Đoản Văn Đam Mỹ - Chương 18 : Đào hoa yêu ( 1 )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Đoản Văn Đam Mỹ


Chương 18 : Đào hoa yêu ( 1 )


Trấn Phù Hải nơi nơi tiên khí dày đặc rất thích hợp cho việc tu luyện, vì vậy nơi này tụ tập nhiều tiểu tiên cũng là đều bình thường.

Đại thụ anh đào tán lá rộng xoè ra đón lấy nắng xuân, mùa xuân vừa đến hoa cũng có dịp bùng nở nụ hoa đầu tiên. Cả vùng trời vì thế choáng ngợp trong hương hoa dễ chịu, bình yên đến lạ thường.

Nắng vàng ươm len lối qua những cánh hoa xinh đẹp, lấp ló chỉ để nhìn hồng y nam tử ngủ say dưới gốc cây. Người nọ chính là đào hoa yêu, nguyên thần của hắn cũng chính là cái cây này.

“Bách Dạ, ngươi là tên lừa đảo”

Chú sóc nhỏ đáng yêu nhảy trên người hắn tức giận lên án.

“Thực lực ngươi vốn dĩ yếu còn đến trách ta”

Bách Dạ chẳng buồn mở mắt, vài cánh hoa lác đác rơi xuống người cũng chẳng thèm phủi, nói chi đến là một con sóc. Hắn phất tay áo, chú sóc nhỏ trở tay không kịp bị hất bay một đoạn rất xa.

Nhưng hắn vừa giải quyết xong phiền toái này thì phiền toái khác lại tìm đến.

“Yêu, yêu quái… Mau chịu trói đi!”

Hài tử nhà ai không biết lại chạy đến trước mặt hắn chĩa mũi kiếm gỗ đào, tay nhỏ run cầm cập nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hô khẩu quyết.

Bách Dạ đau đầu ghê gớm, lúc này mới chịu nhắc mí mắt lên, hắn lạnh mặt nhìn bằng đôi mắt rét lạnh với hài tử trước mặt.

“Đi chỗ khác”

Giọng điệu không hề kiên nhẫn, hệt như trái ý liền giết người trong chớp mắt. Hài tử ước chừng mới tám chín tuổi bị ca ca trước mặt doạ đến bật khóc nức nở.

“Phiền thật!”

Bách Dạ đen mặt, uể oải đứng dậy, hắn liêu nhẹ tay áo, cánh hoa đào sắp rơi liền nhanh chóng xếp thành bướm nhỏ đập cánh bay đến chỗ hài tử nọ. Trấn Phù Hải chẳng mấy chốc bị đàn bướm khổng lồ chiếm lĩnh, hài tử nọ chung quy vẫn là một đứa trẻ, bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc đến quên cả lí do vì sao lại khóc.

Bách Dạ vẫy tay biến ra thêm vài chú bướm nhỏ vây quanh người y.

“Phàm nhân, ngươi gọi là gì?”

Hài tử thích thú chơi đùa cùng bướm hoa, cười rộ lên trông vô cùng đáng yêu.

” Phó Huân ạ!” Chơi được một lúc, y chợt nghiêng đầu hỏi hắn :” thế yêu quái ca ca, người kêu là gì ạ?”

Hồng y nam tử dung mạo mỹ đến động lòng người, hắn hơi ngẩng đầu ngắm nhìn áng mây trắng trôi trên bầu trời, bình thản đáp :

” Bách Dạ “

Hài tử nọ kỳ thực là một môn đồ trong Giản Dao phái ở phía chân núi, một lần gặp gỡ cứ kéo dài mãi đến lúc thành bạch y thiếu y có tu vi sắp đạt đến nguyên anh.

“Bách ca, ngươi xem ta lại mang đến bánh hoa huế cho ngươi nè!”

Bạch y thiếu niên mang theo lồng bánh đứng dưới gốc đào tha thiết gọi. Hồng y nam tử đang tịnh thần tựa lưng trên cây, bị ồn ào bên dưới quấy nhiễu, cau mài vén nhánh cây nhìn xuống người bên dưới, nét mặt không giấu diếm hiện ra hai chữ to đùng ” phiền toái”

Hắn tầm mắt rơi trên lồng bánh, không khách khí lên tiếng đuổi người.

“Mang về đi” nam nhân Nào lại thích mấy thứ đồ ngọt chứ! Tên ngốc tử này không hiểu hay sao?

Ai ngờ được, Phó Huân lại cố chấp phi kiếm lên cưỡng ép hắn phải thử cho bằng được, Bách Dạ đành phải bất đắc dĩ cắn một ngụm cho y vừa lòng.

Phó Huân mắt lấp lánh như sao trời, nếu như sau lưng y mọc ra một cái đuôi chắc chắn phe phẩy như điên.

” Thế nào? Có ngon không?”

Bách Dạ ném nửa miếng bánh vào lồng bánh, cơ mặt vẫn liệt như cũ.

” Vô vị “

Phó Huân : “…” Người này thật không biết tình thú a! Khen một câu khó lắm sao? ( ≧Д≦)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN