Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Chương 229: Cô ở trên lầu, anh ở dưới
“Chuyện này, tôi thật sự xin lỗi cô ấy…” Thân Tống Hạo không có lời nào để nói, bị cô chỉ vào mặt mà mắng tuy cảm thấy khó chịu nhưng cũng chẳng thể làm gì.
“Thật xin lỗi?” Văn Tĩnh cười lạnh, hai tay ôm lại nhìn anh: “Tôi không phải nói anh Thân thiếu, tôi muốn anh, không thể nào gặp mặt Hoan Nhan, ít nhất lúc Tô Lai còn ở trên giường anh, anh không có tư cách đi tìm Hoan Nhan!”
Thân hình Thân Tống Hạo cứng đờ, môi mỏng khẽ nở nụ cười khổ: “Cô nói rất đúng, tôi không có tư cách tìm cô ấy, nhưng là… Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy, muốn đền bù chút lỗi lầm của tôi….”
“Vậy anh ngược lại nói xem, anh làm gì để đền bù? Anh nguyện ý đuổi TÔ Lai đi, tôi sẽ tin anh!” Văn Tĩnh không khách khí mở miệng, Thân Tống Hạo chật vật im lặng, anh chần chừ hồi lâu, chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác mệt mỏi, ban đầu không tìm hiểu rõ chân tướng sự việc? Dẫn tới tình cảnh khó xử như bây giờ, anh vì Tô Lai đuổi Hoan Nhan, chẳng lẽ bây giờ vì Hoan Nhan lại đuổi Tô Lai? Nếu anh thật sự làm vậy, anh còn là một người đàn ông sao?
Huống chi…. Tô Lai là vô tội, ban đầu chính anh nhắn tin bảo Tô Lai trở lại?
“Không làm được đi!” Văn Tĩnh hận vô cùng, trong lòng lạnh xuống… Không trách được Nhan rời đi, đổi lại là cô, cô cũng đã sớm chết tâm.
“Thân Tống Hạo, tôi hiện tại, ngược lại hi vọng… Anh vĩnh viễn không tìm được Nhan, nếu như vậy, Nhan nhà tôi biết đâu lại có thể tìm được một người tốt, an an ổn ổn sống cả đời!” Văn Tĩnh thở dài một tiếng, quay mặt sang không bao giờ để ý tới anh ta nữa.
Xe không vào được, bọn họ xuống xe, một hàng ba người đi vào ngõ nhỏ, dọc đường đi mi tâm anh không hề giãn ra, cô thế mà lại ở nơi hoang tàn thế này, thậm chí còn không bằng lúc cô ở Hứa gia.
Buổi trưa mùa thu, con hẻm nhỏ yên tĩnh không có ai, chỉ có bóng dáng bọn họ kéo dài, mặt đất trong ngõ hẻm bẩn thỉu kéo dài, trong lòng hoảng hốt, Thân Tống Hạo không biết từ lúc nào đã siết chặt bàn tay, đợi đến khi dừng trước sân, anh mới chợt hiểu cảm giác của lòng mình, chua xót.
“Các người tìm ai?” Chủ thuê nhà nhìn mấy người nam nữ quần áo sang trọng, nghi ngờ hỏi.
“Ở đây có một người tên là Hứa Hoan Nhan không?” Văn Tĩnh không chờ đợi kịp mở miệng.
“Hứa Hoan Nhan? Có, cô ấy trọ ở tầng ba.” Bà chủ nhà chỉ lên tầng, nghĩ một lát rồi lớn tiếng nói.
“Tôi đi tìm cô ấy!” Văn Tĩnh kích động muốn lên lầu, bà chủ vẫn là cắn hạt dưa mở miệng: “Người mấy ngày trước đã rời đi, còn tìm cái gì?”
“Rời đi? Làm sao có thể?” Thân Tống Hạo lập tức tiếp lời, cảm giác chờ đợi và kích động muốn xông lên đã bị rơi vào đáy cốc.
“Cũng không biết đang rất tốt hai hôm trước trở lại vội vã nói có người tìm cô ấy, tiền phòng cũng không lấy lại, đêm đã rời đi!” Bà chủ nhìn bọn họ đánh giá, vừa mở miệng, lại vừa làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Chẳng lẽ mấy người là người muốn tìm cô ấy? Cô ấy nói, dù có chết, cũng không muốn những người đó tìm được mình….”
“Phế vật, không phải nói các người chỉ đứng ở xa nhìn cô ấy, không được để cô ấy phát hiện sao?” Thân Tống Hạo nghe vậy, lập tức sững sờ, một quyền đánh vào mặt người đàn ông…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!