Đoản Văn Đam Mỹ
Chương 20 : Đào hoa yêu ( xong )
” Nhưng ngươi không thấy hắn khá mạnh sao?”
” Haha, mạnh thì đã sao? Không phải cũng bị pháp bảo của sư phụ trấn áp sao hả! Haha”
Phó Huân đang ôm lồng bánh, lúc chạy ngang qua ba vị sư huynh tình cờ nghe được một đoạn đối thoại như vậy.
Trái tim không biết thế nào lại co rút đến chết lặng.
Đào yêu?
Không phải là Bách Dạ sao?
Phó Huân hoảng hốt ném luôn cặp lồng xuống dưới chân, y vội vã leo lên khiết kiếm bay đến chỗ Bách Dạ. Suốt đường đi, y cắn đầu ngón tay đến bật máu, trong lòng niệm đi niệm lại gọi tên Bách Dạ, cầu y đừng xảy ra chuyện.
Nhưng sự thật tàn nhẫn như một cái tát vô hình bắt buộc y phải đối mặt.
Hồng y nam tử thở thoi thóp trên đất, y phục bị xé nát không nhìn ra được hình thù, bạc trắng tóc rũ rượi che khuất đi đôi mắt đào hoa của hắn.
Phó Huân tay chân không biết để đâu, run rẩy quỳ xuống ôm lấy hắn không ngừng tự trách ” Bách Dạ, xin lỗi, ta đã đến muộn rồi! Là lỗi của ta… ” Nhìn cánh tay hắn rạn nứt, y muốn điên thật rồi!
“Bách Dạ, ngươi không sao hết! Ta ở bên cạnh ngươi đây! Ta cho ngươi nội đan, ngươi sẽ không sao hết”
Hắn không chút do dự tay không tự thọc vào bụng mình đào ra nội đan, mặc máu tươi ướt đẫm bạch y, Phó Huân tay trắng bệch run run đưa nội đan nhét vào miệng Bách Dạ.
Chỉ tiếc là y đã đến trễ rồi, Bách Dạ suy yếu dần trong vòng tay y. Lấy tốc độ mắt thường, nhanh chóng tan biến thành vô số vụn cánh hoa.
“Không! Xin đừng, xin đừng bỏ lại ta, Bách Dạ!!!!” Phó Huân mắt đỏ ngầu, điên cuồng muốn bắt lại vụn hoa đang bay theo gió, đến cùng trong tay y chỉ bắt được một cánh hoa héo tàn.
Phó Huân ngửa đầu gào khóc tên hắn đến tê tâm liệt phế, nước mắt nóng rát chảy dài trên má.
Người y yêu nhất lại không thể bảo vệ nổi, tu tiên làm gì? Thành thần tiên thì đã sao? Ha…ha
Bách Dạ không còn nữa rồi! Các ngươi tồn tại để làm gì? Sao không xuống bồi bạn cùng hắn đi!
…
” Quả nhiên, đúng như dự đoán, y thật sự ái thượng cây đào yêu đó!”
Phó Huân bị nhốt trong trận pháp, đứng đối diện là những kẻ đứng đầu tam giới.
Một nam tử trẻ tuổi nhất trong đó bước ra, tiếu ý treo trên môi.
“Ma tôn, ta nói cho ngươi một bí mật, Haha, năm đó Đào hoa yêu chết cũng một phần gián tiếp từ tay bọn ta. Nếu hắn chịu ngoan ngoãn hợp tác thì đâu đến nổi bị 3 tên nghiệt súc kia luân gian đến chết “
Phó Huân đáy mắt cuồn cuộn hận ý, khoé miệng máu tươi một đường rơi xuống cằm. Lòng bàn tay huyết thịt trộn lẫn, y căm thù ghim thật chặt móng tay vào da thịt mình.
Huyền sam nam tử đứng giữa trận pháp cười dữ tợn, y trong tay cầm trường kiếm tùy ý chiếm một đường.
Bọn người đang cười hả hê trước thắng lợi bỗng im lặng, sắc mặt bọn hắn cực kỳ không tốt.
Trận pháp chẳng mấy chốc bị phá giải, Ma tôn bị bọn hắn trấn áp đã đi ra từ lúc nào.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lẽo chết chóc.
“Tìm ta sao?”
Phanh…
Máu tươi chảy dài trên đường đi, Phó Huân lung lay cơ thể lê từng bước nặng nề đến gần cây đại thụ. Huyền sam rách tơi tả, chẳng biết là máu y hay chính chất liệu vải quỷ dị đỏ thẳm.
Y nặng nề ngã lưng lên thân cây, trường kiếm buông lỏng rơi xuống nền cỏ xanh mướt.
Đại anh đào sớm héo tàn, nở rộ hoa năm ấy chẳng còn dịp để nhìn thấy.
Phó Huân thần sắc mệt mỏi, mí mắt không theo ý bắt đầu rũ xuống. Trước khi mãi mãi chìm trong hắc ám, y thế mà lại nghe thấy giọng nói thân thuộc của Bách Dạ.
“Phó Huân… “
Cánh hoa đào đáp nhẹ lên má, y lúc này đây đang công môi cười hạnh phúc, nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Phải chăng trong mộng cuối cùng y cũng gặp được Bách Dạ, cùng hắn viết lại một câu chuyện đẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!