Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em ! - Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em ! - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em !


Dù phải chờ bao lâu... anh vẫn yêu em ! - Chương 53


~~~~
Giữa 12 giờ khuya, khi mà cả thế giới (à không là một nửa thế giới không nhận được sự soi rọi của ánh sáng mặt trời) đã chìm vào giấc ngủ sâu thì ở một nơi nào đó tại mảnh đất mang tên Việt Nam, trong một không gian tối mù tối mịt vẫn có ánh đèn tờ mờ từ chiếc “Sờ mát phôn” phát ra…
Dưới ánh sáng phảng phất từ màn hình, ta có thể thấy được những nét cười đầy… ngốc nghếch của chàng ta…
Cũng phải thông cảm thôi, hắn ta mới được cho lên chín tầng mây mà!
Giờ rớt rơi lại tầm tầng ba tầng bốn thì cũng là điều bình thường thôi!
Nói chứ cũng phải thông cảm, thanh niên đã F.A quá lâu năm nên giờ được yêu lại cảm giác nó phê pha ấy mà!
Tuy không muốn tự nói bản thân như thế nhưng tôi cũng đành phải chấp nhận vì… giống thiệt!
Nụ hôn sau bao ngày dài xa cách, nụ hôn mà tôi vẫn chưa từng được nếm trải qua… cùng với em nay đã thành sự thật, rằng tôi đã vừa đánh dấu “chủ quyền” của mình trước sự tòm tèm của cơ số thằng con trai khác…
Miệng cười, tay bấm bấm từng con chữ trên bàn phím ảo và đầu óc nghĩ ngợi mông lung. Thật sự tới bây giờ tôi còn chưa thể điều khiển được cả cơ thể mình nữa mà…
Nhưng chợt một dòng tin nhắn lướt qua đưa tôi về trạng thái ban đầu…
“Sao anh không trả lời tin nhắn của em? Anh ghét em rồi hả?”
Là tin nhắn của An Vy…
Chết thật! Mãi lo chuyện của Bảo Nhi mà lại quên mất con nhóc lắm mồm này…
Haizz, không trả lời thì cũng kì, thôi thì đành hồi âm vậy…
“Anh bận mà!”
Tôi chỉ mới vừa gửi đi thì dòng chữ “đã xem” hiện lên ngay, vẻ như An Vy đang chờ đợi tin nhắn của tôi…
“Em xin lỗi, lẽ ra em không nên làm phiền anh!”
Đọc xong, tôi tự dưng cảm thấy hơi có lỗi với An Vy nên đành tặc lưỡi nhắn lại
“Thôi anh xin lỗi, chiều mai anh đưa em đi đâu đó chơi nha?”
“Anh không cần làm vậy đâu!”
Haizz, dỗi rồi!
“Đi mà, anh cũng đang buồn quá!”
“Như vậy… được không?”
Cuối cùng cũng chịu, tính tôi thì chỉ thích kết giao thêm chứ không kết oán, không muốn mất đi một mối quan hệ nào hết nên đành chiều lòng An Vy dù biết làm vậy sẽ có lỗi với Bảo Nhi, nhưng biết làm sao được…
“Ừ! Anh đón em!”
~~~~
– Nam! Dậy đi con!
Tiếng kêu từ dưới đất vọng lên của mẹ làm tôi chợt bừng tỉnh giấc, dụi dụi mắt vơ lấy cái điện thoại…
Èo ôi, đã 10h sáng rồi!
Cũng tại tối hôm qua tôi thức khuya quá nên bây giờ sinh ra… đổ đốn. May là không có tiết ở trường chứ nếu không chắc… lại phải làm “học sinh cá biệt” tiếp quá…
– Dạ, con dậy đây! – Tôi uể oải “báo hiệu” rằng con trai yêu dấu của mẹ tôi đã… ở chế độ hoạt động…
Tôi nằm ườn ra một chút nữa, tay cầm điện thoại vào mess mới thấy tin nhắn của Bảo Nhi…
“Chào buổi sáng!”
Tin nhắn được gửi từ 6h35′ sáng…
Chán tôi thật, hôm qua em cũng thức như tôi nhưng khác một điều em vẫn giữ thói quen dậy sớm trong khi thằng con trai thân dài vai rộng lại… nướng khét lẹt…
Định bụng trả lời lại nhưng thấy dòng chữ “Hoạt động 1 giờ trước” nên tôi cũng đành lắc đầu ngao ngán mà tốp lại ý định…
Quên em một ngày vậy!
Hôm nay tôi phải chiều lòng con nhóc bướng bỉnh An Vy nữa…
Chẳng hiểu vì gì mà tôi phải cố gắng chiều lòng một đứa tôi chỉ mới quen biết thế này?
Lười biếng rời khỏi căn phòng thân yêu đầy luyến tiếc sau khi đã đánh một hàm đầy bọt kem cũng như thốc một đống nước vào mặt mà vẫn chưa có dấu hiệu thằng-Thiên-Nam-của-ngày-hôm-qua trở lại,khẽ nhún vai vì tôi đã để tâm hồn đi chơi quá xa, tôi vật vã bước xuống nhà…
Mẹ tôi đang xào xào nấu nấu gì đó, thơm nức mũi làm tinh thần có tỉnh ra đôi chút…
– Mẹ làm gì ngon vậy mẹ?
– Bò xào xả ớt! Món mày thích đó con! – Mẹ tôi trả lời, tay vẫn thoăn thoắt một cách đầy nghệ thuật…
– Oa, lâu quá rồi con mới được ăn… – Tôi láu táu chạy ngay lại bếp như một đứa con nít, mặc kệ miếng bò nóng hổi với nguy cơ bỏng tay treo lơ lửng trên đầu mà bóc rồi thả vào miệng, vừa nhai vừa hít hà vì nóng. Nuốt miếng thịt thơm lừng, tôi mới bật ngón tay khen:
– Mẹ tuyệt nhất!
– Cha mày, chỉ giỏi nịnh! – Mẹ tôi cười. – À mà ba sắp về rồi đó con! Mai ba về tới đó!
– Dạ thế ạ? – Tôi bất ngờ. – Cũng lâu rồi ba chưa về mẹ nhỉ?
– Ừ, hơn năm rồi! Tết vừa rồi cũng có về với mẹ con mình đâu! – Mẹ tôi thở dài. – Nhưng kì này ba về ở lâu đó!
– Dạ, thế thì còn gì bằng! – Tôi cười toe, đang vui vì miếng thịt bò ngon ngọt còn đọng trên đầu lưỡi, nghe thêm tin này nữa thì cứ gọi là quẩy tung giời lên…
~~~~
Bữa cơm diễn ra trong sự vui vẻ vì người thân còn lại trong gia đình sắp trở về, có thể gọi mỹ miều là “đoàn tụ”… Sau đó, bữa cơm kết thúc bằng hình ảnh tôi ngồi xoa xoa cái bụng tròn lẳn, thở phì phò và thầm mong đống thức ăn này mau tiêu hóa hết…
– Ăn ít thôi con! Làm gì hôm nay ăn nhiều vậy? – Mẹ tôi lắc đầu.
– Dạ tại ngon! – Tôi cười khì khì.
– Ừ, ngon thì lần sau mẹ làm nữa cho ăn!
Tôi “dạ” rõ to rồi tiếp tục ngồi “lấy hơi”. Bỗng nghe tiếng chuông điện thoại, tôi đành phải lếch đi cái thân với 60kg thịt trên cơ thể cộng với gần hơn cân thức ăn trong bụng mà nghe…
– Alo?
– Em nè!
Là An Vy, tôi cười:
– Có gì không?
– Chiều anh ghé đón em nha? – An Vy hào hứng.
– Ừa, nhưng tối chút được không? Anh còn phải đi làm nữa!
– Dạ, tầm 6h30 nha anh?
– Ừa, thế thì tốt! Em đi ngủ trưa tí đi! – Tôi nhắc.
– Xùy, em không thích ngủ trưa đâu! – An Vy bướng bỉnh.
– Tùy em, anh cúp máy đây! – Tôi nhún vai rồi cúp máy đầy sỗ sàng.
Haizz, no quá nên chẳng có “tâm trạng” để tán dóc nữa!
~~~~
Nằm ngủ thẳng cẳng một giấc đến chiều, may là tiếng cãi nhau ỏm tỏi của mấy đứa con nít chơi đá banh ngoài phố lọt vào tai khiến tôi tỉnh giấc, chứ nếu không chẳng biết tôi sẽ còn “say giấc nồng” đến khi nào nữa…
Ngó lên cái đồng hồ, đã gần 4h rồi, mà 4h30 là giao ca, tôi chẳng còn lý do gì để nấn ná nên đành tặc lưỡi bước vào phòng tắm…
Đang mắt nhắm mắt mở dưới làn nước mát mẻ thì bé dế yêu bỗng reo lên, tôi nhăn mặt khó chịu, đang tắm mà còn phải mò ra ngoài nghe điện thoại…
Là chị Huyền ư? Có chuyện gì thế nhỉ?
– Chào chị ạ! – Tôi lễ phép.
– Ừ chào em! Hôm nay chị có việc bận nên quán không mở cửa, em nghỉ một ngày đi nhé! – Chị Huyền thông báo, có chuyện gì gấp vậy ta?
– Thế em có bị trừ lương không? – Tôi đùa.
– Hì, tất nhiên là không! – Chị Huyền cười. – Thôi nhé, chị cúp máy đây!
– Vâng!
Tôi tắt máy, thừ ra nghĩ ngợi linh tinh một chút rồi lại lăn ra giường. Chiều nay không phải đi làm, thế thì rước An Vy đi chơi sớm rồi về sớm vậy!
Con người tôi, nghĩ là làm liền, cho nên chẳng cần suy tính lại tôi liền chụp lấy cái điện thoại đang nằm chỏng chơ bên cạnh lên và lướt ngay đến số An Vy…
– Alo, em nghe?
– Em chuẩn bị đi, tí anh qua rước em! – Tôi đáp.
– Sao anh nói anh đi làm kia mà? – Giọng An Vy lộ vẻ tò mò…
– Thì anh… xin nghỉ đó! – Tôi cười cười, gì chứ dóc tổ là nghề của chàng mà!
– Anh… không cần làm vậy đâu! – Tôi nghe rõ giọng ngập ngừng của An Vy bên kia đầu dây, suýt nữa tôi đã phá ra cười sằng sặc…
Tôi chỉ lẳng lặng bảo “Không sao! Anh qua nhé!” rồi cúp máy…
Tạo hình soái ca vậy thôi, vừa buông điện thoại xuống tôi lại tưởng tượng đến nét mặt của con nhóc bên kia đầu dây…
Chắc là nhăn nhó, ngơ ngác, đại loại thế, tôi cũng chẳng rõ!
Thôi, đi chuẩn bị nào!
~~~~
Hiện tại đang là tầm hơn 17h một tẹo, và tôi đang đèo cô gái bé nhỏ đằng sau đi phượt dạo Sài Gòn…
Nói là phượt cho sang thôi chứ Sài Gòn này tôi đi gần mòn hết đường của nhà nước rồi, làm gì còn chỗ nào mới lạ để khám phá nữa chứ!
Nhưng tôi lại chẳng thấy chán, bởi vì sao? Bởi vì con nhóc đằng sau cứ luôn miệng xuýt xoa này kia kia nọ, làm tôi hứng thú chuyển sang nghề hướng dẫn viên du lịch, hăng tiết vịt mà quảng cáo hết phố này đến quán nọ…
Cũng nhờ như vậy tôi mới nhận ra mình khá có tương lai đấy chứ!
Biết vậy ngày xưa không theo đồ họa, theo ngành này cho nó lành!
Chạy vòng vòng một hồi, tôi đổ xe cái kịch trước một quán ăn nhỏ nhắn xinh xắn chuyên bán thức ăn Hàn Quốc. Ở đây thì tôi ăn khá nhiều, đến mức quen mặt luôn rồi cho nên không phải bàn cãi về chất lượng thức ăn và phục vụ. Nhưng điều quan trọng là tôi không biết An Vy có ăn cay được hay không vì quán này làm thức ăn khá là nhiều những gia vị liên quan đến ớt, với cả tôi cũng chẳng biết em có thích đồ ăn Đại Hàn không nữa…
Ngần ngừ một thoáng, tôi quay lại hỏi:
– Em ăn chỗ này được chứ?
– Dạ được! – An Vy gật đầu, mắt còn không thèm nhìn tôi vì đang bận ngắm những thảm cỏ xanh nhân tạo trải trước lối vào.
Lúc đó tôi chẳng biết rằng con nhóc đang trả lời trong vô thức, tôi cứ ngỡ là nó hào hứng để ăn thật…
Và sau khi bước vào, ngồi xuống ghế, order thức ăn mặc kệ cho con bé thích thú nhìn ngắm hết từ trên xuống dưới không sót một chi tiết nào của quán, tôi mới biết mình đã lầm…
Tôi order mì, tokbokki cùng cơm trộn, và mỗi phần đều cay xè cả lưỡi. Nhưng đó là theo cảm nhận từ ánh mắt của những người xung quanh nhìn tôi một cách kinh dị vì cái mùi hăng nồng do vị cay mang lại, chứ tôi thì thấy chẳng có gì, vẫn ổn!
Nhưng chỉ riêng tôi là an toàn…
Cũng tại cái tật háu ăn của nhân vật ngồi đối diện…
Sau khi nhìn ngắm chán chê khung cảnh mà tôi đồ rằng nếu ánh mắt của An Vy có thể gây mòn đồ vật thì nội thất bên trong chắc cũng đã rơi rụng vài món là ít. Chẳng cần biết là món ăn đó có mùi cay xè như thế nào, An Vy chỉ vỗ tay đôm đốp, mời tôi ăn rồi nhanh chóng gắp ngay một miếng bánh gạo…
Vài giây sau…
Khụ…khụ…khụ…
– Ai da, sao cay quá dạ!!!! – An Vy thét lên một tiếng chấn động cả quán, nó nhanh đến mức mà tôi không thể kịp tốp cái miệng be bé nhưng âm lượng cực khủng kia lại…
Nói rồi em xuýt xoa, mặt vẫn nhăn hí, tôi thì hoảng hồn rót lấy rót để bình nước đá đặt cạnh bên, đáo hơn tôi gọi ngay một ly sữa tươi cho An Vy “hạ hỏa”…
Tôi cứ ngại An Vy bị sặc nên cứ nhảy phóc sang ngồi kế bên, cứ vuốt nhè nhẹ lưng rồi luôn miệng nhắc “Coi chừng sặc!” đến khản cả cổ. Rút cuộc đến vài phút sau, tức là đến khi cả bình nước đá cũng như ly sữa tươi đã được xử lý hết thì An Vy mới được xem là… tạm giảm độ cay xuống mức xém bình thường…
– Không sao chứ? Sao em bảo em ăn được? – Tôi nhíu mày.
– Em… em… – An Vy cúi mặt vẻ như hối lỗi.
– Thôi, ăn không được thì đừng cố! – Tôi thở dài lắc đầu. – Đi chỗ khác nha?
– Anh… cứ để em ăn ạ, không sao đâu! – An Vy xua tay, lúc này đã chịu ngẩng mặt nhưng vẫn còn đỏ ửng vì cảm giác nóng trên làn da trắng trẻo…
– Được không đó?
Tôi ái ngại hỏi, và dù sau đó nhận được cái gật đầu từ phía đối diện nhưng tôi vẫn chưa yên tâm nên liền gọi ngay những món không cay ra để An Vy còn có thể ăn ngon chứ nếu cứ cố ăn cay giống tôi thì chẳng còn hương vị cũng như nguy cơ gây hại bao tử sẽ cao hơn…
Lúc đó tôi chẳng biết, cứ nghĩ rằng An Vy vì tiếc đống đồ ăn trước mặt… Đâu ngờ đâu sau này tôi được bật mí một bí mật động trời…
“Em chỉ muốn tiếp tục xem view ở đó thôi!”
Hóa ra chẳng phải nghĩ gì cho tôi sất!
Hừm!
Nhưng đó là chuyện của tương lai…
Còn ngay lúc bấy giờ tôi vẫn đinh ninh rằng con bé không muốn phí phạm, hay nói trắng ra là tiết kiệm cho tôi…
Rời khỏi quán ăn, chúng tôi đi thêm nhiều nơi khác…
An Vy…
Dĩ nhiên vẫn trưng ra bộ mặt thích thú….
Còn tôi…
Chỉ biết đứng ở sau, nhìn ngắm cô bé cười tươi rồi khẽ cười theo, bĩu môi sau những lần biểu lộ cảm xúc thái quá hay nhăn mặt vì bị hỏi những câu hỏi mà theo tôi chỉ dành cho mấy đứa trẻ mới bập bõm lên ba…
Tại sao tôi của hôm đó lại có nhiều xúc cảm đến vậy nhỉ?
Khó hiểu ghê!
~~~~~
– Cảm ơn anh nha! Ngày hôm nay rất vui! – An Vy cười tươi như hoa như ngọc làm tôi bỗng cảm thấy có hơi hơi ngường ngượng…
– Có gì đâu! Vào nhà đi, anh về nhé!
Tôi nói rồi định quay xe bước đi…
Chụt!
An Vy chẳng biết từ bao giờ đã lấy đủ dũng cảm để hôn một phát thật kêu vào má, đến khi tôi vì bất ngờ mà quay lại thì chỉ còn thấy bóng lưng của An Vy xa tít ở đằng kia…
Đưa tay lên chạm vào vết hôn hờ hững khi nãy, vẫn cảm thấy được sự ấm áp…
Tâm hồn tự dưng dao động không thể kiểm soát…
Rốt cuộc… là sao đây?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN