[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng


Chương 35


Trong bồn tắm cực lớn, Điền Chính Hy lẳng lặng tựa vào trong lòng Kim Tại Hưởng, tùy anh giúp cậu tắm rửa, đột nhiên cảm giác được vật cứng nóng để gần mình, vội vàng xê dịch thân mình, đưa tay đẩy ngực trần trụi của anh:“Hưởng, không nên…”

Kim Tại Hưởng đẩy tay nhỏ bé của cậu ra, dụ dỗ:“Ngoan… một lần cuối cùng…” Dứt lời cũng không để ý cậu gật đầu hay không, ôm eo của cậu, thân dùng sức một cái, tiến thật sâu vào trong cơ thể cậu.

Điền Chính Hy ưm một tiếng, cánh tay đầy các dấu hôn ôm cổ của anh, khẽ thở gấp nói:“Hưởng là đại sắc lang!” [Mị: Tui cá đén mười mươi phần trăm là cái TV dạy cậu cái này đúng hơm, Hy nhi?]

“Đại sắc lang?” Càng thêm dùng sức động thắt lưng, nhìn cậu khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, ám muội hỏi:“Thế bé cưng thích không?”

“Ân…” Cái miệng nhỏ nhắn bật ra rên rỉ mê người, Điền Chính Hy lắc lắc thân mình muốn né tránh va chạm mạnh của anh, Kim Tại Hưởng cũng không cho phép, bàn tay to ôm vòng eo mảnh khảnh dùng sức đè bụng xuống, để mình tiến vào càng sâu.

“Ngô… Hưởng… Nhẹ một chút…” Cánh tay ôm chặt cổ của anh, Điền Chính Hy từng đợt rung mình, trong mắt hơi nước mờ mịt, có chút mê loạn nhìn anh.

Kim Tại Hưởng cắn vành tai của cậu lại hỏi:“Thích không?”

“Ân… Hỉ… Thích…”

Ôm thân mình xụi lơ của cậu, Kim Tại hưởng trìu mến hôn trán của cậu, Điền Chính Hy nhìn anh, có chút bất mãn chu miệng nói:“Vì sao anh không mệt?” Vì sao cậu cảm thấy mệt chết đi? Nhưng lúc huấn luyện lại không mệt.

Huấn luyện? Trong đầu tựa hồ có cái gì chợt lóe qua nhưng lại nắm bắt không được, Kim Tại Hưởng nhìn cậu ngây người, nhíu mày, thương tiếc vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu:“Mệt lắm không?” Xem ra anh thật sự rất phóng túng mình.

Điền Chính Hy lắc đầu, mặc dù có chút mệt nhưng trong lòng cậu rất vui, cảm giác ấm nóng trong lòng có phải chính là hạnh phúc hay không? Tuy rằng không hiểu được nhưng cậu rất thích loại cảm giác này.

“Róc rách –”

Kim Tại Hưởng ôm Điền Chính Hy bước ra bồn tắm lớn, lấy khăn tắm, giúp cậu lau sạch nước trên người, sau đó Điền Chính Hy đoạt lấy khăn tắm lớn trên tay anh, mong chờ nói:“Em giúp anh lau!”

Kim Tại Hưởng vội vàng nắm cổ tay cậu:“Để tự anh!”

Điền Chính Hy mở to đôi mắt, có chút ủy khuất nhìn anh, giống như anh khi dễ cậu. Thấy cậu bộ dáng ủy khuất, Kim Tại Huởg lại vội vàng thỏa hiệp, buông tay cậu ra.

Điền Chính Hy lộ ra một khuôn mặt tươi cười, hưng phấn cầm khăn tắm lớn lau tới lau lui trên người anh:“Được lắm…” Điền Chính Hy nhìn chằm chằm vật lại đứng thẳng lên:“Hưởng?” Sửng sốt một chút, sau đó đem khăn tắm quăng đi, chạy ra bên ngoài, miệng càng không ngừng nói:“Đại sắc lang… Đại sắc lang…”

Kim Tại Hưởng dở khóc dở cười nhìn bóng dáng của cậu, chậm rãi đi ra ngoài, trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mặc vào, Điền Chính Hy quấn chăn ngồi trên giường, nhìn anh hỏi:“Hưởng, anh có việc phải làm sao?”

Kim Tại Hưởng cầm caravat trong tay ném hướng một bên, anh không thích trói buộc, khi không phải trường hợp đặc biệt anh không thích thắt caravat, toàn thân tây trang màu xám bạc thủ công thượng đẳng, áo sơ mi màu đen bên trong được mở hai cúc áo lộ ra da thịt trắng nõn, trên người tản ra hơi thở lạnh lùng xa cách ngược lại làm cho người ta càng muốn đến gần, thêm lam mâu âm lãnh cũng đủ dọa người.

Đi đến bên giường, đem Điền Chính Hy kéo vào trong lòng hôn hôn, dịu dàng nói:“Anh còn có một hội nghị, mệt thì ngủ một chút đi, tỉnh ngủ chúng ta cùng nhau về nhà, được không?”

“Ân.” Điền Chính Hy ngoan ngoãn gật đầu, ôm cổ của anh, trên miệng anh cắn một cái sau đó buông anh ra.

Kim Tại Hưởng xoay người đem Tiểu Hùng nhặt lên, bỏ vào trong lòng cậu lại hôn trên trán cậu một cái, mới hướng ra phía ngoài.

Nhìn anh đóng cửa lại, Điền Chính Hy ôm Tiểu Hùng nằm ở trên giường nhưng ngủ không được, cố gắng nghĩ hình ảnh vừa mới chợt lóe qua, nhưng như thế nào cũng thấy không rõ:“Ngô…” thét lớn một tiếng, Điền Chính Hy ôm lấy đầu mình, mày gắt gao nhăn lại, đầu đau quá.

Lăng Vi An nhìn Kim Tại Hưởng đi ra, vội vàng nghênh đón, thấy anh thay đổi một bộ quần áo khác, hai người lại ở bên trong nghỉ ngơi lâu như vậy, nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Âm thầm khẽ cắn môi, trên mặt treo lên nụ cười hoàn mỹ, nũng nịu nói:“Tổng tài, phó tổng tài đã hoãn hội nghị chậm lại, thời gian vừa đúng lúc.” Nói xong liền cùng với anh rời đi.

Kim Tại Hưởng đột nhiên dừng lại cước bộ, hướng cô vươn tay, lạnh lùng nói:“Tài liệu đưa tôi, cô không cần đi!”

Lăng Vi An sửng sốt một chút:“Tổng tài? Tôi làm sai cái gì sao? Tôi làm sai gì anh nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa, xin anh đừng đuổi tôi đi!”

Kim Tại Hưởng không kiên nhẫn nhíu mày, không hề có tác phong cấp trên mà giật lấy tài liệu trong tay cô, thanh âm càng thêm lạnh vài phần:“Không cho phép để bất kỳ kẻ nào tiến vào văn phòng!” Sau đó cũng không quay đầu lại.

Lăng Vi An sững sờ tại chỗ, trong mắt có chút không thể tin, anh không cho cô tham gia hội nghị sẽ không là vì để cô lại giữ cửa chứ? Quay đầu nhìn cửa đóng chặt kia, ánh mắt hận không thể đem nó đâm thủng một lỗ.

“Cốc cốc…”

Lăng Vi An gõ cửa nửa ngày cũng không có phản ứng, do dự một chút, trực tiếp mở cửa đi vào, văn phòng im lặng cũng không có người, lại làm cho Lăng Vi An càng thêm nghiến răng nghiến lợi. Văn phòng không có người chỉ có thể ở phòng nghỉ, trước kia tổng tài mặc dù dẫn ngừoi tiến vào văn phòng cũng tuyệt đối không để cho người ta tiến vào phòng nghỉ!

Cầm cà phê trong tay đặt trên bàn trà, sau đó đi đến cửa phòng nghỉ:“Cốc cốc…”

Điền Chính Hy không vui nhíu mày, chậm rãi cầm áo tắm lớn quấn người lại, mở cửa ra nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngoài cửa, âm thanh lạnh lùng nói:“Có việc?” Cậu không thích người phụ nữ này, cho nên ngữ khí tự nhiên không tốt.

Lăng Vi An nhìn dấu hôn trên cổ cậu, ánh mắt lộ ra một chút ghen tị, lại rất nhanh che giấu đi, trên mặt treo lên mỉm cười:“Người tới là khách, tổng tài bảo tôi chăm sóc cậu thật tốt, tôi pha cà phê tổng tài thích nhất, không biết cậu có thích không?” Kỳ thật phải nói là Kim Tại Hưởng trước kia thích uống cà phê nhất, gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, anh đột nhiên không uống cà phê. [Mị: Ai biết được lí do ko ta? Tại… ai…???]

Cà phê? Hưởng không phải không uống cà phê sao? Chẳng lẽ anh lại không nghe lời? Điền Chính Hy cũng không so đo ý ngầm trong lời nói của cô ta, đi đến ngồi xuống sô pha, đang muốn bưng cà phê lên nhưng Lăng Vi An lại giành trước bưng lên, sau đó mỉm cười đưa cho cậu, nhìn Diền Chính Hy đưa tay đón lấy nhưng rất nhanh buông tay.

Hội nghị chấm dứt, Kim Tại Hưởng trở lại văn phòng liền thấy Điền Chính Hy ôm Tiểu Hùng ngồi trên sô pha, một bộ dáng nhu thuận. Mà Lăng Vi An ngồi đối diện cậu trên sô pha, vẻ mặt e ngại nhìn cậu, trên váy ngắn màu trắng đều là vết bẩn của cà phê. Trên đùi một mảnh đỏ bừng, nhìn qua là bị bỏng, nửa bên mặt sưng lên như bánh bao, khóe miệng cũng rách đôi chút, tóc có chút hỗn độn, một cổ tay bị vặn gãy.

Thấy Kim Tại Hưởng, Điền Chính Hy hai mắt sáng ngời, vọt vào trong lòng anh, bĩu môi cáo trạng:“Hưởng, người phụ nữ này bắt nạt em!” [Mị *ánh mắt thất thần*: Cậu nói z lm tui shock ak nha.]
———————————————————–
_Hai chương cho liền đoạn “xôi thịt” nha!!! Thấy mị chăm ghê chưa???
Thêm nữa, chương sau có nhân vật mới xuất hiện nak, có liên qua đến Hưởng ca ca á.
~~~~~~~~~~~~~~~~~ Moa… Love các readers!!! ~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN