Gian Thần - Chương 17: Mười bảy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Gian Thần


Chương 17: Mười bảy


Phần 1:

Năm Thuận Đức thứ sáu, chiến loạn diễn ra khắp nơi. Nam Việt bạo phát nạn đói, ở Bắc Tuất thì băng đóng dày ba thước, dân chúng đói đến gặm trụi cả vỏ cây, thậm chí ngoài thành còn xuất hiện cả thảm án ăn thịt người, song trong Ung Kinh vẫn duy trì cảnh thái bình thịnh thế.

Xuân về trăm hoa đua nở, hôm nay Tiêu phủ từ trên xuống dưới đều cực kì huyên náo, người ra vào không ngớt, xen tình hình có vẻ vị kia sắp trở dạ rồi. Nói đến thì kỳ sinh nở này đến vừa đúng lúc không sớm cũng chẳng muộn, phòng sinh sớm đã được chuẩn bị hoàn tất, bây giờ không chỉ bà đỡ mà người trong Thái y viện đều đã có mặt đông đủ. Sinh sản vốn bị cho là chuyện ô uế, nhưng vì sợ Tiêu thái phó xông vào phòng sinh nên hắn bị buộc phải ở một viện khác chờ chứ thậm chí không được phép chờ ngoài phòng sinh.

Đây không phải là lần đầu Tiêu Trọng Nhụ làm cha, trước đây ngay cả khi đứa con đầu lòng sinh ra hắn cũng không bất an đến thế. Suốt hai canh giờ hắn liên tục gọi tì nữ vào hỏi thăm. Tì nữ thở phì phì chạy ra báo: “Bẩm lão gia, đầu sắp ra rồi, nước ối cũng chảy ra rồi, nhưng gia (*) chịu đựng rất giỏi không hề kêu thét mà giữ sức đến lúc rặn.”

(*) chỉ Cố Quân

Đây là thai đầu của Quân ca nhi, người lần đầu sinh con đều vất vả như thế. Quân ca nhi thường ngày tính bướng bỉnh cũng thôi đi, đằng này chuyện đại sự như sinh con cũng cắn răng nhẫn nhịn không phát ra tiếng. Tiêu Trọng Nhụ nghe bẩm xong không những không vui mà càng đứng ngồi sốt ruột không yên, hắn chờ thêm nửa canh giờ nhưng chờ không nổi nữa phất áo định đi vào phòng sinh. Nào ngờ lúc này một nha hoàn chạy tới hô to: “Sinh rồi!”

Tiêu Trọng Nhụ năm nay gần bốn mươi, nguyên bản là người chững chạc điềm tĩnh nhường ấy mà nghe xong lại phóng xồng xộc đi. Cứ tưởng là chuyện đại hỉ nhưng nào ngờ lúc hắn bước vào sân thì thấy cả đám người đều đứng chờ ngoài phòng. Bọn họ thấy Thái phó đến thì bắt chước Lâm Viện Chính – người đứng đầu Thái y viện toàn bộ đều quỳ xuống. Tiêu Trọng Nhụ giật mình đứng đơ ra, hắn chậm rãi quét mắt nhìn đám người, mặt từng vị thái y đều xám ngoét như nắm đất. Lâm Viện Chính năm nay tuổi ngoài bảy mươi, lão run rẩy chắp tay dập đầu: “Ty chức…ty chức có tội!”

Tiêu Trọng Nhụ chợt thấy lạnh toát cả người, hắn vừa hỏi: “Có chuyện gì?” vừa đẩy người ra xộc vào phòng.

Mùi canh gà hầm xương bốc lên cũng không át được mùi máu tanh dày đặc. Bức bình phong đã được dẹp qua bên, bà đỡ lấy nước nóng lau sạch đứa bé rồi đưa cho Cố Quân. Quân ca nhi môi trắng bệch ngồi dậy ôm lấy đứa bé khóc thút thít như mèo kêu quấn trong tã lót, cậu khẽ run vén tã ra. Mấy nô tỳ đứng bên đều đỏ mắt khóc, bọn họ thấy lão gia vào thì đồng loạt khuỵu gối quỳ xuống.

Quân ca nhi cũng không màn đến chuyện xung quanh, mắt cậu dán chặt vào đứa bé trong lòng mình, cậu trìu mến nhẹ vỗ về nó. Tiêu Trọng Nhụ bước đến gần, Cố Quân hít sâu một hơi, khóe mắt ứa một giọt lệ, cậu ngơ ngác nhìn xa xăm, khàn giọng nói: “Chỗ này ô uế sao lão gia lại vào?”

Tiêu Trọng Nhụ lại gần sát vào cha con hai người, hắn từ từ cúi người ôm lấy con trai từ tay Quân ca nhi. Đứa bé sinh đủ tháng nên khá nặng, toàn thân nó đỏ hỏn, vốn nên là một đứa bé xinh xắn nhưng lại bị sứt môi. Xưa nay người ta vốn xem trọng tướng mạo, người sinh ra nếu có khiếm khuyết thì một không thể thừa kế tổ nghiệp, hai không được vào triều làm quan. Ở các gia đình giàu có nếu có ai như vậy thì sẽ được đem giấu đi, bị xem là sỉ nhục của cả gia tộc. Khó trách vì sao người trong phòng toàn bộ đều quỳ xuống, ai ai không biết Thái phó một lòng một dạ mong ngóng quý tử, vậy mà lại sinh ra đứa con như vậy.

Vốn tưởng đứa bé này sinh ra đã định số khổ bị cha mẹ ghét bỏ, nhưng không ngờ Tiêu Trọng Nhụ lại bế lấy nó. Đứa bé này tính tình bướng bỉnh hệt như cha nó, nó ngoác miệng khóc lên thật to, cổ họng khỏe cực kỳ. Tiêu Trọng Nhụ sốt ruột dỗ nó: “Ngoan ngoan, nín nào…” Thái phó không phải là người giỏi dỗ dành trẻ con, hắn chỉ biết vụng về vỗ vỗ đứa bé, cũng may đứa bé coi như nể mặt hắn mà nín khóc nữa.

Cố Quân kinh ngạc giương mắt về phía phát ra tiếng khóc. Tiêu Trọng Nhụ đứng ở chỗ sáng đánh giá đứa bé còn đỏ hỏn, mắt nó ươn ướt làm hắn thương yêu không thôi, vuốt ve nó, nói: “Thiên hạ này tương lai sẽ là của con ta.”

Lại nói, Tiêu thái phó sinh được con trai nhưng Tiêu phủ tuyệt nhiên không truyền ra chút động tĩnh nào, lễ tắm ba ngày cũng chỉ mời các trưởng bối đức cao vọng trọng trong tộc, không tổ chức yến tiệc xa hoa, cũng không thấy hài tử xuất đầu lộ diện.

“Tiết tử thì đã sao…nghe người trong phòng của gia nói, đứa bé kia mặt mũi dị dạng dọa bà vú chết khiếp.” Tuy đóng cửa không ra nhưng trong phủ tránh không được có kẻ lời ra tiếng vào. Đang độ vào xuân đầu tháng ba nhưng đại phòng lại vắng ngắt như cung chị Hằng, trước kia Lưu thị ham náo nhiệt nên hay cho thỉnh mấy vị phu nhân đến chơi. Nhưng từ sau chuyện của Quân ca nhi thì Lưu thị suốt ngày cáo bệnh không còn mặt mũi ra gặp ai, sau đó lại bị lão gia chỉnh cho một phen, mấy ngày nay xem như đã biết thân biết phận cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng niệm phật chép kinh.

Lưu phu nhân ngồi trên đệm tụng kinh, lão ma ma nhỏ giọng nói vào tai bà. Chỉ thấy Lưu thị dừng lại, đảo mắt nhìn lão, hạ giọng nói: “Thật à?”

“Chính xác trăm phần trăm, chuyện này không ai dám để lộ ra ngoài. Nhưng ngài đường đường là đại phu nhân cơ mà. Tốn công lão gia nâng Quân ca nhi như nâng trứng, ai ngờ chỉ là một con gà mái vô dụng, nghe bên kia nói đêm qua lão gia không về. Xem ra, ngày lành của vị kia…đến đây là hết rồi!”

Tay nắm phật châu của Lưu thị khẽ run lên, vốn ra vẻ yên phận nửa năm nay nhưng bây giờ nghe thế, tâm lý bà nhịn không được bị kích động lần nữa. Bà nhìn thấu Quân ca nhi này không phải thứ tốt, không những không trợ được Lưu gia mà sợ thậm chí còn phản lại bọn họ, có điều trước đó Tiêu Trọng Nhụ xem cậu như bảo bối, Lưu thị không động tay chân được. Nhưng nay Quân ca nhi sinh phải đứa trẻ bị dị tật, theo đó Tiêu Trọng Nhụ cũng không còn sủng ái cậu như trước nữa.

Lưu phu nhân mừng thầm lại không ra được chủ ý gì, chỉ nói với lão ma ma: “Nhanh, phái người đi Lưu gia mời cô ta lại đây.” Lưu thị không giỏi quản việc nhà nhưng lại có người cô rất lợi hại, lúc trước kế cho nha hoàn trong phòng mình hầu hạ lão gia cũng là do người cô kia mách nước cho bà.

Không nói Lưu thị có ý đồ gì, đêm qua Tiêu Trọng Nhụ không về phủ là vì trong quân có chuyện. Bây giờ nghĩa quân chiếm cứ hơn mười thành trì, đêm qua còn đánh chiếm thành công tỉnh Hồ Nam (?), hỏi làm sao Tiêu Trọng Nhụ không nổi cơn thịnh nộ cho được.

(?) Nguyên văn: 常湘 mình không cắt nghĩa và tra được nghĩa chính xác của từ này, có thể hiểu là tỉnh Hồ Nam hoặc sông Tương (?)

Thái phó hất rơi đồ đạc trên bàn xuống, căm tức mắng: “Rốt cuộc là do các ngươi vô dụng hay tên Lý Vĩnh Đạt kia có bản lãnh trời ban đây? Mười vạn đại quân…là mười vạn đại quân mà lại thua ba vạn người của hắn?”

Trong thư phòng của vua, quần thần ai nấy đều lặng ngắt như tờ. Bây giờ hoàng thượng và hoàng hậu đều có mặt, hoàng thượng vẻ mặt bất an ngồi lọt thỏm vào long ỷ, lén níu ống tay áo của hoàng hậu, Tiêu hoàng hậu thấy vậy thì giật phăng tay áo về.

Tiêu Trọng Nhụ nổi cơn lôi đình, lôi vị quan Thượng thư Bộ binh mới nhậm chức được một tháng xuống dưới. Tiêu Trọng Nhụ hậm hực phất tay áo ngồi xuống ghế thái sư, mặt đanh lại quét mắt nhìn đám người, nói: “Có ai muốn xin tha mạng nữa không?” Bọn họ quỳ rạp xuống, không dám hó hé.

Tiêu Trọng Nhụ cười lạnh, gọi: “Bệ hạ.” Hoàng đế kinh ngạc đánh thót một cái, suýt chút nữa ngã oạch từ long ỷ xuống đất, hắn lúng túng đáp. “Thái, thái phó…”

Tiêu Trọng Nhụ chỉ thấy dây thần kinh não nhảy thình thịch, những ngày gần đây hắn hỉ nộ thất thường, tâm trạng lên voi xuống chó, không còn thuần thục điêu luyện mọi sự như trước nữa, thậm chí thân thể cũng không được như xưa, hắn nhìn hoàng đế lạnh nhạt nói: “Thỉnh bệ hạ ban chỉ điều tam quân Bắc Việt đến Thiểm Kinh, chỉ huy Bắc quân xuống Hàn Khiêm.”

Hoàng đế hạ chỉ, sai liên quân thúc ngựa giao thánh dụ và hổ phù càng nhanh càng tốt đưa ra ngoài kinh. Tiêu Trọng Nhụ trắng đêm thương nghị với quần thần, lại nói chuyện quân lương thiếu thốn, nguyên do chiến sự kéo dài nhiều năm làm quốc khố cạn kiệt. Tiêu Trọng Nhụ chỉ thản nhiên nhìn lướt một vòng: “Quốc khố tuy không có nhưng trên người các vị đại nhân lại có không ít nhỉ?” Tiếp đó, lấy danh nghĩa cống nạp chi phí quân sự, ra lệnh quan lại phải giao nộp ngân lượng lên, dựa theo quan phẩm thì quan thất phẩm trở lên đều phải quyên tiền, tổng số bạc cần cống là năm trăm vạn lượng bạc ròng. Sau đó bỗng nhiên trong kinh xảy ra sự lạ, đó là cấm vệ quân tự tiện xông thẳng vào phủ các đại thần vơ vét tài vật, ép bức bọn họ nộp bạc, nếu không sẽ gô cổ cả đám vào ngục giam ngay. Ngoài ra, Tiêu đảng còn phát hành bảng giá quyên quan theo từng cấp, giá mua chức cửu phẩm đến đại quan Tam phẩm đều được niêm yết rõ ràng.

Chuyện này kéo theo chuyện kia làm Tiêu Trọng Nhụ mãi đến khuya đêm nay mới về được nhà. Qua giờ Tý, Quân ca nhi mới sinh nở nên còn yếu, cậu không chờ được lão gia về đã nghỉ trước. Tiêu Trọng Nhụ ngồi kiệu về thì thấy Lưu phu nhân đang đứng chờ. Lưu thị mặc váy màu đỏ rượu làm khí sắc tươi tỉnh hơn nhiều, bà cười tiến tới: “Lão gia về rồi, đêm lạnh mau vào trong thôi.” Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm nên mặc dù Tiêu Trọng Nhụ chán ghét Lưu phu nhân nhưng cũng không nỡ làm bà mất mặt.

Hai người đi vào tiền đường, tối nay đúng là hơi se lạnh, Lưu thị sai người đốt than, đỡ lão gia ngồi xuống. Tiêu Trọng Nhụ như bị tái phát chứng đau đầu, hắn xoa xoa trán. Đêm nay Lưu phu nhân vô cùng nhiệt tình, nói: “Chắc bệnh cũ của lão gia tái phát rồi, để thiếp sai người lấy hạp tham hoàn lại đây cho lão gia ngậm.”

“Ừm.” Tiêu Trọng Nhụ hờ hững đáp. Lưu thị nhìn không ra tâm trạng của hắn, bà thu lại sự hồ hời của mình, xoay qua hô: “Người đâu, dâng trà.” Vừa dứt lời đã có người bưng trà vào cửa. Gã vừa lại gần thì gọi thật giòn tan: “Mời lão gia uống trà”

Tiêu Trọng Nhụ nghe thấy giọng nói xa lạ thì mở mắt nhìn. Thiếu niên bưng trà này thoạt nhìn chỉ mới mười sáu tuổi, vóc dáng có thể nói là xinh đẹp, tư thái nhu mì, tinh mắt chút đều nhìn ra là khào tử. Cùng lúc đó, Lưu thị nở nụ cười, nói: “Đứa nhỏ này là do cô của thiếp hôm nay đến thăm dẫn theo, tính tình lại dễ thương, thiếp bèn cả gan thu vào phủ trước.” Bà ngập ngừng nói tiếp. “Quân ca nhi mới sinh xong thiếp sợ nó không hầu hạ lão gia được chu toàn, mà thiếp thấy Lan ca nhi cũng không thua kém gì Quân ca nhi, chắc là…cũng biết sinh con dưỡng cái.”

Lưu thị nói đến đây thì tiếng dần nhỏ lại, bà thấy Tiêu Trọng Nhụ đưa mắt nhìn bà, sắc mặt thay đổi liên tục. Lưu thị bị cặp mắt của hắn chiếu đến hoảng, bà xiết lấy khăn tay, khiếp đảm gọi: “Lão gia…?”

Tiêu Trọng Nhụ đột nhiên tát cho Lưu thị một cái trời giáng, hắn dùng mười phần lực làm bà ngã ngửa xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Lan ca nhi nhìn thấy một màn này thì chân nhũn ra, ngã khuỵu xuống. Tiêu Trọng Nhụ nhìn gã như thấy thứ dơ bẩn, lạnh lùng nói: “Đánh chết đem xác vứt về Lưu gia cho ta.”

Một đêm này Tiêu phủ hỗn loạn tưng bừng. Tên khào từ do nhà mẹ đẻ Lưu thị mang đến bị trượng đánh chết tươi còn bị người trả về Lưu phủ. Lưu thị hôn mê ba ngày liền mới tỉnh lại, không ăn không uống, cả ngày ngơ ngác ngồi một chỗ. Còn chưa chờ lão gia đưa hưu thư thì bà đã phát bạo bệnh chết chỉ trong vòng một tháng. Hậu sự của Lưu phu nhân coi như được tổ chức khá long trọng, Tiêu Lưu hai nhà đều có mặt, chỉ riêng lão gia là không thấy đâu, lại qua mấy ngày thì nghe Thái phó phân phát hết các thị thiếp trong phủ, chính thức tái giá cưới Cố Quân làm chính thê.

Phần 2:

Lần trước việc Lưu thị khôn vặt lôi kéo người từ nhà mẹ đẻ hòng thay thế vị trí của Quân ca nhi có thể nói là chạm ngay nọc của Tiêu Trọng Nhụ. Người đàn bà ngu xuẩn không biết Tiêu Trọng Nhụ đã xem cha con Quân ca nhi như cả mạng sống của hắn, tuy đứa trẻ sỉnh ra không được vẹn toàn nhưng lão gia không những không ghét mà còn thêm thương xót nó, thậm chí còn cưng nó hơn cả Yểu nương trước đây. Hắn chỉ sợ cha con Quân ca nhi bị ủy khuất nên gần như là dành hết tâm tư che chở hai người bọn họ, há lại để Lưu thị nhăm nhe ý đồ để Lan ca nhi sinh con cho hắn, chẳng trách Tiêu Trọng Nhụ lại nổi điên lên sai người giết chết Lan ca nhi vứt về Lưu gia, coi như trở mặt với Lưu thị. Lưu thị bị Tiêu Trọng Nhụ chơi một cú thì sợ run, suốt mấy ngày không ăn không uống liền về chầu trời.

Xác Lưu phu nhân chưa lạnh Tiêu Trọng Nhụ đã lục tục phù nam thiếp lên làm chính thất, mà không ai khác lại chính là con dâu trước của hắn. Việc này hiển nhiên bị không ít người lén lên án chê trách sau lưng hắn. Cái chết của Lưu thị được truyền ra là do bệnh tật triền miên, nhưng nghe đâu khi chết người quá cố chỉ nặng vài chục cân (1 cân ~ 0.5 kg), tiều tụy như bộ xương khô, quan tài nhẹ tênh như không. Vì vậy tin đồn ra Tiêu Trọng Nhụ ái thiếp diệt thê, một mực ép vợ cả chết đói để Quân ca nhi được lên làm chính quân.

Chuyện này còn chưa có chứng cứ thì người Lưu gia lại vác mặt đến. Thì ra lúc Lưu phu nhân chưa chết, mỗi tháng bà đều âm thầm tiếp tế cho nhà mẹ đẻ, Lưu thị đinh ninh lão gia không màn chuyện trong phủ nên lấy ít bạc cũng chẳng hề hấn gì, nhưng người đàn bà ngu muội nào biết cân nhắc hạn độ, lúc thì bòn mấy ngàn lúc lại rút đến hai ba vạn lượng bạc, có thể nói là khoét tường nhà mình đi lắp động không đáy của Lưu gia. Ba trăm mạng người Lưu gia hoàn toàn là do Thái phó gánh lấy. Đám người Lưu gia ăn chơi lãng phí đều do nhận ân huệ từ Tiêu phủ, nay Lưu đại phu nhân mất, sổ sách bị khai khống đều bị lôi ra ánh sáng, Tiêu Trọng Nhụ vốn định mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nay Lưu thị đi đời nhà ma khiến Lưu gia mất đi nguồn tài trợ chính, chưa đẩy một tháng đã chống đỡ không nổi.

Cố thị, chị dâu của Lưu thị, cũng là bà tổ cô trước kia mang Quân ca nhi đến quý phủ của Thái phó, liên tiếp mấy ngày đều trườn mặt đến. Cố thị vốn là kẻ mặt dày, Quân ca nhi không muốn gặp thị thị vẫn trơ lì không chịu đi. Cố Quân đang ở trong phòng dỗ con, thân phận bây giờ của cậu là chính quân nhưng lối sống không thay đổi gì so với trước đây, vẫn ở cùng lão gia và nuôi con trong phòng mình. Đứa bé hơn hai tháng tuổi đã biết mở mắt, đám nha hoàn vây quanh thiếu gia nói: “Mắt tiểu nhị gia giống lão gia như đúc, lớn lên nhất định cũng rất phi phàm.”

Đại danh của nó là Nguyên Tú, Nguyên nghĩa là bắt đầu, hàm chỉ bậc vua chúa. Chữ này rất nặng nên thêm chữ Tú đằng sau để điều hòa mệnh cách, hi vọng sau này nó sẽ kiên đảm như cha mình. (đoạn này tôi chém nhiệt tình)

Đứa bé sơ sinh trắng trẻo non nớt trong ngực Viện quân đảo mắt vô cùng lanh lợi, bỏ qua vết sứt chỗ môi nó thì đây quả là một đứa bé xinh xẻo hiếm thấy. Cố Quân cực kỳ thương yêu nó, ngoại trừ cho bú sữa thì cậu chăm sóc nó toàn bộ, Nguyên ca nhi cũng thương cha nó nên rất ít khóc, làm cha chăm nó đỡ vất vả. Cậu đang chơi đùa với con thì nghe tiếng bên ngoài: “Ngươi cũng biết ta là cô ruột của Viện quân các ngươi chứ? Hừ, ngược lại ta còn không dám nhận đứa cháu này đâu!”

Hạ nhân Tiêu phủ ngăn lại không cho thị vào sân trong, mà chất giọng oang oang của bà tổ cô này rống một phát xa mấy cũng nghe thấy. “Thời còn nghèo túng nó ăn của ta, ở nhà ta! Một đồng ta cũng không tính toán với nó, nay thì giỏi rồi, trèo lên cao rồi. Lúc Lưu phu nhân còn sống còn không dám đối với ta như vậy, ta cũng không trông chờ nó hiếu kính ta, ngay cả chủ mẫu cũng dám bức chết thì ta đây là cái thá gì?”

Lời này của Cố thị cả sân đều nghe thấy, người trong phòng không ai dám hó hé, mà viện quân trước sau vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như không nghe thấy gì, chỉ ôn nhu vỗ về Nguyên ca nhi. Nguyên ca nhi uống sữa xong cũng gần tới giờ nghỉ trưa mà bên ngoài vẫn chưa im miệng. Quân ca nhi nhẹ giọng nói: “Nói quản sự lấy một ngàn lạng bạc đưa cho bà ấy đi. Từ nay về sau không cho vào cửa nữa.” Nha hoàn vội chạy ra ngoài, Cố thị không dưng có được ngàn lượng bạc, nhận tiền xong trên mặt tỏ vẻ không cam lòng nhưng lại ngông nghêng đi ra ngoài. Thị không biết món tiền trên tay vừa vặn trở thành phí mai táng cho mình.

Vốn có Lưu thị nuôi, Cố thị cũng không có cơ hội khóc lóc om sòm vì thị nghĩ không ai dám đụng đến mình, mà nay thị hồi phủ chưa bao lâu Thái phó đã sai người tới bắt người, tội trạng rất qua loa, chỉ nói Cố thị phạm phụ đức, không xứng với Lưu thị lang, ngay tại đại sảnh Lưu gia bị che miệng kéo ra ngoài bóp cổ đến chết. Cha con Lưu gia chứng kiến Cố thị chết thảm thì sợ mất mật, nhìn thấy được Tiêu Trọng Nhụ là kẻ nham hiểm không từ thủ đoạn. Đáng tiếc nhận ra thì đã muộn, Lưu gia lo ma chay cho Cố thị xong thì Hình bộ phái người đến gô cổ cha con Lưu gia lại, tịch thu tài sản của bọn họ, thông gia hiển hách một thời của Thái phó cứ vậy lụi tàn trong một đêm.

Chuyện này truyền ra ngoài liền thành giai thoại. Người đời vốn xem Thái phó là ác nhân, nên thêu dệt cảnh Tiêu Trọng Nhụ chuyên sủng Cố Quân, diệt sạch thê tộc vô cùng sinh động. Có người lại nói dung mạo Quân ca nhi hoa nhường nguyệt thẹn, điệu bộ lẳng lơ, quyến rũ Tiêu Trọng Nhụ đến mụ mị đầu óc không phân biệt được thị phi, thậm chí còn đồn bậy tính tình cậu yêu nghiệt thâm độc, đánh giết tiểu thiếp nha hoàn, phàm ai đẹp hơn cậu đều khoét mắt cắt mũi xẻo mồm.

Từ trước đến nay Tiêu thái phó vốn không màn dư luận đàm tiếu, nhưng lần này tính tình hắn đột biến, trước đây tuy Thái phó là hạng người đại tham nhưng không thích tàn sát, nay trên triều hắn hỉ nộ vô thường, động một chút là chém giết đại thần, ngay cả môn sinh ruột của hắn cũng có người xấu số gặp họa sát thân. Trong Tiêu đảng có không ít kẻ tiểu nhân thừa cơ buông lời gièm pha, biết Tiêu Thái phó vô cùng yêu vợ nên rỉ tai hắn chuyện dân gian nói xấu vợ hắn, Tiêu Trọng Nhụ nghe vậy tức giận hạ lệnh sai người bắt mấy người này lại, đám tiểu nhân do vậy mà dùng cách này để mưu hại người khác. Đời sau gọi gian đoạn này là Văn Tự Ngục, số văn nhân thư sinh bị hại chết vào năm Thuận Đức thứ sáu lên đến gần nghìn người, trong đó thậm chí có cả quan văn tam phẩm bị tru di tịch thu gia sản.

Tiêu Trọng Nhụ vốn không phải kẻ ngu dại, nhưng không hiểu sao cứ liên quan đến Quân ca nhi thì hắn lại hành xử hết sức hồ đồ, tâm phúc bên cạnh nhiều lần ý kiến đều bị Tiêu Trọng Nhụ bỏ ngoài tai, thậm chí còn lôi ra trị tội, dần dần không còn ai dám nói nửa lời.

Thời đại này tiểu nhân đầy rẫy, yêu ma hoành hành, trên triều đình người người bị chém giết, ai nấy đều thấy nơm nớp lo cho cái mạng của mình.

Đêm xuống yên lặng như tờ, có người lại bị ác mộng quấy rối.

Lúc Tiêu Trọng Nhụ tỉnh dậy, vạt áo sau lưng hắn mướt mồ hôi, sắc mặt hắn trắng bệnh, mắt đỏ oạch. Hai tay hắn run rẩy, năm ngón tay hơi khép lại làm động tác nhéo, lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi, mu bàn tay nổi gân xanh cuồn cuộn, không biết rốt cuộc mơ thấy gì. Tiêu Trọng Nhụ chỉ thấy đầu đau như búa bổ, hắn hốt hoảng sờ sờ bên cạnh lại đụng vào khoảng không. Tim hắn giật mạnh một cái, hắn xốc chăn lên, quả thật không thấy Quân ca nhi nằm cạnh bên.

Tiêu Trọng Nhụ dường như rất sợ mất đi cậu, hắn vội xỏ giày chạy đi tìm Quân ca nhi, vừa bước ra ngoài liền thấy Cố Quân tay cầm nến đang khép cửa lại. Cậu từ tốn quay đầu lại, thấy lão gia đã tỉnh thì trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, lại gần hắn. Trên trán Tiêu Trọng Nhụ còn chảy mồ hôi, hắn thừ người nhìn người trước mặt mình, mắt thấy Quân ca nhi uyển chuyển tiến lại, nhấc tay áo nhẹ nhàng xoa mặt lao gia, nói: “Đang ngủ ngon sao lại dậy?” Cầm lấy bàn tay mát lạnh của Quân ca nhi, hắn vẫn còn hơi khiếp sợ nói: “Em mới đi đâu về?” Cố Quân chậm chạp đáp: “Ta có đi đâu đâu, đêm nay trời trở gió nên ra đóng cửa thôi.”

Tiêu Trọng Nhụ không nghi ngờ cậu, chỉ gật đầu, nương theo tay Cố Quân dìu quay lại giường. Từ lúc hai người dây dưa đến nay cũng đã hai năm, dù cậu không cam lòng thì Nguyên ca nhi cũng đã nửa tuổi rồi. Thật ra từ lâu Cố Quân đã cam chịu rồi, sau lại thấy lão gia yêu Nguyên ca nhi như mạng nên dần oán niệm trong lòng cũng buông xuống, bây giờ cung phụng đối đãi Tiêu Trọng Nhụ như phu quân của mình, dù không tỏ vẻ yêu thương nhưng đối với Tiêu Trọng Nhụ, như vậy là đủ rồi. Cậu đưa viên tham hoàn cho hắn rồi ngồi ở đầu giường xoa đầu cho Tiêu Trọng Nhụ, sau đó lấy tẩu thuốc phiện, bỏ chút bột vào châm lửa lên.

Cố Quân chỉ nói: “Hương này có tác dụng an thần giúp dễ ngủ, ta thấy lão gia nhiều đêm gặp ác mộng nên mới xin thái y một ít.” Cố Quân nâng tẩu thuốc lên để mùi hương bay dưới mũi lão gia. Hương này khác với kê cốt hương, có hơi giống đàn hương. Tiêu Trọng Nhụ hít một hơi rồi thở ra, quả thật thấy cơn đau tức ở ngực dần tản ra, cơ thể thoải mái hẳn.

Cố Quân ngồi lại vào đầu giường, Tiêu Trọng Nhụ chậm rãi nắm chặt lấy lòng bàn tay cậu, yên lặng một lúc mới nói: “Ta mới mơ thấy bà ta.” Quân ca nhi đoán được là ai nhưng không nói ra, lẳng lặng rũ mắt nhìn hắn. Đèn nhờ nhờ sáng, Tiêu Trọng Nhụ nhìn đôi mắt dịu dàng của cậu đến bần thần, sau đó từ từ lại gần đưa miệng dán lên môi Quân ca nhi.

Sột soạt một tiếng, tấm mạn giường kéo xuống. Đằng sau lớp màn, Cố Quân vẫn ngồi im trên giường, Tiêu Trọng Nhụ nói: “tỉnh lại không thấy Quân nhi làm tim ta như muốn ngừng đập.” Hai người lại dán chặt vào nhau, môi lưỡi vấn vít, Cố Quân khàn giọng đáp: “Tim ngừng đập sẽ chết.” Tiêu Trọng Nhụ thè lưỡi lướt qua môi cậu như liếm láp mật ngọt, tay luồn vào trong áo cậu: “Nếu mất đi em thì lão gia ta có khi chết thật mất.”

Sau đó Tiêu Trọng Nhụ vói tay vào đũng quần cậu, vò vò vài cái sau đó đưa tay vào trong cậu. Mặt Quân ca nhi càng lúc càng đỏ, cậu hơi ngước cổ lên thấy Tiêu Trọng Nhụ đang gặm nhấm cần cổ như ngọc của mình. Cậu cắn môi, giọng khàn khàn: “Cái gì mà chết với không chết, còn nói linh tinh nữa ta sẽ không…không thèm để ý ngươi nữa…”

Người khác lúc nào cũng cung kính với lão gia, chỉ có Cố Quân thái độ trước sau như một, riêng lúc ở trên giường ve vãn nhau cậu mới để lộ một chút nũng nịu không giống với ngày thường. Từ xưa đến nay Tiêu Trọng Nhụ luôn yêu dáng vẻ này của cậu, nay còn yêu hơn gấp bội, hắn dùng tay ra sức lấy lòng tiểu tình nhân một phen, khiến Quân ca nhi run lên như cây liễu đón gió, chốc chốc cậu lại rít lên qua kẽ răng. hoa huy*t của cậu đã chứa ba ngón tay, nước chảy ướt cả quần. Quấn vào nhau hồi lâu khiến cả hai đều nổi lên dục vọng. Tiêu Trọng Nhụ dịu dàng cởi áo lót trên người Quân ca nhi xuống, đặt cậu nằm dưới người mình, thân thể Quân ca nhi trắng nõn gầy nhỏ, vòng eo thon thả, hai núm vú trước ngực đỏ hồng, lông mu thưa thớt, nam căn hơi cương. Vùng kín tỏa ra mùi hương khiến người ta muốn đẩy ngọc hành ra để xem rõ khe huyệt bên dưới, vì đã sinh con nên dài hơn, ướt tràn trề, hai mảnh hoa môi phình ra rất đáng yêu, dù Tiêu Trọng Nhụ ngắm bao nhiêu lần vẫn thấy nơi này xinh đẹp kì diệu làm sao.

Tiêu Trọng Nhụ cúi xuống hôn lên hoa huy*t. Cố Quân bị hắn làm cho ngứa ngáy, không nhịn được bật cười. Tiêu Trọng Nhụ nghe tiếng cười thì tim như tan chảy, hắn đè lên môi Quân ca nhi nói: “Chu U Vương đốt lửa gọi chư hầu chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân (*), mà nay…ta xem như hiểu ra rồi.” Hai người quấn quýt nơi đầu lưỡi, phía dưới nghiệt cụ ma sát khe thịt làm tiết ra không ít dịch nhờn thuận tiện để hắn tiến vào trong. Tiêu Trọng Nhụ lấy từ dưới giường lên một hộp ngọc. Hộp ngọc này được gọi là hộp bảo khố, trên nắp khắc cảnh giao hoan nên có thể đoán xem bên trong đựng vật gì. Hắn mở hộp ra lấy một cái bao như làm từ ruột dê, vỏ ngoài nạm bảo thạch, vật này gọi là Tương tư bộ, đeo vào dương v*t sau đó cắm vào chỗ kín sẽ cực kỳ sung sướng. Tiêu Trọng Nhụ mang ruột dê vào, đẩy hoa môi của Quân ca nhi ra, chiếc ruột dê nhìn thì dày nhưng lúc đưa vào bên trong hắn vẫn thấy nóng hầm hập. Quân ca nhi lúc đầu còn thấy cộm cộm nhưng khi được mấy vật gồ lên ma sát thì sướng đến bắn ra, rên rỉ không thôi.

(*) Chu U Vương (800 TNC – 771 TNC) vì muốn lấy lòng Bao Tự mà sai người đốt lửa thành báo động giả để quân Chư Hầu kéo đến cứu

Tiêu Trọng Nhụ thấy cậu cũng đạt khoái cảm thì an tâm đưa sâu vào trong. Quân ca nhi cảm giác nghiệt căn đưa đẩy trong người mình còn mãnh liệt hơn trước gấp mười lần, cậu không nhìn được thở hổn hển, dâm dịch theo đó chảy ra ngoài không thôi. Đêm nay Tiêu Trọng Nhụ làm cậu đến hai lần, sau đó kéo cậu đến mép giường thay đổi tư thế. Quân ca nhi quỳ nâng mông lên cao, Tiêu Trọng Nhụ đứng sau siết chặt lấy vòng eo cậu. Dương cụ theo đó tiến vào rất sâu. Cố Quân nắm lấy mạn giường, cậu bị hắn làm đến rối bung cả mái tóc, ngọc căn theo chuyển động của cậu mà rung lên, cậu liền thò tay xuống vuốt ve nó. Tiêu Trọng Nhụ ôm cậu từ đằng sau, kéo cằm cậu ra sau đè lên đôi môi đang mấp máy của cậu: “Sướng không? Hửm?” Quân ca nhi vừa rên vừa thở phì phò, cơ thể cậu loạng choạng, gật đầu tán loạn: “Có…sướng lắm.”

Một trận ân ái xua đuổi cơn ác mộng.

Thuận Đức năm thứ sáu.

Năm nay tiết trời giá rét đến rất sớm, trong phòng có đốt lò sưởi, Tiêu Trọng Nhụ nằm nghiêng trên giường, tay cầm tẩu thuốc. Nửa năm nay hắn bắt đầu bị mất ngủ, mà mùa đông năm nay bệnh đau đầu của hắn càng trở nặng, chỉ khi hút thuốc này hắn mới đỡ một tí.

Lư lục sự đi vào, Thái phó thấy vậy liền lười biếng mở mắt hỏi: “Có chuyện gì?” Lư lục sự chạy lại gần ân sư, thuật lại chuyện Lý Vĩnh Đạt không chịu nghị hòa.

Tiêu Trọng Nhụ đã lường trước được nhưng vẫn không tránh được cảm giác tức giận, hắn hất rơi đồ đạc, Lư lục sự im miệng không dám nói tiếp. Một năm qua tính tình Tiêu Trọng Nhụ càng trở nên bất thường, gã còn định không đến báo tin. Tiêu Trọng Nhụ phát hỏa xong thì thấy vô cùng mệt mỏi và bồn chồn, hắn đưa tay lau vùng trán rịn mồ hôi.

Im lặng một lúc sau hắn mới than: “Ngươi thấy ta hồ đồ rồi có phải không?”

Lư lục sự giật mình ngẩng đầu, ấp úng nói: “Dạ không dám.”

Tiêu Trọng Nhụ chỉ cười, hắn vốn trông cực kỳ tuấn mỹ mà nụ cười này của hắn lại đượm chút thê lương. Hắn đứng dậy, chắp tay đi lại cửa sổ. Giữa vạt tuyết trắng xóa một mảnh lại điểm xuyết vài điểm đỏ tươi, thì ra hoa mai nở rồi. Tiêu Trọng Nhụ nhìn hoa mai đến bần thần. Dạo này hắn cứ quên trước quên sau, vẫn đinh ninh do bận nhiều việc nên trí nhớ lẫn sức khỏe đều không được tốt.

Lư lục sự tỏ vẻ muốn nói rồi lại thôi, mấy ngày nay gã ăn ngủ không yên cứ nghĩ mãi, cuối cùng cũng nói ra chuyện vẫn luôn giấu trong lòng ra.

Tiêu Trọng Nhụ chờ gã nói xong thì chế giễu đáp: “Ta cũng đoán là có quỷ, nhưng bây giờ bên cạnh ta có ai không phải là quỷ?”

Đã nói đến đây, Lư lục sự cũng không e ngại nữa. “Đại nhân, ý của tiểu nhân…không phải chỉ bọn họ.”

Tiêu Trọng Nhụ ngừng lại, từ từ nhìn gã.

Lư lục sự vốn là cô nhi, vì làm tay sai cho Tiêu Trọng Nhụ mà nhiều năm nay vẫn ở bên cạnh hắn làm một chức lục sự nhỏ nhoi, không hề tỏ ý mưu cầu chức quan cao hơn. Ba năm trước, Lư lục sự mới cưới vợ là con cháu của Tiêu gia, vì vậy Tiêu Trọng Nhụ nghiễm nhiên xem gã làm tâm phúc thân cận nhất của mình.

Tiêu Trọng Nhụ từng bước đi về phía gã, Lư lục sự quỳ xuống từ lúc nào.

Tiêu Trọng Nhụ cúi người, đặt một tay lên vai gã, gọi: “Khánh An.” Đây là tên của Lư lục sự, gã run rẩy ngẩng đầu, trong mắt chứa nhiều cảm xúc lẫn lộn vào nhau, không rõ là sợ hãi hay xơ cứng trước cái chết. Tiêu Trọng Nhụ thấy gã sợ sệt như vậy thì nét mặt cực kỳ ôn hòa, nói: “Ngươi thành thật kể cho thầy nghe, rốt cuộc ngươi biết gì rồi?”

“Tiểu nhân…” Lư lục sự ấp úng, như có ai lấy dao kề cổ gã. Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài đã vọng lại tràng tiếng bước chân dồn dập, sau đó có người xông vào.

Tiếp đến là tin cấp báo, sắc mặt Tiêu Trọng Nhụ hơi thay đổi. Vĩnh Châu thất thủ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN