Đoản Văn Đam Mỹ
Chương 8 : Xà tinh bệnh đâu đâu cũng có
” Bệ hạ, đã đến giờ dùng thuốc rồi ạ!”
Ta đang đứng ngắm nhìn trời sao, hai tay chắp ra sau lưng, lấy bóng lưng kiêu ngạo mà đối diện với nô tỳ mới đến.
Ta không ngoái đầu, không mặn không nhạt nói : ” Lui ra đi! Trẫm hiện tại không muốn dùng…”
Nào ngờ nô tỳ kia chẳng những lớn mật không tuân chỉ mà còn thản nhiên nán lại, lớn giọng thỉnh tội với ta.
” Bệ hạ, thứ cho thần đắc tội ngài rồi!”
Dứt lại liền có hai tên hộ pháp bạch y tiến lên khống chế ta, hai gã hai bên xách nách ta lên dễ dàng như túm một con gà.
Nhưng ta nào dễ dàng thoả hiệp như vậy, vùng vẫy mãnh liệt gào lên với bọn họ.
” Các ngươi muốn tạo phản à! Là chê mệnh quá dài đúng không? Người đâu, mau lôi bọn lớn mật này ra chém đầu cho ta”
Ta đợi thật lâu, thậm chí gào yếu ớt thêm một lần nữa nhưng một bóng người cũng chả có.
Nô tỳ kia vẻ mặt không cảm xúc từ từ đi đến chỗ ta, cô ta thuần thục lôi ra một cái châm dài, không báo trước thình lình cắm vào mông ta.
Phập…
Á à giỏi lắm, các người là gián điệp nước địch chứ gì! Chờ trẫm sống sót, là ngày hít khí trời cuối cùng của các ngươi.
Ta đầu óc quay cuồng chẳng phân biệt nổi đông tây nam bắc, giương mắt mờ mịt nhìn nô tỳ kia rút ra một cục sắt áp lên tai.
“Alo, alo, bệnh nhân số 265 lại phát bệnh, đề nghị chuyển phòng gấp!”
…
Như đã giới thiệu lúc đầu, ta là đế vương một nước, cuộc sống ta cứ êm đẹp trôi qua cho đến ngày định mệnh ấy. Trên đường đi đến tẩm cung thị tẩm một vị phi tần mới nạp, ta bất ngờ bị té hố. Không sai, các ngươi không nghe lầm đâu! Ta trên đường đến tẩm cung bị té hố.
Lúc tỉnh lại, bản thân đã bơ vơ nằm giữa một bồn hoa, lúc ta còn đang ngơ ngác thì có một lão râu tóc bạc phơ đi đến.
Lão đưa tay kéo ta lên, lo lắng xem khắp người ta.
“Này cậu trai trẻ, đoàn phim bỏ lại cậu à! Trời ạ! Sao vô tâm thế, tự nhiên bỏ cậu nơi này, mà cậu tên gì vậy? Nhà ở đâu?”
Ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt lão, cười ôn nhu trả lời :” Ta là đế vương Cổ Nhạc quốc, lão có biết ở đây là đâu không?”
Ta còn nhớ như in, lão ta lúc vừa nghe ta nói xong, biểu cảm thế này đây ヽ((◎д◎))ゝ
Sau đó ta bị một đám người kỳ lạ bắt cóc, bị nhốt trong một gian phòng nhỏ cùng một đám người thích tự ngược bản thân, mỗi đêm bọn họ cào tường “roẹt…roẹt” nhức óc vô cùng. Và giờ ta ổn rồi, nơi mới khá yên tĩnh chỉ là phía lối ra lại có song sắt, trong phòng như cũ không một vật sắc nhọn.
Còn có, ở cùng ta còn có một người. Hắn rất tuấn mỹ, không để tóc dài như ta nhưng vẫn đẹp ngời ngời, mi mục như hoạ, môi căng mộng ướt át, eo nhỏ chân dài, da trắng nõn không tì vết.
Chà hợp khẩu vị trẫm ghê! Từ từ, hình như có gì đó hơi sai sai.
Ta thầm tự tát vào mặt mình cho tỉnh táo, treo lên ý cười lên mặt, xê dịch mông đến gần.
” Ngày an nhiên, ta kêu Cố Thiếu, không biết xưng hô thế nào nhỉ?”
Hắn ngừng tự thưởng thức đôi tay mình, khó hiểu nhìn chằm chằm ta.
” Anh có bệnh à! Từ cổ đại xuyên qua hay gì? Bla…bla…”
Sau một hồi được thuyết giáo, ta cuối cùng cũng hiểu ra. Bản thân xuyên cmn thời không đến tương lai 1500 năm sau, vừa xuyên qua liền bị hốt vào bệnh viện tâm thần. Và người bạn cùng phòng này của ta “Thẩm Duật” chả hề tầm thường. Hắn mắc bệnh tự luyến nặng, suốt ngày trừ tự thưởng thức bản thân ra thì chả làm gì nữa.
“Cố Thiếu, tôi có đẹp không?”
Ta đang nằm ngủ trên giường, bị một con lợn đè muốn ngợp thở. Ta mờ mịt nhìn con lợn tự luyến nằm trên người mình, miễn cưỡng nói “có”.
” Nhưng tôi thấy Cố Thiếu lại đẹp hơn tôi, không công bằng chút nào!”
Hắn ủy khuất cọ cọ lên cổ ta, tay không an phận bắt đầu thăm dò trong áo ta.
Trẫm bất hoà cùng xà tinh bệnh so đo.
Ta ngáp một cái, chuẩn bị nhắm mắt ngủ lại.
“Không cho ngủ” hắn vươn tay ra bẹo má ta, giống như càng niết càng nghiện không nỡ buông tay ra. Sau đó ta cảm thấy trên môi mình có gì đó lạnh lẽo áp lên, lại có thứ gì đó mềm mại ướt át cạy răng ta ra.
“Duật…”
Đạp mã, xà tinh bệnh hôn trẫm.
Ta không tiết tháo, hoảng sợ muốn phát khóc, cực kỳ nhớ nhà của mình. Ô ô ta không muốn bị xà tinh bệnh hôn đâu.
“Đừng khóc”
Hắn luyến tiếc rời khỏi môi ta, nâng tay áo ôn nhu lau nước mắt chảy dài trên má ta.
Khóc cái em gái ngươi, trẫm mới không khóc!
Ta giận dữ trừng mắt với hắn.
” Bệ hạ, Ta nói cho người một bí mật” hắn cúi đầu thì thầm bên tai ta, mắt cong thành hình trăng khuyết, hắn cười ôn nhu hơn cả ta, loại ôn nhu của hắn tựa như một loại mê dược rót vào lòng, một khi dính phải không tài nào tránh thoát nổi.
” Từ mấy ngàn năm trước, có một vị tể tướng lớn mật dám nuôi ý định chiếm hữu một vị đế vương, và cuối cùng hắn cũng đã có được người đó”
Lần này hắn lại hôn ta, nhưng kỳ lạ ta lại chẳng phản kháng hắn nữa. Chắc có lẽ mê dược kia của hắn bắt đầu phát tác rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!