Đế Chế Đại Việt - Chương 11: Toàn diệt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Đế Chế Đại Việt


Chương 11: Toàn diệt


Theo lệnh của Lê Chân binh lính Đại Việt nhanh chóng rút lui về phía trung tâm làng. Cổ Loa cũng quá rộng, từ tường gỗ đến thủ phủ cũng chỉ có hơn một trăm mét. Chỉ trong vòng vài chục giây toàn bộ binh lính đã chạy vào trong thủ phủ, cổng ngoài bị đóng sập lại. Cổng làng Cổ Loa cuối cùng binh sĩ Hắc Mộc cũng dọn dẹp được đống đầu gỗ chắn phía trước, tên thủ lĩnh cũng chỉ kịp trơ mắt nhìn binh sĩ Đại Việt chạy vào thủ phủ, vội vàng xua binh lính cầm theo thang mộc đuổi theo.

Chưa bao giờ hắn thực sự cảm thấy tức giận đến như vậy, chỉ là một ngôi làng nho nhỏ lại chôn vùi của hắn gần năm mươi binh lính, cũng bằng cơ số đó binh sĩ bị thương một nửa cũng xem như phế bỏ, bắt nô đội của hắn trực tiếp bị tổn thất một phần ba. Hắn thề sau khi công phá được tòa nhà này, gà chó hắn cũng sẽ không tha. Phải để cho bọn hắn sống không bằng chết. Dù sao bị tổn thất như thế về đến Hắc Mộc thành hắn cũng sẽ bị lãnh chúa trách tội. Hắn phải trút hết mọi sự phẫn nộ lên người đám thổ dân này.

– Tấn công!.

Tên thủ lĩnh ra lệnh, thang mộc nhanh chóng đụng vào cánh cửa gỗ của thủ phủ. Ầm một tiếng, cửa gỗ liền bị vỡ ra làm hai. Dù sao thủ phủ cũng không được xây dựng vững chắc như tường ngoài được. Nhìn cửa lớn bị công phá tên thủ lĩnh vui mừng hô lên.

– Tấn công, cướp lấy tài sản.

Đúng vậy, trong mắt bọn hắn những người ở làng Cổ Loa không phải là con người, mà là tài sản, cũng lắm cũng chỉ là những “con vật biết nói”. Bọn hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi cũng cư dân nơi đây như những ngôi làng bị bọn hắn cướp phá, mọi thứ nơi đây đều là của bọn hắn, lương thực, nữ nhân, bọn hắn sẽ giết sạch, cướp sạch, đốt sạch mọi thứ. Trong đầu bọn hắn đã vang vọng tiếng thét chói tai của nữ nhân, tiếng khóc trẽ con, tiếng gào phẫn nộ của những nam nhân nhìn thấy vợ mình bị cưỡng hiếp cho đến chết. Những âm thanh đó thật tuyệt vời trong mắt bọn hắn.

Thế nhưng khi bọn hắn tiến vào trong thủ phủ lại là một bầu không khí im lặng, mọi cánh cửa đều đóng chặt, không có một thanh âm nào chứng tỏ có con người tồn tại, chỉ có những cánh hoa tươi nhẹ nhàng lay trong gió nhưng âm trầm báo hiệu một điều khủng khiếp sắp xảy đến.

Bỗng nhiên từng khung cửa sổ lộ ra những binh sĩ Đại Việt cầm trên tay những thanh nỏ rất kỳ dị, thân nỏ to hơn bình thường có xẻ ra các rãnh đặt mười mũi tên sáng loáng, dây nỏ kéo căng được một cái lẩy hình móng rùa giữ lại. Liên Châu nỏ là một tác phẩm thiên tài của Cao Lỗ. Trong truyền thuyết rùa Vàng đã trao chiếc móng của mình cho An Dương Vương để chế tạo nỏ thần, và đúng là Liên Châu nỏ bộ phận quan trọng nhất cũng là “máy nỏ” bao gồm bốn bộ phận được lắp ghép lại bằng các chốt hình trụ, và lẫy nỏ của Liên Châu nỏ cũng được làm theo hình móng rùa.

– Phóng tên.

Mười thanh nỏ Liên Châu tề phát, một trăm mũi tên ngay lập tức trút xuống đầu của đám binh sĩ Hắc Mộc, khác với Gia Các nỏ bắn một lần một mũi tên nhưng bắn liên tiếp mười phát, Liên Châu nỏ chính là một lúc phóng ra mười mũi tên, độ chính xác không kể đến nhưng lợi thế chính là khả năng bắn phủ đầu, bao trùm diện rộng chẳng khác nào một giàn hỏa tiễn Katyusha.

Bên dưới binh sĩ Hắc Mộc không chút nào phòng bị liền bị trúng tên, nỏ Liên Châu to hơn nỏ bình thường rất nhiều, cánh cung cũng to hơn, độ xuyên thấu mạnh mẽ dù là binh sĩ mặc giáp da cũng bị xuyên thủng, trong nháy mắt có hơn ba mươi tên địch bị bắn gục tại chỗ, có kẻ còn bị đâm thành nhím.

Thế nhưng ác mộng của đám binh sĩ Hắc Mộc vẫn chưa dừng lại, sau loạt mưa tên của nỏ Liên Châu một trận mưa tên khác không hề báo trước từ trong thủ phủ bắn ra, hơn nữa lại không mất thời gian nạp lại tên như Liên Châu nỏ, mũi tên cứ như vậy từ trong nhà phóng ra vô tình giết chết đám binh sĩ Hắc Mộc. Đây là một dạng nội tại của Thủ Phủ, khi phòng ngự một người dân bước vào được tính là một đơn vị phòng ngự, tiến hành bắn tên tiêu diệt kẻ xâm phạm, tầm đánh nội trong phạm vi thủ phủ.

– Rút lui, mau rút lui!

Tên chỉ huy vội vã hô lên, dẫn đầu đám tàn binh chạy thoát khỏi thủ phủ, tên này ngược lại rất thông minh, hắn biết những mũi tên đồng không bắn xuyên được tỏa tử giáp liền co người lại che khuất những bộ phận không có giáp che phủ ngược lại không hề bị tổn thương gì.

– Tấn công!

Từ bên trong thủ phủ quân Đại Việt tràn ngược ra xung phong, lúc này lực lượng tinh nhuệ nhất của làng Cổ Loa mới xuất hiện, hơn hai mươi trường thương binh cùng ba mươi dân binh được Lê Chân dẫn đầu đổ ra đánh, đằng sau bảy danh nỏ thủ cùng với nông dân dùng nỏ bắn đuổi theo đám giặc đang bỏ chạy. Toàn dân Âu Lạc, ai ai cũng biết dùng nỏ, tuy độ chính xác khác nhau nhưng truy đuổi đám giặc đang chạy căng bản là đàn sói nhập bầy cừu. Sau lưng tên thủ lĩnh liên tục có binh sĩ Hắc Mộc ngã xuống nhưng hắn không dám dừng lại, hắn biết một khi mình dừng lại chờ đợi hắn chính là cái gì. Chạy đến trước cổng làng binh sĩ của hắn đã không còn đủ năm mươi người. Thế nhưng lúc này một đoàn người lại xuất hiện chắn phía trước.

Lý Anh Tú lúc này cũng dẫn theo những binh sĩ tùy tùng của mình trở về liền thấy cổng làng bị phá nát, dưới tường gỗ vẫn còn thi thể của binh sĩ Hắc Mộc chưa được dọn dẹp, máu của hai trận chiến làm tường gỗ màu nâu sơn lên một màu đỏ thẫm, bên trong làng vẫn vang lên tiếng hô đánh giết. Lý Anh Tú liền vội đem người đến ứng cứu thì thấy quân dân làng Cổ Loa đang lùa đánh một đám người ngoại lai chạy như vịt. Ngay lập tức hắn hạ lên sáu trường thương binh lập thành một lá chắn phía trước chặn lại cổng làng, hai nỏ thủ phía sau tề xạ bắn về phía địch.

– Giết!

Đụng, đụng, đụng. Sáu trường thương binh xếp thành hai hàng ngay lập tức va chạm với làn sóng đầu tiên, một binh sĩ ngay lập tức bị tên thủ lĩnh chém ngã nhưng lúc này đội truy kích phía sau cũng giết đến, chiến trường lập tức trở thành một tràn hỗn chiến. Binh sĩ Hắc Mộc sĩ khí hạ thấp nhưng dựa vào vũ khí sắc bén đau khổ chống đỡ với đội quân Đại Việt sĩ khí cao ngất và quân số áp đảo. Lý Tú Anh bị không khí chiến trường lôi kéo cũng rút ra thiết kiếm cùng ba binh sĩ xung phong giết địch. Thế nhưng sự thực là hắn vẫn chưa được huấn luyện quân sự một cách tử tế, kẻ địch không giết được, suýt chết ngược lại là mấy lần, nếu không phải ba tên binh sĩ luôn chú ý đến bảo vệ Việt vương thì không biết giờ hắn đã nằm đất hay chưa.

Tên thủ lĩnh cũng phát hiện Lý Anh Tú được các binh sĩ bảo vệ liền đoán được thân phận của hắn không hề thấp, thân thủ hắn không tệ, cộng thêm trang bị đều bằng sắt sắc bén binh sĩ Đại Việt tạm thời vẫn chưa làm gì được hắn. Tên này vì bỏ chạy ngược lại tránh né, không giao thủ với Lê Chân chỉ một đường muốn phá vòng vây, hắn liền lao đến Lý Anh Tú lúc này vừa mới đánh bay một binh sĩ Hắc Mộc không để ý đến có người đang lao đến.

– Việt Vương cẩn thận.

Một binh sĩ phát hiện ý đồ của tên thủ lĩnh vội hô lên một tiếng chặn lại tên thủ lĩnh, thế nhưng bấy giờ tên thủ lĩnh đã dùng toàn lực, một kiếm chém xuống, thân gỗ trường thương bị chém gãy, bản thân binh sĩ cũng bị chém gục. Hai binh sĩ khác đâm thương đến, tên này liền hơi nghiêng người, đầu thương bằng đồng lại không thể đâm thủng được xích giáp. Hắn cười lạnh một tiếng liền đá bay hai binh sĩ cận vệ còn lại sau đó hướng Lý Anh Tú lao đến. Lý Anh Tú vội vàng đón đỡ nhưng cũng không được hai chiêu liền bị đánh ngã lăn ra đất, sắc mặt trắng bệch nhìn tên thủ lĩnh từ từ bước đến.

Tên thủ lĩnh cười lạnh từng bước bước đến, hắn toan nắm lấy cổ áo bắt lấy Lý Anh Tú bỗng nghe từ đằng sau một tiếng xé gió. Là người bước ra từ đống xác chết tên thủ lĩnh vội nghiêng người né tranh, thế nhưng đã muộn, một lưỡi rìu sáng loáng mang theo lực lượng kinh người lao vút đến xét toang lớp giáp xích găm thẳng vào vai trái hắn. Lực lượng trên chiếc rìu còn đánh bay hắn ngã ra hai mét xa có chừng. Cao Lỗ xuất hiện trước mặt Lý Anh Tú nói.

– Thần cứu giá chậm trễ, mong Việt vương thứ tội.

Hiển nhiên lưỡi rìu vừa nãy chính là do Cao Lỗ ném ra, trong làng Cổ Loa ngoại trừ Phù Đổng Thiên Vương cũng chỉ có Cao Lỗ là có thần lực như vậy. Lý Anh Tú thở phào nói.

– Không việc gì, cũng chỉ tại ta quá xung động không tự lượng sức lao vào chiến trường.

Lý Anh Tú không trách phạt Cao Lỗ cũng thở phào một hơi quay sang tên thủ lĩnh lạnh lùng nói.

– Ngươi nghĩ ngươi là ai lại dám mạo phạm Việt vương.

Lúc này tên thủ lĩnh cũng chỉ còn lại nữa cái mạng, lưỡi rìu cực kỳ sắc bén không chỉ phá vỡ áo giáp còn đâm sâu vào thân thể hắn, đau đớn cộng thêm xuất huyết làm tên thủ lĩnh muốn gượng dậy cũng không nội. Cao Lỗ muốn đi lên chém đầu hắn liền bị Lý Anh Tú cản lại.

– Tướng quân hãy để ta.

Lý Anh Tú biết con đường hắn đi sau này sẽ là dẫm đạp lên những xác chết mà bước lên đỉnh phong, hắn phải tự trưởng thành, tự nhủ rằng hắn đã không còn sống trong một xã hội hiện đại, pháp chế, mà tại nơi này, nhược nhục cường thực, hắn yếu đuối không những làm hại đến hắn mà còn cả Việt tộc, hắn biết trách nhiệm trên vai của hắn to lớn thế nào.

– Lấy ngươi chính là hòn đá kê chân đầu tiên của ta tại dị giới này.

Dứt lời đoản kiếm Lý Anh Tú chém xuống, một chiếc đầu lâu lăn lôn lốc trên mặt đất, mây đen kéo đến rơi xuống những hạt mưa trên mảnh đất sẫm màu báo hiệu sự thức tỉnh của một con rồng hùng mạnh trên thế giới này. Trong đầu Lý Anh Tú cũng vang lên giọng hệ thống.

“First Blood”.

———–

Mấy hôm nay theo Word cup quá mặt mũi gầy gò, đôi mắt thâm quần luôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN