Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 196: Tẩy não
“Vâng.” Hoắc Miên từ từ đứng dậy.
“Cháu ra ngoài đây, lát nữa ông nên ngủ trưa, trước khi ngủ nhớ uống thuốc hạ huyết áp.”
“Ông biết rồi, chiều nay cháu không có chuyện gì thì quay lại đây, chúng ta tiếp tục chơi cờ.” Ông cụ tràn đầy mong chờ như một đứa bé.
Hoắc Miên cười dịu dàng: “Vâng.”
Hoắc Miên đi ra cửa, liền thấy vẻ mặt y tá trưởng không đúng lắm: “Y tá trưởng, có chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy Đình Đình đến phòng của cậu Tô quét dọn, đám vệ sĩ ngoài cửa nói cậu Tô ra lệnh không cho phép cô vào phòng một bước, nhưng buổi tối còn phải truyền dịch, nếu cô không vào thì tôi thật sự lo lắng Đình Đình làm không được, còn Tiểu Mỹ thì đã sai một lần rồi, nếu chọc cậu Tô không vui thì có khả năng chúng ta sẽ bị đuổi việc.”
“Thì ra là chuyện này.” Hoắc Miên cực kì bình tĩnh.
“Chuyện này không phải là chuyện sao? Chuyện này có liên quan đến vận mệnh nghề nghiệp của chúng ta đấy. Hoắc Miên, cô biết không, năm hai mươi tám tuổi tôi vào làm việc ở đây, năm nay tôi đã ba mươi bốn tuổi rồi, tôi mất sáu năm mới lên chức y tá trưởng, tổng tiền lương và tiền trợ cấp mỗi tháng của tôi khoảng hơn bốn mươi nghìn tệ, tôi còn phải trả góp tiền nhà tiền xe, tiền nuôi con ăn học, tôi không thể để mất công việc này.”
Tống Lâm nói không sai, không phải cô ấy than nghèo, cô ấy chỉ đang nói công việc này rất quan trọng với cô ấy mà thôi.
Tuy cô ấy ăn mặc không được đứng đắn, nhưng cô ấy lại có danh tiếng tốt trong bệnh viện.
Bởi vì cô ấy không dây dưa nhiều với bệnh nhân, chủ yếu là cô ấy đã kết hôn sinh con rồi.
Chồng cô ấy là một nhân viên bình thường. Bởi vì cô ấy sinh non, cho nên sức khỏe con gái cô ấy không tốt, tốn không ít tiền điều trị.
Một mình cô ấy nuôi cả gia đình không dễ dàng. Hoắc Miên từng nghe Đình Đình vô ý nhắc đến chuyện này rồi.
Cho nên, những lời cô ấy nói là thật sự.
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho anh ta có cơ hội đuổi việc chúng ta.”
“Nhưng cô bị cấm đi vào phòng truyền dịch, kỹ thuật của Đình Đình và Nam Nam không thành thạo, tôi hiểu rất rõ các cô ấy.”
Y tá trưởng làm việc ở đây đã sáu năm, gặp đủ loại nhân vật lớn, phần lớn bệnh nhân chỉ cần y tá làm nũng nịnh nọt vài câu là được, chỉ có cậu Tô là khó chăm sóc, anh ta chẳng thèm nể nang gì cả.
“À… tôi sẽ nghĩ cách, nói chung cô không cần phải lo lắng.” Hoắc Miên tràn đầy tự tin.
Tuy Hoắc Miên ba lần bảy lượt đảm bảo với y tá trưởng, nhưng y tá trưởng vẫn không yên lòng, cả buổi trưa đều hốt hoảng không yên.
Lúc giao ca tối, trước khi Đình Đình tan làm, cô ta cố ý nhắc nhở: “Nhớ truyền dịch cho xong.”
“Tôi biết rồi.” Hoắc Miên gật đầu.
Sáu giờ tối, Hoắc Miên bưng dụng cụ truyền dịch đi về phía phòng số 1.
“Đứng lại, cô không thể đi vào.”
“Vì sao?” Hoắc Miên hỏi ngược lại.
“Cậu Tô nói sau này cô không được phép bước vào phòng bệnh nửa bước.” Bốn vệ sĩ đồng thanh.
Hoắc Miên nhìn lướt qua gương mặt cứng nhắc của từng người, nói: “Không cho tôi đi vào cũng được, nhưng nếu cậu Tô nhà các anh không được điều trị kịp thời, kéo dài thời gian khôi phục, không hết bệnh sớm, cấp trên trách tội xuống, đến lúc đó, tôi sẽ nói là các anh ngăn cản tôi, không cho tôi đi vào truyền dịch cho anh ta.”
“Vậy các cô có thể gọi người khác đến truyền dịch, tóm lại cậu chủ nói không cho phép cô đi vào.” Vệ sĩ cứng đầu nói.
“Nếu người khác làm được thì còn cần tôi sao? Các anh cho rằng tôi muốn tới đây lắm à? Không phải các anh không biết tính xấu của cậu Tô nhà anh, không có y tá nào dám tới đây cả, bọn họ đều sợ phạm sai lầm chọc giận cậu Tô nhà các anh. Còn tôi, tôi tự nhận kỹ thuật thành thạo, cho nên các anh còn tiếp tục ngăn cản, sau này nếu có bất kì hậu quả gì thì các anh phải tự chịu trách nhiệm.”
Nghe những lời này, bốn vệ sĩ nhìn nhau, trong mắt đầy do dự.
“Tránh ra, để tôi đi vào, nếu làm lỡ thời gian uống thuốc thì sẽ nghiêm trọng lắm đấy.” Nói xong, không đợi vệ sĩ nói gì, Hoắc Miên đẩy cửa đi vào.
Chỉ cần vài câu là tẩy não được đám vệ sĩ, đúng là chỉ số IQ cao có khác.
Trong phòng, Tô Ngự có một thiết bị hiển thị mini có thể nhìn thấy từng hành động ở bên ngoài.
Anh ta vốn tưởng rằng Hoắc Miên bị ngăn lại bên ngoài, nhất định sẽ biết khó mà lui, không ngờ cô chỉ nói vài câu là thuyết phục được vệ sĩ, thật khiến anh ta bất ngờ.
Lúc Hoắc Miên đi vào, Tô Ngự thuận tay tắt theo dõi bên ngoài.
“Giơ tay lên, ghim kim.” Hoắc Miên không muốn nói nhiều.
Tô Ngự nhìn chằm chằm Hoắc Miên: “Tài ăn nói của cô tốt như thế, bản lĩnh lừa đảo cũng không tệ, cô không đi bán hàng đa cấp thật đúng là phí hoài tài năng.”
“Tôi có thể hiểu là anh đang khen tôi là thiên tài không?” Hoắc Miên hỏi ngược lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!