Do You Remember Me?
Chương 1:
-Cút ra ngoài hết ngay.- Minh Nhật đập ly sữa xuống bàn. Hai mắt trừng trừng nhìn ba bốn người giúp việc. Bây giờ anh ngồi trên xe lăn hoạt động khó khăn suốt ngày như thể giam cầm trong phòng, tâm trạng không thể không vui.
Mọi người nhanh chóng rời đi. Tiếng cửa đóng sầm lại, bóng tối lại ám vây quanh. Nắm đấm gằn lên gân xanh, ánh nắng chiều buông xuyên qua ánh mắt cho thấy người con trai đang phẫn nộ trong bất lực và tuyệt vọng.
Anh đã nghĩ đến cái chết nhiều lần. Nhưng mọi thứ đều thất bại, ba mẹ luôn cho người theo sát bên cạnh. Việc tự tử liền mờ đi thay vào đó anh không cho ai đến gần mình, đó như một sỉ nhục đối với bản thân.
***
Nhật Minh đang ngâm nghi tách trà ở vườn. Anh thẫn thờ nhìn chú chim mình yêu quý đang nhảy nhẹ chân lên trong lồng. Một cái lồng bé xíu nhưng nó vẫn có thể làm những gì nó thích, ca hát và nhảy. Bỗng nhiên anh suy nghĩ điều gì đó, mở nhẹ cánh cửa, lập tức nó bay đi, bay xa không hề ngoảnh đầu lại nhìn chủ nhân của nó đang mong sẽ trở về.
-Ái chà, đến cả chú chim mà cũng bỏ rơi chú ư?- Cậu Hai – Minh Kiên chậm rãi đi đến cười mỉa mai. Hắn quả thật tinh tế, nhìn cách Minh Nhật làm mà bắt chuyện.- Anh nghe nói chú bị tai nạn cả tháng nay. Haizzz, Minh Nhật ngày xưa oai phong lẫm liệt đâu, nay phải ngồi xe lăng kẻ hầu người hạ từng chút một vậy.
Minh Nhật trầm mặt, biết rõ anh rất tức giận nhưng Minh Kiên vẫn không bỏ qua.
-Nói chứ chủ vất vả bao lâu nay, thôi thì để anh quản lí công việc. Chú cũng nên làm ít lại, nghe đâu công ty vẫn một tay chú làm chỉ là không ra mặt. Thôi thì…nhượng quyền lại cho anh. Anh không làm mất mặt chú.
Công ty MIA là riêng của Minh Nhật. Đâu phải nói nhượng là nhượng. Anh đã để vị trí của công ty bố mình cho Minh Kiên là quá nhân nhượng rồi. Một đứa con riêng của bố mà dám có quyền gì lên tiếng ở đây.
-Anh có tin là công ty của bố, anh còn không được chen chân vào không mà dám đòi quyền nhường. Câm và cút ngay cho tôi.
Minh Kiên vỗ tay đi đến thì thầm. Qủa là Minh Nhật, lời nói vẫn lạnh lùng và tàn khốc, nhưng bây giờ hắn lại không sợ người em trai này nữa rồi. Ngày mai anh sẽ lên đảm nhận vị trí giám đốc của MIE – công ty của hà họ Đàm.
– Được rồi. Anh chỉ chọc chú một tí mà chú nóng quá. Để xem, chú quản lí MIA như thế nào.”
Bóng dáng khuất dần, Minh Nhật lẳng lặng dõi theo, ánh mắt trở nên quyết đoán hơn. Đã vậy thì MIE sớm muộn gì cũng bị MIA tôi mua. Đàm Minh Kiên, anh cứ cố gắng giữ chức vụ đó cho thật kĩ đi.
* * *
Thanh Hà vừa trở về nhà, bà trông sang trọng với bộ đồ vest màu đen, đã 45 tuổi nhưng trông bà trẻ như thể chỉ mới 30 tuổi. Theo sau là Minh Kỳ và Minh Tú – hai đứa em sinh đôi của Minh Nhật. Bọn nó trông có vẻ khá giống nhau, nhưng có điều Minh Kỳ cao hơn Minh Tú những 1 cái đầu và không những khác về hình dáng, tính cách cũng đối lập một trời một vực.
Nếu Minh Kỳ cực kỳ hòa đồng và thân thiện thì Minh Tú lại ít nói và khó gần. Đương nhiên Minh Kỳ sẽ được lòng mọi người trong nhà hơn.
-Hôm nay Minh Nhật như thế nào rồi?”- Thanh Hà đón lấy ly nước từ người giúp việc bên cạnh. Vừa nghe đến việc cậu chủ đập đồ xung quanh và cậu hai trở về gương mặt trở nên không vui.-“Nó không ăn gì cả ngày hôm nay sao?
-Đúng vậy ạ.
Thanh Hà lắc đầu rời đi không quên nhắc hai đứa ở sau lưng.
-Hai đứa con nên đến thăm anh một chút đi. Cả tháng đi du lịch rồi.
Minh Kỳ lập tức vui vẻ đồng ý, còn dặn giúp việc làm đồ ăn ngon đem để đem lên trong khi Minh Tú lại không vui vẻ mấy, hiểu rõ anh mình khó tính bấy lâu nay, lên cũng bị chửi thêm.
-Con thấy anh Ba khó tính như vậy. Lại không muốn đến gần, vì thế tìm một người cũng khác so với người ở đây mà chăm sóc ảnh.
Mọi người liền quay sang nhìn Minh Tú. Cô nhếch nữa miệng cười.
-Việc đó cứ để con lo.
Minh Tú về phòng, ánh mắt hiện lên tia tính toán. Từ bé Mình Tú đã rất giống hai người anh của mình, quyết đoán và đầy mưu mô. Chung quy là để bảo vệ bản thân. Lần này không biết cô định tính toán điều gì cho anh của mình nhưng có lẽ không phải chuyện đơn giản. Và công ty giải trí đang trên bờ vực scandal chính là con mồi của cô bấy giờ.
Dãy số trong điện thoại hiện lên, tiênag chuông lạnh lùng reo.
-Tôi nghe đây thưa cô Minh Tú.
-Gởi đến nhà họ Trương rằng, tôi muốn có một cô con dâu cho nhà họ Đàm.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên với sự quyến rũ. Minh Nhật em sẽ giúp anh thoát khỏi u tối này. Lúc đó đường đường chính chính đối đầu với anh.
* * *
– Anh ba, anh tài giỏi như vậy. Em cũng muốn được như anh.
Bóng dáng Minh Nhật hiện rõ trong tâm trí cô.
– Nhưng anh không muốn em như anh.- Minh Tú tròn mắt ngạc nhiên. Không lẽ anh ba không thích mình. Anh khẽ cười dịu dàng.- Anh muốn em phải hơn anh. Vì thế hãy học thật giỏi để còn đối đầu, xem xem trình độ em đến đâu. Nếu em thắng anh trong tương lai, anh sẽ chấp nhận một yêu cầu mà em đặt ra.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!