Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh. - Chương 11.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh.


Chương 11.


Sáng hôm sau,một ngày mưa với những giọt nước lạnh lăn từ trên trời xuống,có nhiều người nói ông trời đang đau lòng nên mới khóc.Còn về khoa học thì do mây kết tụ lâu ngày nên gây ra mưa.Nói sao đi nữa thì đối với người người đang yêu thì mưa trở nên thơ mộng còn đối với những người vừa mới trải qua cơn sốc,đau thương thì mưa trở nên u ám lạ thường.

Dù rằng cô biết hôm nay phải đi học,nhưng cô vẫn nằm ráng cho đến khi không thể nằm nữa và hiện tại đã đến giờ vào lớp nhưng cô vẫn nằm trong chăn suy nghĩ nhưng chuyện đã qua và tìm cách vùi đắp nỗi buồn đó và bắt đầu trở lại quỹ đạo ban đầu mà nó đã đi.Những giọt mưa rơi rơi kéo theo buồn buồn một giọt mưa chấm thêm buồn ôi giọt mưa ơi ,đừng rơi thêm để buồn lại đến một mùa mưa khiến ta buồn ôi trời ơi!!!.Sau khi suy nghĩ đủ chi tiết,đủ logic,đủ chính xác và cô quyết định đi học.Leo khỏi giường vào làm vệ sinh rồi bước xuống nhà,hoom nay trời mưa nên hai ông bà chủ vẫn ở nhà vừa thấy cô xuống thì ông chủ lên tiếng bảo cô lại ngồi nói chuyện một lát.Cô cầm balo nhìn ông bà chủ cười chào rồi ngồi xuống ghế.

-Sao con dạy muộn vậy?

-Dạ do con hơi mệt thôi.

-Trời đang mưa để lái xe đưa con đi nhé.+Ông chủ nhìn cô cười tỏ thành khiến yêu thương và muốn đưa con bé đi.

-Để con đi bộ cũng được.+Cô từ chối vì không muốn hai ông bà bận lòng vì cô quá nhiều nhưng lúc này cô cần là một người cha yêu thương con mình,từ lúc nhỏ cô đã mong muốn được có một người cha dù không cần giàu sang chỉ cần họ yêu thương cô là được.

-Thôi con cứ để ông ấy đưa đi,dù gì mẹ con cũng đi sang Pháp rồi nên với chăm sóc con cứ để ta.+/À đúng rồi hồi tối mẹ có nói đi đâu có nhưng cô không chú ý thì ra đi sang Pháp//

-Vậy thôi được rồi.

Cô bước ra xe cùng ông chủ,mà cô chỉ kêu cho có lệ thôi cô cũng xem hai ông bà là cha mẹ thứ 2 của cô rồi.Trên đường đi hai người nói chuyện rất nhiều và chuyện khiến cô buồn nhất là phải để í đến Thanh Phong và người yêu của nó.Điều này cô không hề muốn xíu nào cả nhưng cũng đành phải chấp nhận thôi làm sao được.Bước xuống xe với lời chào tạm biệt cô cầm chiếc ô tiến vào cổng trường.Vừa thấy cô ông bảo vệ thò đầu ra nhìn cô và nói:
-Đi học muộn nữa à!

-Thôi cho tôi vào đi mưa to lắm rồi.

-Rồi con vào đi chỉ một lần nữa thôi đó.

Cô vừa tiến vào sân trường được vài bước thì có một chiếc xe BWW tiến vào trước sự ngăn cản của bảo vệ và mục tiêu chiếc xe nhắm đến là cô,và cô cũng đoán được điều này cô tình đứng im chờ chiếc xe gần đến thì bước sang một bên.Và đúng như kế hoạch thì chiếc xe không thể đụng vào cô.Tiết thục bước chẳng bận tâm trong xe là ai?Vì sao lại chọc cô như thế?Trên xe bước ra một chàng trai cầm chiếc ô chạy thật nhanh đến chỗ cô đang đi.

-Này nhóc quên tôi rồi sao.

-Có nhớ đâu mà quên.+Cô đánh sang nhìn mộ t cái rồi quay lại trả lời lạnh.

-Ôh vậy tôi sẽ làm em nhớ lại.+Anh ta cuối sát mặt vào cô có ý hôn,cô không nhanh không chậm nâng đồi gối lên chỗ ngã ba của hắn .Khiến hắn ta chưa kịp hôn mà đã bị thiến thật là đáng thương.Hắn ta lui lại vài bước ôm ngay chỗ ấy và phát ra những lời rên rỉ.Cô tiếp tục đi mà chẳng nói gì.

//Xin thông báo hắn ta chính là Lâm Nhật Huy con trai của Lâm Nhật Đức là anh của Nhã Như là người mà hôm trước và bắt đàn em của cô//

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN