Gía như em đừng gặp anh - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Gía như em đừng gặp anh


Chương 6


-“Cứ tiến hành mọi việc như bình thường, Emma, cô thay tôi điều hành cuộc họp trong bộ phận thiết kế và triển khai những gì tôi ghi chép trong này.” Nói xong, Nhiếp Cẩn Y đưa một quyển sổ ra rồi vào phòng thu dọn đồ đạc.
-“Còn kế hoạch buổi chiều thì sao Giám đốc?” Emma ghi những điều cô vừa nói trong quyển sổ khác rồi hỏi.
-“Tôi sẽ thực hiện, nếu thay đổi thì tôi sẽ gọi điện, thế nhé, bye.”
Nhiếp Cẩn Y nói xong hết câu thì đi thẳng vào thang máy chuyên dụng.

*******************************************
30 phút trước:
“Reng…” Chuông điện thoại Nhiếp Cẩn Y vang lên. Thư ký Emma khó xử nhìn chiếc điện thoại đang rung trên bàn rồi lại nhìn cánh cửa phòng họp đang đóng. Cuối cùng, Emma ngắt cuộc gọi. Nhưng điện thoại vẫn đổ chuông rất nhiều lần, Emma đành phải nghe máy:
-“Alo, ai ở đầu kia đấy ạ? Tôi là thư kí của Nhiếp tổng- Emma.”
-“Nhiếp tổng đâu?”
-“Cô ấy đang còn họp nên không mang theo di động được ạ, có chuyện gì cứ nới với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy.”
Đầu dây bên kia dừng lại, lát sau mới lên tiếng:
-“Được, lát nữa chuyển lời bảo con bé gọi lại cho ta.”
-“Vâng.”
Emma tắt máy rồi hồ nghi:
“Chẳng lẽ là người quen…”
“Cạch..” Tiếng cửa mở ra.
Emma chào lần lượt các giám đốc. Vừa thấy Nhiếp Cẩn Y bước ra, Emma liền chạy đến rồi thì thầm vào tai cô :
-“Điện thoại của chị đây ạ, lúc nãy có ai gọi cho chị bảo phải goi lại.”
Nhiếp Cẩn Y nhìn nhật kí rồi gọi lại
-“Cha, người gọi con có việc gì sao ạ?”
-“Con mau đến bệnh viện đi, mẹ con ngã cầu thang, đưa đi cấp cứu rồi, giờ ta đang ở bệnh viện.”
-“Vâng…vâng..”
Nhiếp Cẩn Y nhanh chóng tắt máy rồi đi về phòng làm việc của mình.
Thấy dáng vẻ vội vàng của giám dốc mình Emma liền hỏi:
-“giám đốc, nhà cô có chuyện gì sao?”
Nhiếp Cẩn Y không trả lời câu hỏi của Emma mà nhanh chóng phân phó công việc cho cô ấy.

**********************************

Vừa đi, cô vừa gọi điện:
-“Cha, mẹ con thế nào rồi?”
-“Đang trong phòng cấp cứu.” Ông Nhiếp đáp lại với giọng mệt mỏi.
-“Vâng, mẹ đang nằm bệnh viện nào ạ?” Nhiếp Cẩn Y vừa khởi động xe, vừa hỏi.
-“Bệnh viện trung tâm thành phố.”
-“Được con đến ngay.”
Cô nói xong thì tắt điện thoại, lái xe đi.

***********************************

-“Tổng giám đốc, mẹ vợ ngài vừa nhập viện.” Thư ký Giang ngồi trên xe thấp thỏm nhìn vào gương chiếu hậu, báo cáo.
-“Chuẩn bị một chút.” Phong Bác Thần mặt không đổi sắc nhìn cảnh vật bên ngoài.
-“Vâng.”

************************************

Sau 20 phút, Nhiếp Cẩn Y đỗ xe rồi đi vào bệnh viện.
-“Cho cháu hỏi phòng cấp cứu ở đâu ạ?”
Nhiếp Cẩn Y hỏi một bệnh nhân.
-“Ở đằng kia cô nhé, đi thẳng rồi rẽ trái.”
Nhiếp Cẩn Y nhìn theo hướng tay của bệnh nhân kia rồi cảm ơn.
-“Cha.”
Nhiếp Cẩn Y thấy Ông Nhiếp ngồi trên hàng ghế hành lang.
-“Sao cha lại ngồi đây? Em trai con đâu?”
Ông Nhiếp ngẩng đầu nhìn cô:
-“Em con, nó…”
-“Nó lại ăn chơi cả đêm nữa đúng không ạ?”
-“Ừ.”
Nhiếp Cẩn Y khẽ thở dài rồi vỗ vai an ủi ông:
-“Cha, để con dạy dỗ nó, giờ cha ăn đi, sáng nay con đoán cha chưa ăn nên mua chút cháo.”
-“Cảm ơn con.” Ông Nhiếp nở nụ cười hiền từ rồi ăn nhưng mới được nửa bát, bác sĩ từ phòng cấp cứu ra.
-“Bác sĩ, vợ tôi không sao chứ?”
Ông Nhiếp hấp tấp ngồi dậy, Nhiếp Cẩn Y sợ ông ngã nên đỡ ông.
Bác sĩ đẩy gọng kính, trả lời:
-“Tôi sẽ đưa phu nhân vào phòng hồi sức VIP, còn tình hình thì theo dõi đến chiều nay sẽ có kết quả.”
Sau khi đưa Bà Nhiếp vào phòng, Ông Nhiếp cũng nằm phòng bên cạnh chợp mắt. Nhiếp Cẩn Y mới đến phòng bác sĩ vừa rồi.
“Cộc..cộc..cộc..”
-“Vào đi”
Nhiếp Cẩn Y mở cửa bước vào, bác sĩ nhìn cô hỏi:
-“Phong thiếu phu nhân hỏi gì?”
-“Tình hình mẹ tôi..”
-“Cái này…Mẹ cô hiện tại do bị chấn thương vùng đầu khá nặng nên dây thần kinh khứu giác và vị giác bị tổn thương nên…”
-“Bệnh mất khứu giác và vị giác?”
-“Phải, phu nhân ngã từ cầu thang xuống tuy đối với người trưởng thành thì chỉ xây sát nhẹ nhưng với những người già thì tổn thương vô cùng lớn và nhất là vùng não bộ.”
Nhiếp Cẩn Y im lặng một hồi rồi hỏi:
-“Bệnh này có thể chữa được không?”
-“Cái này…” Bác sĩ khó xử nhìn cô.
Nhiếp Cẩn Y cuộn chặt tay, cảm ơn bác sĩ rồi bước ra ngoài.
Vừa đi một đoạn, cô ngồi thụp xuống, đầu chôn ở hai chân, bả vai run rẩy. Những bệnh nhân đi ngang qua đều đưa đôi mắt thương hại nhìn cô.
-“tổng giám đốc, đó có phải là thiếu phu nhân không?”
Thư ký Giang nhìn người phụ nữ đang khóc, hỏi.
Phong Bác Thần nhìn theo hướng thư ký Giang rồi thu tầm mắt lại.
-“Đi thôi.”
-“Vâng.”

*******************************************

Writer: Kem_Matcha_Bánh_Trà_Xanh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN