Trùng Sinh Đô Thị An Nam - Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Trùng Sinh Đô Thị An Nam


Chương 54: Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?


Lê Ánh Nguyệt cùng Nguyễn Thành Dương nhất định hôm nay phải lấy được tiền nợ, nếu không cũng không cứ tay không mà đi về, ít nhất phải lấy cái gì đó cầm cố.

Cho nên hai người phải ép buộc vợ chồng Bảo Nhi, mà ông Danh đứng ở một bên nhìn toàn cảnh thì ngứa mắt không chịu nổi, bất quá hiện tại sợ mấy người giang hồ đứng bên kia, giang hồ nha! Ai biết được tụi nó sẽ làm ra chuyện gì đâu? Vừa rồi không phải có thằng muốn đánh mình đi

Mà từ bên ngoài lúc này đột nhiên có tiếng cơ động xe rầm rộ đến gần, nhất thời gây ra tiếng vang, làm cho mọi người xung quanh chú ý, chỉ thấy từ đằng xa 4 chiếc đặc chủng quân đội, người nào cũng hết sức ngạc nhiên mở to mắt nhìn mang theo trong lòng đầy nghi vấn

Chỉ có điều những chiếc xe vừa xuất hiện trong tầm mắt thì có người e ngại, ngoài mấy tên côn đồ xăm mình thì còn ai? Lê Ánh Nguyệt cũng có chút khó chịu mà nhíu mày, Nguyễn Thành Dương thì đồng dạng

4 chiếc đặc chủng vừa tới trước ngõ thì dừng, trên xe bước xuống mấy tên thanh niên cường tráng, thân mặc quân phục bên hông còn đeo vũ khí, là súng lục. Đây là 16 vệ binh mà Anh Kiệt sắp huấn luyện, súng cũng được lãnh đạo trong nhà nước cấp giấy phép quyền sở hữu, hàng xóm vây xem thì có người hiểu liền nghĩ sắp có chuyện vui, còn người không hiểu? Kệ đi!

Advertisement / Quảng cáo

Một hàng binh sĩ tiến vào bên trong sân, hung uy đùng đùng, trên thân toát ra một cỗ khí chất quân nhân đầy áp bức, làm cho mấy tên giang hồ cùng hai người Lê Ánh Nguyệt có chút lạnh, có đều chưa hết ngạc nhiên thì trên xe lại bước xuống một người, người này là thiếu niên, thân cũng mặc một bộ quân phục kèm theo quân hàm sao vàng, khí thế vô cùng bất phàm, ánh mắt càng làm cho người cảm thấy rét run thậm chí không dám nhìn, lãnh đạm vô cùng

Mà những người nhận ra thiếu niên này thì trợn mắt ngoác mồm, ở trong xóm có ai mà không nhận ra hắn? Ngoài Anh Kiệt còn có ai?

“Các người là ai?” Anh Kiệt có chút không nghĩ tới trong nhà vậy mà có nhiều người như thế, còn có trên tay mang theo gậy?

Thì liếc mắt nhìn một chút, Anh Kiệt nhận ra trên tay những người này đều có hình xăm một con rắn đen, mà phía trước hai thân ảnh làm cho hắn gợi nhớ tới mấy người, có hơi bất ngờ nhưng sau đó Anh Kiệt lại cười lạnh, ánh mắt không thân thiện giả vờ hỏi

Vì thấy Anh Kiệt trên thân quân phục, cho nên không có ai dám lên bắt chuyện, mà Lê Ánh Nguyệt cùng Nguyễn Thành Dương cũng không thể nào nhận ra được, dù sao đây cũng là lần đầu họ nhìn thấy Anh Kiệt cho nên có chút nghi ngờ, mà Anh Kiệt thì lần thứ hai nhìn thấy bọn họ cho nên tỏa ra sát khí cùng uy áp.

“Anh Kiệt? Là Anh Kiệt phải không?” ông Danh vội vã chạy tới hỏi, ông mặc kệ mấy tên binh lính là ai, trước mắt người thiếu niên này ông nhưng nhận ra

Không phải phá gia chi tử thì là ai nha?

Anh Kiệt nhìn thấy ông Danh thì thu liễm uy áp, sợ làm cho ông cụ khó chịu trong người. Mà ông Danh cũng không có nhận ra cái này, hớn hở nhìn Anh Kiệt sau đó đột nhiên lại ảm đạm

“Những người này là?”

Không riêng gì Anh Kiệt, mà 16 tên binh sĩ cũng nhận ra không khí có chút không đúng, mà những người ở đây lại có vũ khí trên tay còn có xăm hình. Binh sĩ tự ý thức được những người này không phải người tốt, 16 tên tản ra bao vây lại xung quanh, cái này tốt. Có thể làm tăng thêm mấy phần uy áp

Hiện tại ai còn dám vọng động? Giang hồ sao? Hay là Lê Ánh Nguyệt? Nguyễn Thành Dương? Không!

Không có ai dám, không thấy à? Người ta là quân nhân, còn có súng kìa.

Ông Danh cũng không có để ý những binh lính kia là sao, đứng bên cạnh Anh Kiệt chỉ một đám người nói là chủ nợ của ba mẹ hắn, những tên có hình xăm thì là giang hồ bọn họ thuê tới.

Lê Ánh Nguyệt và Nguyễn Thành Dương, Anh Kiệt có nhận biết, bất quá những tên giang hồ này quá lạ mặt, kiếp trước cũng không có đông như vậy đi, liếc một chút xung quanh đột nhiên ánh mắt Anh Kiệt loé lên một cái, giống như nhìn ra cái gì thú vị

Advertisement / Quảng cáo

Trong đám người, một tên cao to xăm hình mặc áo thun ba lổ, tay vác gậy sau cổ, hung thần ác sắc. Giống như không xem mấy tên binh sĩ xung quanh ra gì, lúc này bật lửa hút lấy một điếu thuốc thở ra một hơi khói, ánh mắt lãnh đạm nhìn xung quanh lạnh lùng nói

“Chuyện này là sao? Hai đứa bây đang đùa tao à? Bọn này từ đâu ra phá đám thế hả?”

Hắn là Hổ Báo, dĩ nhiên đang hỏi Lê Ánh Nguyệt cùng Nguyễn Thành Dương, vốn dĩ đám binh sĩ này vừa xuất hiện hắn cũng có chút bất ngờ, nhưng cũng là người nhanh nhất ý thức được mấy tên này chỉ là nghiệp dư quân nhân, hắn chắc chắn như thế bởi vì bản thân Hổ Báo cũng một thời binh sĩ, so với đám binh lính hiện tại mạnh hơn nhiều, bởi vì hắn là trung đội đội trưởng xuất ngũ, có thể không ai biết hắn còn một cái bí mật là võ giả ngoại kình đại thành

Lê Ánh Nguyệt đổ mồ hôi trán, tháo kính mát xuống cười nịnh nọt Hổ Báo trả lời:

“Anh Báo chớ lo, mấy tên này chắc là nghĩa vụ quân sự xuất ngũ, có lẽ hai vợ chồng nó thuê về đe doạ chúng ta mà thôi”

“Ừm? Còn có tiền thuê người!”

Hổ Báo liếc mắt nhìn Lê Ánh Nguyệt sau đó chuyển dời đến vợ chồng Bảo Nhi, khoé môi khẽ cười. Mà Lê Ánh Nguyệt bị cái liếc mắt của Hổ Báo thì rét, đây là cảnh cáo nếu cô dám lừa ta thì coi chừng cái mạng nhỏ, hai chân run run Lê Ánh Nguyệt trong lòng thầm chửi mẹ, cô cũng không chắc những binh sĩ này thật giả, bất quá có Hổ Báo nổi tiếng trong Hắc Giới thì cho dù là binh sĩ thì làm sao? Hắc Giới cũng là giang hồ nổi danh mới bước chân vào được, hoặc ngươi có chổ dựa cao đi vào.

Dĩ nhiên Hổ Báo có cả hai, hắn vừa nổi tiếng là tàn bạo, còn có chổ dựa. Tuy chưa từng giết người nhưng cũng phế đi vài chục tên, tâm lý thầm nghĩ thì càng chắc chắn Hổ Báo có lợi thế, liền đem Anh Kiệt cùng 16 binh lính nói là giả

Hổ Báo thật ra cũng không quan tâm thật giả, gặp hắn cũng phải nể mặt mũi, trừ khi ngươi chưa nghe qua danh Báo đại ca.

Hổ Báo vỗ vỗ tay chấn im mấy người xôn xao, cười trào phúng nói 16 binh lính

“Các cậu không nên vọng động a, các cậu là binh sĩ xuất ngũ phải không? Ở trong quân khu có bao giờ nghe qua Nguyễn Khánh chưa?”

Nguyễn Khánh! Ở đây chưa ai nghe qua, nhưng trong quân khu thì cũng có chút nổi, nhất là đối với đám người Ngô Bác vừa nghe xong có hơi giật mình

Nguyễn Khánh? Không phải đội trưởng trung đội 13 sao? Hắn là trong lúc huấn luyện cố ý đánh gãy tay đồng đội nên mới bị trục xuất a!

Ngô Bác có hơi khó chịu khi nghe tên này, hai tay nắm chặt ngậm cứng miệng, những người khác cũng giống như thế có sự e ngại với cái tên này, mà đây hết thảy rơi vào trong mắt Hổ Báo hắn càng thêm tự tin những tên này đã nghe qua danh hắn, càng làm cho hắn kiêu ngạo

Advertisement / Quảng cáo

“Haha! Vậy…”

“Nguyễn Khánh? Là cái thá gì?”

Hổ Báo định nói tiếp bỗng nhiên có giọng nói cắt ngang, làm cho hắn lời sắp ra khỏi miệng thì dừng lại, cảm giác bị có kẻ vã vào mồm thật đau không cho nói tiếp, Hổ Báo nổi giận nhìn sang nơi phát ra tiếng quát

“Đứa nào dám xen ngang lúc tao nói chuyện?”

Chỉ thấy người nói là một thiếu niên quân phục, ai cũng nhìn ra người nói là Anh Kiệt, một cái liếc mắt quét ngang người Hổ Báo làm cho hắn cứng người, không rét mà run, tâm lý thầm hỏi

Thằng nhóc này là ai? Sao lại có sát khí cao như thế? Một cái liếc mắt khiến cho ta lạnh cả sống lưng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN