Đoản Văn Đam Mỹ - Chương 17 : Lương Sơn Bá x Mã Văn Tài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Đoản Văn Đam Mỹ


Chương 17 : Lương Sơn Bá x Mã Văn Tài


Ta rất tức giận, vị hôn thê từ bé cư nhiên giả nam trang bỏ trốn. Các người nói xem Mã Văn Tài ta chỗ nào không tốt hả? Muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn tài hoa cũng có tài hoa, tiền đồ sáng lạn, gia cảnh tốt đến phi thường. Vậy mà hôn thê của ta lại để ý đến một tên mặt trắng.

Hắn hình như kêu Lương Sơn Bá, tướng tá gầy guộc yếu ớt không đỡ nổi, bàn về gia cảnh thì chỉ có thể lặng lẽ nhìn trời. Trời xanh nước biếc ra đi chỉ với hai bàn tay trắng, trong khi người ta ăn sơn hào hải vị thì hắn cùng nô bộc ngồi gặm bánh nướng.

Ta không vui, cực kỳ không vui mà một khi đã không vui thì người khác đừng hòng vui vẻ. Ta điên cuồng thiết kế bẫy, hãm hại hắn thê thảm nhưng trời cao hình như ưu ái hắn, ta càng giăng bẫy bao nhiêu hai người Lương Chúc càng gắn bó tình chàng ý thiếp bấy nhiêu.

Cho nên hôm nay đây, nửa đêm thanh tịnh, ta mang theo sát khí xông thẳng vào phòng hắn.

“Lương Sơn Bá, ta cảnh cáo ngươi, nếu dám đeo bám người kia nữa thì đừng trách ta vô nghĩa “

Lương Sơn Bá như u hồn lẫn trong bóng tối, giống như nghe phải một câu chuyện cười mà đỡ trán cười một tiếng.

” Vậy nếu ta không nghe thì thế nào?”

Trong bóng tối, dưới ánh trăng leo lắt vẽ nên một bóng người, hắn chậm rãi đi ra, miệng ngâm ngâm ý cười lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống người trước mặt.

Lương Sơn Bá cao hơn ta một cái đầu nên lúc nói chuyện, ta bắt buộc phải ngẩng đầu lên nói với hắn. (Chém đó, đừng để ý haha)

Giơ lên nắm tay chả có tính uy hiếp gì, run rẩy doạ hắn : ” thế thì chuẩn bị không lết nổi xuống giường đi!”

Thế quái nào cảm thấy bầu không khí có hơi sai sai, nhất là ánh mắt xăm soi của tên mặt trắng kia, cảm giác tóc tơ dựng thẳng lên sao ấy!

Lương Sơn Bá nhún vai tỏ vẻ hiểu biết cái gì đó, hắn thình lình chụp lấy tay ta sau đó thản nhiên vác ta lên vai, làm ta thẩn thờ nhìn mãi.

Ơ tên yếu ớt dễ đẩy ngã đâu rồi?

(´⊙ω⊙’)!

Chưa đợi ta tiêu hoá mọi việc xong, hắn còn bồi thêm một câu.

” Hiện tại làm luôn đi thôi!”

Dứt lời, cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại, trong căn phòng tối đen như mực chỉ còn dã thú và con mồi, nhưng xui xẻo thay có vẻ con dã thú kia đã đói bụng từ lâu rồi! Haha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN