Đoản Văn Đam Mỹ - Chương 19 : Đào hoa yêu ( 2 )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Đoản Văn Đam Mỹ


Chương 19 : Đào hoa yêu ( 2 )


Giản Dao phái trong một đêm toàn môn bị diệt sạch, mà kẻ gây ra không ai khác chính là đại đệ tử tiền đồ sáng lạn Phó Huân.

Bạch y thiếu niên dưới chân nhuộm bằng máu người, vẻ mặt vô cảm nhìn kẻ trong tay, đầu móng tay sắc bén ghim thẳng vào cổ người chống chọi cuối cùng.

” Phó Huân, tên nghịch đồ nhà ngươi tuyệt không được chết tử tế…. Khụ… Khụ” Lam y trưởng lão trợn tròn mắt không cam tâm chết đi, cay độc nguyền rủa.

Răng… rắc

” Ta sẽ ghi nhớ”

Phó Huân lâm vào điên cuồng trạng thái cười to, giữa mi tâm như ẩn như hiện văn tự cổ quỷ dị. Người trong tay bị y ném đi như một con một búp bê rách, trưởng lão chết không nhắm mắt nằm cùng vô số cái xác khác.

Mùi tử thi hôi thối chẳng mấy chóc thu hút lũ quạ đen cùng diều hâu, chúng kêu đinh tai nhức óc từ trên trời xà xuống tranh nhau ngấu nghiến ăn xác chết.

Phó Huân đồng tử dần biến thành màu đỏ, bạch y từ lúc nào đã thay bằng huyền sam dệt từ máu người. Y thản nhiên dẫm xác dưới chân, đi được nửa đoạn dây buộc tóc chợt bị chặt đứt, đen tuyên tóc dài cứ thế thả xuống phủ đến ngang eo.

Lệ khí theo gót chân Phó Huân như mây trời phiêu đãng, quỷ thi bốn phương tám hướng từ mặt đất sống dậy tìm người sống, trong một đêm máu đổ thành sông, xác người chất đống đếm không xuể.

Đêm đen tối hoà cùng tiếng kêu khóc thê lương, càng đáng sợ hơn chính là mặt trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời kia.

Tiếng cầm ma vang vọng khắp tam giới, nghe sao có lúc thật thê lương não nùng lại có lúc oán hận. Nếu người phàm mắt thịt nghe phải nhẹ thì phát điên, nặng thì gân mạch dứt đoạn mà chết.

Huyền sam nam tử ngồi trong kiệu đỏ gãy đàn cầm, chân kiệu không cần người nâng lên tự bay lơ lửng trên không, theo sau kiệu là tiếng bước chân “ầm ầm” của quỷ thi.

Âm khí che lấp bầu trời, chẳng rõ hiện tại là ngày đến hay đêm về. Bất chợt giáng xuống vài cột sáng, tiên bang người người cưỡi mây giáng trần, ma giới người rẽ đất mà lên, ma yêu tiên hết thảy tề tụ về một chỗ.

“Giết ma đầu phục tam giới!”

“Hàng ma đầu phục tam giới”

Đồng loạt khẩu hiệu vang lên như sấm rền.

Phó Huân khoé môi khẽ nhếch, đạp kiệu bay ra ngoài. Lệ khí dày đặc hoá thành cuồng phong quét sạch tam giới người lao đến.

Hoa đào không biết từ đâu đáp nhẹ lên mu bàn tay y, đồng tử huyết sắc bất giác co rút lại.

Là người đó!

Hồng y nam tử phiêu giữa không trung, bạc trắng tóc dài tùy ý buộc lên bằng một mảnh vải lụa. Hắn đứng đó mặc xung quanh ồn ào đánh giết, Bách Dạ thủy chung nhìn về phía y. Giống như bất đắc dĩ đưa tay ra với y, bao chuyện phiền toái này đối với hắn như chỉ là chuyện cỏn con.

“Nháo đủ rồi! Về thôi!”

Phó Huân hốc mắt lệ tràn ra, một đường bay tới ôm lấy hắn ủy khuất.

“Bách Dạ… “

Đáng tiếc thứ y bắt được chỉ là vô vàn cánh hoa đào.

Người hắn tâm tâm niệm niệm vốn dĩ đã chết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN