa nổi tiếng thì cũng đã là 9 giờ tối, anh ngồi trên chiếc xe bảy chỗ màu đen tuyền hạng cao cấp, tiện tay với lấy chai nước được cài ở sau chiếc ghế trước mặt, mở nắp ra và làm một ngụm.
– Ngày mai Nat có lịch gì không anh? – Ryan cất tiếng hỏi người quản lí.
– Hừm, sáng mai có buổi thu âm tại công ty lúc 8 giờ sáng. – Michael mở điện thoại ra kiểm tra lại lịch trình rồi thông báo lại cho Ryan, anh vốn là quản lí chung cho cả hai người họ nên việc quản lí lịch làm việc của họ cũng phải thật chuyên nghiệp và kĩ lưỡng.
Ryan ậm ừ gật đầu rồi rút chiếc điện thoại từ trong túi quần, cố gắng gọi điện lại vào máy của cô bạn gái nhưng cuối cùng vẫn không được, cô đã tắt máy cả ngày hôm nay rồi, phận là bạn trai như anh sao có thể không lo lắng?
Natasha ngồi trên chiếc giường rộng lớn, chiếc chăn màu trắng được đắp lên phần thân dưới, lưng tựa vào thành giường, trên đùi đặt một chiếc máy tính xách tay, mắt dán chặt vào màn hình, tay lướt nhẹ.
Cô đang ngồi đọc những bình luận trên các trang mạng xã hội sau khi chương trình “Chuyện đêm muộn” số hôm qua được phát sóng, cứ có 10 bình luận thì 6 trong số đó là dành những lời khen có cánh dành cho người bạn trai “quốc dân” của cô, 4 lời còn lại dành cho cô, nhưng 3 trong số đó là những lời chỉ trích, chê bai.
“Là do tai tôi bị xuống cấp hay là giọng của Natasha ngày càng tệ nhỉ? Mới đầu nghe còn thấy thích vì giọng nghe trong trẻo, lại còn cao, nhưng giờ nghe thấy chói tai quá! Đoạn hát với Ryan mà thấy kém cạnh hẳn, đúng nghĩa nốt cao đang lên mà bị đứt hơi, nếu không vì Ryan đệm bè cho cứu cánh thì có lẽ hỏng cả chương trình.”
“10 năm rồi mà Natasha vẫn một màu như thế! Không còn phong cách nào ngoài cái phong cách nhẹ nhàng, thục nữ như thế này à?”
“Natasha giờ trông kém cạnh với Ryan nhiều quá…”
“Nói trắng ra thì Natasha như hết thời rồi ấy.”
“Giọng thế này mà thủ khoa cái nỗi gì? Có phải đã đi cửa sau không?”
Trong lòng cô chợt quặn lại, vài giọt nước mắt cũng vì uất ức mà trào ra khỏi hốc mắt, từng dòng bình luận ấy như những mũi dao sắc bén đâm thẳng vào người cô, trong số họ còn có những người đã từng rất hâm mộ cô, từng dành cho cô những sự yêu thương vô bờ, từng tung hô cô lên tận mây xanh, gọi cô là “thiên thần”, là “nữ thần”, vậy mà giờ đây lại nói ra những lời như vậy.
Cô có thừa nhận bản thân mình có phần không biết thay đổi phong cách âm nhạc và hình tượng, giọng cũng không còn khỏe được như thời hoàng kim đã qua, nhưng những lời nói cho rằng cô cố bám víu lấy Ryan để nổi tiếng được tới giờ và ra sức chối bỏ thành tựu mà cô đã từng rất cố gắng để đạt được thì thật quá quắt.
Tất cả những lời bình luận ấy cô đều đã đọc được hết, bản thân càng cảm thấy đau hơn. Không chỉ mỗi người hâm mộ và các khán giả trung lập mà ngay cả những người đồng nghiệp, những người đàn anh, đàn chị trong nghề cũng dường như không còn muốn để ý tới cô nữa, tất cả ánh đèn giờ chỉ tập trung vào chàng trai bên cạnh cô. Họ đã từng cùng nhau nắm tay bước lên đài vinh quang, vậy mà sao giờ đây chỉ còn có mình anh?
Natasha như chẳng thể chịu nổi nữa, cảm xúc cứ trào dâng lên tới đỉnh điểm bên trong cơ thể, cô dùng tay đóng màn hình chiếc máy tính xách tay lại rồi đặt nó sang một bên, hai đầu gối thu lên, tay vòng qua ôm, cằm tựa xuống đầu gối mà khóc thút thít. Từng dòng chữ ấy như bủa vây, bám riết lấy trí óc của cô, không thể nào không suy nghĩ tới, thậm chí cô còn có thể nghe thấy những tiếng dèm pha, chỉ trích ấy trong đầu mình ngày một to hơn, nước mắt cũng vì thế mà tuôn ra ngày một nhiều, ướt đẫm một phần của tấm chăn trắng.
Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên từng hồi:”Kính coong, kính coong.” Natasha ngạc nhiên liếc mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ, cô đành gắng gượng nín lại, hai tay giơ lên mà lau đi những giọt nước mắt đầy đau buồn ấy, chân cũng chập chững bước xuống giường rồi ra tới ngoài phòng khách.
Ryan đứng trước cánh cửa đang được đóng chặt rất kín đáo ấy mà trong lòng như lửa đốt, chốc lát lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đang đeo trên tay. Giờ đã là 9 rưỡi rồi, không biết cô đã ăn uống gì chưa? Tâm trạng thế nào rồi? Cả ngày nay anh đã không được nhìn thấy cô, thậm chí còn không thể nghe được giọng vì cô cứ để tắt máy suốt.
Hình ảnh người đàn ông trong bộ dạng lo lắng ấy hiện lên trong màn hình camera trước cửa nhà, cả hai người vốn tôn trọng đời tư của nhau nên mới không cho nhau biết mật khẩu căn hộ riêng, vậy nên giờ đây anh mới phải đứng bấm chuông inh ỏi trước cửa nhà cô thế này. Nhìn thấy người đàn ông ấy, nước mắt cô lại trực trào tuôn ra không kiểm soát, lòng lại quặn đau tới thấu tâm can, Natasha ngồi thụp xuống, một tay ôm vào phần ngực trái của mình, tay kia che lên miệng mà khóc thút thít, trong đầu lại vọng về những lời nghiệt ngã đó.
Ryan như mất bình tĩnh dần, liền thở dài đầy bất lực, ban nãy anh đã vào nhà lấy một tờ giấy nhớ và một cái bút ra đây, bây giờ cuối cùng cũng đã dùng đến. Anh viết gì đó lên tờ giấy rồi dán lên cánh cửa căn hộ của cô, trước khi quay lưng về căn hộ còn cố nán ánh mắt lại nhìn một lát.
Phải mất chừng 15, 20 phút sau, Natasha mới có thể tự trấn an được bản thân mình, cô đi rửa qua mặt cho tỉnh táo rồi lúc này mới mở cửa nhà và bước ra ngoài. Một tờ giấy nhỏ màu xanh nước biển được dán trên cánh cửa đã khiến cô chú ý, Natasha chau mày đầy ngạc nhiên, tay giật tờ giấy đó xuống mà đọc dòng chữ quen thuộc được viết trên đó.
“Khi nào em bình tĩnh lại thì hãy mở máy điện thoại lên, anh rất lo cho em.”
Natasha nhìn xuống nét chữ ấy cũng đủ hiểu anh đã lo lắng tới mức nào, chắc hẳn cả ngày hôm nay anh đã gọi cho cô rất nhiều nhưng không được, lúc này đây cô thấy bản thân mình thật có lỗi. Cô chập chững bước sang căn hộ phía đối diện, lấy hơi hít thật sâu một cái rồi cũng quyết định bấm chuông.
Chàng trai này bên trong bếp đang bận bịu với chỗ đồ ăn còn đang ngổn ngang trên bàn, tay áo sơ mi được anh xắn lên trên khuỷu tay, đồng thời khuy cổ áo cũng được mở phanh hai cúc cho dễ chịu. Nghe tiếng chuông cửa reo, anh liền chau mày đầy ngạc nhiên rồi bước về phía màn hình camera được đặt trong nhà, tay bấm vào để bật hình ảnh lên. Natasha đang đứng ngay trước cửa nhà anh, Ryan thấy vậy liền cuống cuồng bấm mở khóa cửa rồi bước ra mở cửa cho cô.
Cánh cửa được mở ra, Natasha từ từ đưa mắt nhìn lên anh, ánh mắt anh dành cho cô lúc này thật ấm áp nhưng dường như vẫn không thể giấu được sự lo lắng đang trào dâng lên, đôi mày hơi chau lại.
– Em khóc đấy à? – Ryan cất tiếng đầy hoài nghi.
Nhưng thay vì cất tiếng trả lời thì cô lại lao đến vòng tay ra sau mà ôm chầm lấy thân người to lớn của anh, mặt vùi vào lồng ngực vạm vỡ ấy với vẻ nũng nịu. Ryan ngạc nhiên vô cùng, tay cũng nhẹ đẩy cánh cửa đóng vào rồi chạm nhẹ vào vai cô.
– Sao thế? Nhớ anh quá à? – Anh cất cái giọng trầm ấm mà hỏi nhẹ nhàng, pha lẫn một chút bông đùa như để tâm trạng cô có thể trở nên thoải mái hơn.
Tuy nhiên Natasha lại không trả lời mà chỉ biết ôm chặt lấy anh hơn, cảm tưởng như không muốn buông ra một chút nào.
– Nào, sao lại khóc? Hả? – Anh vẫn khẽ dỗ dành cô thật nhẹ nhàng, tay xoa nhẹ vào lưng cô.
Cô bạn gái của anh vẫn kiên quyết giữ im lặng cho tới cùng, chỉ lặng lẽ lắc đầu nguây nguẩy trước câu hỏi của anh.
– Nào cho xem mặt cái xem nào, cả ngày hôm nay anh không được thấy rồi. – Ryan vừa dỗ dành vừa trêu chọc cô, hai tay đặt lên hai bên má cô mà đẩy nhẹ ra khỏi khuôn ngực vạm vỡ của mình.
Gương mặt xinh đẹp của cô giờ đây đang được ôm lại từ hai bên má bằng hai bàn tay to lớn của anh, khóe mắt có phần hơi đó, bọng mắt hơi sưng lên, vẻ mặt thì bí xị, rầu rĩ, trông vậy Ryan liền khẽ chau mày không vừa lòng, hai ngón tay cái cũng vuốt nhẹ lấy phần bọng mắt của cô.
– Không được khóc nhé, mắt sưng hết lên rồi đây này. – Anh chẹp miệng nói với vẻ trách móc nhưng không quên ngữ điều vô cùng ôn nhu.
Natasha vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, một ánh nhìn đầy yêu thương.
– Đã ăn tối chưa? – Anh nhướn mày hỏi.
– Ừm… em có ăn mì. – Cô ậm ừ rồi trả lời thỏ thẻ.
– Mì có chất à? – Nghe đến đây, sắc mặt của Ryan lập tức thay đổi, đôi mày chau lại, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm nghị hơn.
Vừa nói dứt lời, anh đã gạt nhẹ cánh tay của cô đang ôm chặt lấy mình ra, quay lưng trở vào bên trong bếp, tiếp tục nấu ăn.
– Nhưng mà ăn bây giờ sẽ bị béo đấy! – Natasha nói với vẻ nũng nịu.
– Ăn một bữa hôm nay thôi thì không béo! Nếu em chịu ăn tử tế đúng bữa thì có phải thế này không? – Ryan cằn nhằn bằng chất giọng trầm xuống khiến nét mặt của Natasha thoáng đượm buồn. Cô lặng im ngồi trên ghế bàn ăn, ánh mắt nhẹ nhàng quan sát bóng lưng của anh đang chuẩn bị bữa tối thật tỉ mỉ, trong lòng lại thoáng lên vài suy nghĩ, khẽ cảm thấy chạnh lòng.
Chợt một vòng tay được vòng ra từ phía sau lưng rồi ôm lấy phần bụng anh, cô quay nghiêng mặt, nhẹ áp má vào tấm lưng vững chắc ấy, trong lòng cũng cảm thấy yên ổn hơn phần nào. Ryan mới đầu còn ngạc nhiên, khẽ đưa mắt nhìn xuống cánh tay ấy mà nhoẻn miệng cười, đầu hơi ngoái lại phía sau.
– Sao? Anh mắng sai chỗ nào à? – Anh cất giọng thầm trách móc nhưng vẫn cố gắng bông đùa để cô có thể cảm thấy tốt hơn phần nào.
Natasha giữ im lặng một lúc như để suy nghĩ, sau đó liền bất chợt cất tiếng thỏ thẻ.
– Anh có yêu em không?
Ryan ngạc nhiên vô cùng, cô rất ít khi hỏi những lời đó, thậm chí khi anh hỏi như thế cô còn kêu anh quá sến súa, vậy mà giờ đây lại cất lời như vậy.
– Tất nhiên là có rồi. – Anh khẽ chau mày đáp lời, sau đó liền im lặng mà lắng nghe tiếp.
– Nhiều không? – Cô tiếp tục đưa ra câu hỏi.
Ryan bặm môi lại, giả bộ ậm ừ như để trêu chọc cô, bản thân thấy câu hỏi của cô quá trẻ con, tình yêu anh dành cho cô ngay tới cả người ngoài cũng biết là nhiều đến nhường nào, anh không phải kiểu người chỉ nói suông mà tất cả đều được thể hiện qua hành động, vậy lẽ nào cô không cảm nhận được?
– Cũng không nhiều lắm… Em chỉ giống như cuộc sống của anh thôi. – Anh bông đùa nói rồi khẽ đặt tay lên bàn tay mảnh khảnh của cô.
Trái ngược với thái độ đùa cợt ấy của anh, tâm trạng Natasha vẫn trầm xuống, đượm buồn và cũng đầy nghiêm túc.
– Vậy dù có chuyện gì xảy ra… anh vẫn sẽ yêu em chứ? – Tiếng cô nhỏ dần, anh có thể cảm nhận được sự nghẹn ngào bên trong lời nói.
Mọi việc như đi quá xa, Ryan thật sự không hài lòng, liền gỡ nhẹ tay cô ra rồi quay người lại. Anh bước về phía cô thật chậm rãi, Natasha cũng vì bất ngờ nên bước lùi lại, một phần cũng vì lo sợ khi nhìn thấy đôi mày đang chau lại của bạn trai mình, chẳng mấy chốc mà hông cô đã chạm vào thành bàn ăn, lâm vào đường cùng rồi. Ryan chống hai tay xuống hai bên người cô, người khẽ cúi xuống, mặt ghé sát vào, ánh mắt khẽ lườm cô, Natasha cũng vì vậy mà nhẹ nhàng ngước đôi mắt đượm buồn ấy lên mà nhìn anh.
– Nói cái gì thế hả? – Anh khẽ gằn giọng rồi giơ một ngón tay lên, chạm nhẹ vào chóp mũi Natasha khiến cô khẽ giật mình nhắm mắt lại trong chớp nhoáng.
– Anh hoặc là có em, hoặc là không có gì cả. Cho nên bớt nghĩ linh tinh lại hộ tôi. – Anh thì thầm với chất giọng trầm ấm để trấn an cô, xoa dịu đi những giông tố đang nổi nên trong trí óc của cô nhưng cũng không quên trách móc.
Nat cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, chỉ biết ngập ngừng gật đầu rồi dùng ánh mắt rầu rĩ ấy mà nhìn anh. Ryan như vẫn chưa hài lòng, đôi mày lại khẽ chau lại, nghiêng nhẹ đầu mà lườm cô, sau đó cũng dần dần ghé sát vào, ánh nhìn cũng dần chuyển từ đôi mắt xuống đôi môi mọng nước của cô.
Anh nhẹ nhàng đặt môi của mình lên trên, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng dần có một sự chuyển đổi. Anh khéo léo để cánh môi của hai người được đan lồng vào với nhau, cách hôn cũng thật dễ khiến người khác mê đắm, Natasha nhắm mắt lại, lát sau liền cảm nhận được một thứ mềm mềm, khẽ len lỏi một cách tinh tế vào bên trong khoang miệng ấm nóng của cô. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, trao nhau những mật ngọt tình yêu. Những đường gân trên tay anh nổi lên, thân người cũng áp sát vào cô hơn nữa, Natasha khẽ đặt hai tay lên khuôn ngực vạm vỡ của anh, bỗng đẩy nhẹ ra.
– Được rồi… anh nấu ăn tiếp đi… – Cô thì thầm nhẹ nhàng, ánh mắt cũng trở nên ngượng nghịu hơn.
– Sao được, anh phải lấy hết cái suy nghĩ vớ vẩn đấy ra khỏi em đã chứ. – Ryan nhếch mép cười châm chọc cô rồi lại nhướn cổ tới, tuy nhiên Natasha đã nhanh chóng giơ bàn tay lên mà ngăn lại ý định của anh, miệng cũng tủm tỉm cười ngại ngùng.
– Thôi, em đói lắm rồi! – Cô ra vẻ phụng phịu rồi đẩy nhẹ người anh ra, lặng lẽ ngồi vào bàn ăn.
Ryan liếc mắt nhìn theo cô bạn gái với dáng vẻ như vậy liền không nhịn được mà nhếch môi cười, sau đó cũng quay lưng lại mà tiếp tục nấu nướng.
– À, sáng mai em có buổi thu âm ở công ty, anh cho em mượn cục sạc dự phòng của anh với. – Natasha lúc này mới như chợt nhớ ra, liền cất tiếng hỏi.
– Hình như Michael cầm của anh rồi hay sao ấy. – Ryan tay vừa làm, miệng vừa thản nhiên trả lời.
– Ừm, dù gì mai anh ấy cũng đi với em, để em bảo anh ấy. – Cô gật gù.
– Ừm. – Anh ậm ừ đáp lại, nhưng rồi chợt nhận ra có điều gì đó không đúng cho lắm, hành động cũng dừng lại, đôi mày hơi chau như suy nghĩ. Đúng là Michael cầm sạc dự phòng của anh, nhưng chiều hôm nay anh đã sử dụng nó, rồi thậm chí còn cho cô bé thử vai nữ chính ấy sạc…
Ryan ngẩng mặt lên với vẻ bàng hoàng, thật sự cảm thấy bối rối, nếu Natasha mà biết chuyện này thì sẽ thành rắc rối thật sự, tâm trạng cô dạo gần đây còn đang không ổn.
– À không cần đâu, để anh bảo cho, dù gì anh cũng cần phải bàn với anh ấy vài chuyện nữa. – Ryan lúng túng lên tiếng, Natasha dĩ nhiên cảm thấy ngạc nhiên nhưng rồi cũng ậm ừ đồng ý nghe theo.
____
Rachel đang ngồi trên bàn học ở kí túc xá với chiếc máy tính xách tay đang được đặt trên mặt bàn, tay cô gõ nhẹ lên bàn phím, ra là đang làm bài luận được giáo sư giao về nhà. Bất chợt có tiếng “ting ting” phát ra từ chiếc máy tính, một ô thông báo nhỏ được hiện lên trên góc màn hình màn hình, Rachel ngạc nhiên nhìn vào đó, là thông báo hộp thư điện tử của cô có một tin nhắn mới, cô liền bấm vào không nghĩ ngợi.
Hiện lên ngay trước mắt cô là một văn bản đã được soạn thảo kĩ càng cùng với dòng chữ rất to ngay phần mở đầu :”Hợp đồng…”. Rachel sững sờ vô cùng, liền ngập ngừng với tay gọi lấy cô bạn cùng phòng đang ngồi bên bàn học phía sau lưng.
– Tiff… Tiff…! Ra đây xem này! – Cô lúng túng gọi với ngữ điệu gấp gáp.
– Sao thế? – Tiffany ngơ ngác đứng dậy rồi đi về phía cô bạn, một tay chống vào lưng ghế của Rachel, mắt nhìn vào màn hình, sau đó liền tròn mắt, miệng thốt lên.
– Cái gì đây? Hợp đồng đóng phim mà đạo diễn Caradoc gửi cho cậu xem qua đấy à?! – Tiffany không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên của mình khi nhìn thấy thứ đang trên màn hình.
– Ừ… – Rachel nhíu mày lại rồi chăm chú đọc từng dòng điều khoản trong bản hợp đồng. Ông Dalziel đã gửi nó qua hòm thư điện tử trước cho cô để cô có thể xem qua, nếu có vấn đề gì thì có thể nêu ý kiến với ông để chỉnh sửa lại cho phù hợp với cả hai bên, còn nếu cô chấp thuận thì họ sẽ đật lịch để gặp mặt, sau đó sẽ tiến hành kí vào bản hợp đồng chính.
Cả hai người họ đều cùng nhau đọc rất kĩ những điều khoản trong hợp đồng, Tiffany liền ủng hộ cô bạn của mình hết mực.
– Tớ thấy các điều khoản này đều ổn hết đấy chứ, cậu vẫn không muốn nhận bộ phim này à? – Tiffany đặt nhẹ tay lên lưng của Rachel, khẽ góp ý.
– Tớ… – Rachel vẫn ấp úng, chau mày đầy suy ngẫm.
– Rachel. Đây là cơ hội rất tốt đấy, hơn nữa có khả năng cao là Ryan chính là nam chính… vậy chẳng phải quá tốt cho cậu rồi còn gì? – Tiffany vẫn ra sức khuyên nhủ.
Rachel không đáp lời, vẫn giữ thái độ lặng im như vậy mà suy ngẫm, Tiffany cũng muốn cô bạn cùng phòng có thể suy nghĩ cho thấu đáo, dù gì đó cũng là quyết định cá nhân của Rachel nên bản thân cũng tự lùi về bàn học của mình, tay xoa nhẹ vào lưng cô.
Chợt chiếc điện thoại trên bàn của cô liền đổ chuông, Rachel ngơ ngác quay mặt sang nhìn, là bố cô đang gọi đến, Rachel liền cầm lấy nó rồi đứng dậy bước vào nhà vệ sinh.
– Alo bố ạ? – Cô bắt máy.
– Mọi chuyện thế nào? Con dọn xong hết đồ chưa? – Giọng một người đàn ông từ đầu dây bên kia nói vọng lại.
– Con chưa dọn được nhiều lắm ạ, tại hôm nay có buổi thử vai được tổ chức ở trường, là buổi thử vai “Hoa Trong Máu” con có nói với bố ấy. – Cô từ từ kể lại.
– Ừ, nhưng bố nhớ con đâu có đăng kí đâu? – Ông Richard ngạc nhiên vô cùng.
– Vâng, nhưng Tiffany có đăng kí, con ở bên cổ vũ cậu ấy.
– Vậy con bé có làm tốt không? Có được nhận không?
– Cậu ấy thì không… nhưng mà… con thì có… – Cô ấp úng rồi nói thỏ thẻ qua chiếc điện thoại.
– Sao cơ? – Ông Richard như không tin vào những gì tai mình vừa được nghe, liền hỏi lại bằng một ngữ điệu hết sức bất ngờ.
Cô hiểu vì sao ông có thái độ như vậy, bởi lẽ chính bản thân cô còn cảm thấy hoài nghi với tất cả những điều vừa xảy ra hôm nay, cô hít một hơi thật sâu rồi cũng có thể từ tốn kể lại cho ông tất cả mọi chuyện, về chuyện cô đã trúng tuyển trong buổi thử vai như thế nào, và cả chuyện cô đã vô tình gặp Ryan.
– Bố… con có nên nhận bộ phim này không? – Cô cất giọng hỏi đầy lưỡng lự, bản thân vẫn còn quá tự ti về khả năng của chính mình nên mới có sự không nhất quán như vậy trong suy nghĩ.
– Bố không thể quyết định thay cho cuộc đời con được, bố chỉ có thể góp ý thôi. Còn về chuyện lần này, bố ủng hộ. Không phải vì để con có thể ở gần và tiếp xúc nhiều hơn với thần tượng số một trong lòng mình, mà vì để con có thể cọ xát, trau dồi kinh nghiệm nhiều hơn cho sự nghiệp diễn xuất. Đừng có mãi tự ti như vậy, Rachel, con làm tốt hơn thế mà. – Ông suy ngẫm một hồi rồi cũng góp ý thật nhẹ nhàng cho cô con gái bé bỏng của mình. Có lẽ bản thân ông cũng vì quá bận rộn với những việc đồng áng nên không hề để tâm tới nội dung kịch bản ra sao, chỉ nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt cho cô con gái của mình, nhưng nếu ông biết được dự án phim đó chiếm khoảng 50% là cảnh nóng thì có lẽ ông sẽ cấm cô ngay tức khắc. Cũng chính vì lời nói đầy nhanh chóng ấy của ông đã khiến cô phải cả đêm để suy nghĩ.
____
Ryan sau khi tắm xong liền đứng trước tấm gương to trong phòng tắm, ngắm nghía bản thân mình trước gương một hồi lâu rồi quyết định cầm lấy chiếc điện thoại đang được đặt trên mặt bồn rửa mặt bằng đá, tay lướt danh bạ như để tìm kiếm một số điện thoại.
– Alo? – Đầu dây bên kia cuối cùng cũng có người bắt máy sau 3 hồi chuông.
– Tôi là Ryan đây. – Anh trả lời.
– Ồ, có chuyện gì sao? Về vấn đề hợp đồng hay là lịch mở máy? – Ông Dalziel ngạc nhiên hỏi.
– À không… là về… cô bé thử vai ngày hôm nay. – Ryan ấp úng một lúc rồi cũng mở miệng hỏi, có phần hơi gượng gạo và ngại ngùng.
____
Cả căn phòng kí túc đã tối đèn, chỉ còn mỗi chỗ bàn học của cô là còn sáng. Rachel vẫn ngồi lặng thinh bên chiếc bàn học và chiếc máy tính xách tay đang mở lên, lưng tựa ra sau ghế, mắt nhìn vào một khoảng vô định mà suy ngẫm thật kĩ. Ngày hôm nay quả thật là một ngày điên rồ, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho bản thân cô không thể ngờ nổi. Cô vẫn còn đắn đo suy nghĩ không biết có nên nhận lời đóng bộ phim ấy không, cô sợ sự vụng về, thiếu tự tin của mình sẽ làm ảnh hưởng tới cả đoàn phim, hay là trở thành gánh nặng cho Ryan nếu anh thật sự sẽ đảm nhiệm một vai diễn nào đó trong bộ phim lần này.
Chợt lại có một cuộc gọi nữa gọi tới khiến chiếc điện thoại của cô đổ chuông. Rachel vì sợ tiếng ồn sẽ đánh thức cô bạn cùng phòng đang say giấc nồng, liền tiện tay bấm tắt chuông, thế nhưng chiếc điện thoại vẫn rung lên vì có cuộc gọi đến từ một số điện thoại lạ.
Rachel mới đầu định bấm từ chối cuộc gọi bởi giờ đã là 11 giờ đêm, hơn nữa còn là một số điện thoại lạ, cô đã nghĩ đó chỉ là một trò trêu chọc nào đó từ một người rảnh rỗi vào lúc đêm khuya, thế nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, cô cũng chẹp miệng rồi cầm chiếc điện thoại vào trong nhà vệ sinh, đóng khép cửa lại rồi bấm nghe máy. Ngay khi vừa kề chiếc điện thoại vào tai, Rachel liền tròn mắt ngạc nhiên, toàn cơ thể như bị đông cứng lại.
– Alo? Đây có phải là số điện thoại của… Rachel không? – Chất giọng trầm ấm, thì thầm của một người đàn ông cất lên từ đầu dây bên kia giống như một luồng điện truyền thẳng vào bên trong cô. Cổ họng cô cứng đờ lại, không biết phải trả lời thế nào mà chỉ biết im lặng giống như chờ đợi một điều gì đó.
– Xin lỗi, đây có phải số điện thoại của Rachel không? – Người đàn ông ấy hắng giọng rồi hỏi lại một lần nữa, con tim cô liền đập nhanh hơn, hai mắt mở to đầy bất ngờ, cái chất giọng đặc biệt ấm áp này, không thể nhầm được nữa, là anh đang chủ động gọi điện thoại cho cô sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!