Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh. - Chương 16.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Tôi là con người hầu!Tôi không xứng với anh.


Chương 16.


Nhìn những con cá qua lớp kính cô cảm nhận được sự gò bó,khó chịu của những chú cá..Những con cá đầy màu sắc cứ bơi qua bơi lại,cô đi men theo lang cang trong tàu ngầm ,nhìn những chú cá to nhỏ bơi.Cô lại nhớ anh,nhớ nhiều lắm.Người ta nói trong tình yêu đau nhất là đơn phương biết là đau nhưng không rút ra được.Một giọt nước rơi ra từ cửa sổ con người nó khác với nước mưa của trời là nó ấm hơn,đau khổ hơn. Cô dần nghĩ mình đã thật ngu ngốc khi nghĩ con cá này rất tự do tự tại,vui vẻ.Nó gióng cô bị bắt buộc đủ chuyện những gì mình yêu mình thích cũng nhường người khác.Người cha không kịp nhìn mặt đã đi,mẹ thì khổ cực hầu hạ người ta để nuôi con.Đôi lúc cô muốn học thật giỏi để báo hiếu cho mẹ NHƯNG vì một từ “Nghèo”khiến cô sa ngã mãi không rút ra được.Lau vội giọt nước vô thường này cô bước ra ngoài chợt nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi đang đau đớn ở trong hai vách tường.Định bỏ đi những lòng cô không cho,quay lại chỗ người đàn ông đó nhìn ông ta cô cảm thấy sự ấm áp lạ thường mà trước giờ có.Người đàn ông đó đau đớn ngước lên nhìn cô và sau đó ngất đi mất.

Đưa ông ấy vào bệnh viện đang ngồi chờ xem ông ấy có bị sao không?Bỗng điện thoại cô reo lên là Nhật Huy gọi.Bắt máy cô liền nghe cái giọng chói chag của đối phương.

-Này ở đâu vậy?Đi đâu mà không nói ai một tiếng hả?

-Xíu về.+Nói rồi cô bắt máy đúng lúc bác sĩ bước ra.Nhìn cô khẽ cười nhưng ánh mắt không có í cười.Cô đứng dậy nhìn vị bác sĩ này.

-Cho hỏi cô có phải là người thân của bệnh nhân.

-Àhhhhhh…..+Cô ấp úng,có nên nói mình là người lạ không.-Đúng vậy tôi là con gái ông ấy,ông ấy có sao không?+giúp cho chót vậy.

-Cô đi theo tôi.+Cô đi theo bác sĩ đến phòng làm việc ông ấy.

Sau khi nói chuyện với bác sĩ cô trở về phòng bệnh của ông ta.Nhìn ông ta có vẻ là người có tiền mà tại sao lại không chữa bệnh mà chờ đến bây giờ.Mắt cô bỗng cay xè nhưng muốn khóc mà bản thân cô không hiểu tại sao.

Lúc cô gặp bác sĩ ,ông ấy đã nói: “Thật ra cha cô đã bị ung thư máu cuối giai đoạn 3 nếu mà lao động quá sức hoặc chịu thêm cú sốc nà nữa thì ông ta khó cứu rồi.”
-Vậy có cách nào cứu cha tôi không?

-Hiện giờ ,máy móc việt nam chưa phát triển,đưa ông ấy qua mĩ có hi vọng sẽ sống còn nếu không….

-Không sao…

-Không còn sống lâu nữa.Cô hãy cố làm cho ông ấy vui vẻ,lạc quan để tốt cho bệnh tình.

Ngồi đợi ông ý tỉnh dậy ,trong thời gian chờ cô đã ra ngoài mua cháo lấy thuốc cho ông,cô cứ làm những việc không thuộc về mình ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình phải làm.Đang ngoài lướt wed thì ông ấy tỉnh dậy.Ông ta nhìn cô,cô nhìn ông ta.

-Con là?+Ông nói rồi từ từ trở mình ngồi dậy trong tình trạng khổ sở.

Cô nhanh chóng lại chỗ ông đỡ ông ngồi rồi nói:-Người lạ.

Ông khẽ cười nhưng nó không đủ tươi pha sự mệt mỏi cực độ,nói:-Cảm ơn.

-Ông biết ông bị bệnh nhưng sao không điều trị đi.+Khả Vy vào vấn đề chính.

-Sao con biết,con cần bao nhiêu?

-Bao nhiêu gì?Ông lại muốn khinh bỉ tôi nữa sao.+Khả vy nhìn vào ông,ngay cả một người lạ như ông ta cũng khinh mình nghèo.

-Không,tôi không đúng.+Ông ta nói,ông thấy người này không có ác ý,cũng không biết ông là ai.Rồi ông hỏi tiếp:-Con tôi gì?

-Khả Vy.+Nói rồi cô bước ra khỏi phòng của ông rồi trở về khách sạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN