Do You Remember Me? - Chương 2: Trở về.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Do You Remember Me?


Chương 2: Trở về.


Chương 2: Trở về.
Thiên Di trở về sau năm tháng du học ở Nhật. Mọi người trong nhà vẫn nhìn cô với ánh mắt như thể một người dư thừa. Đến nhà chính, cô chỉnh sửa lại quần áo đẩy cánh cửa to lớn. Tất cả đang dùng bữa tiệc bỗng nhiên quay sang nhìn về hướng vừa rồi.

Ông nội nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, hai bên bàn cũng miệt thị, chỉ có duy nhất một người vẫn còn đối xử tử tế với mình, chính là cô em gái bé nhỏ ngây thơ còn chưa hiểu chuyện. Cô bé nhảy xuống chạy đến ôm chầm đến Thiên Di, nó chỉ mới 10 tuổi nhưng lại xinh đẹp và có tố chất của một hoa hậu tương lai tuyệt nhiên vẫn không bị mất đi vẻ trong sáng của lứa tuổi nhỏ.

– Chị Thiên Di đã về. Hai năm rồi, em chưa gặp chị. Sao chị đến đây trễ thế? Mọi người ăn gần xong cả rồi.

Cô cảm thấy như mình đã làm ảnh hưởng đến bầu không khí vừa rồi. Hơi thở bắt đầu căng thẳng hơn. Thiên Di là đứa con riêng của Thiên Duân, ông ta giao lưu bên ngoài đã vô tình với cựu siêu mẫu của công ty nên Thiên Di như thể là vật gai mắt của căn nhà này, đến cả ông bà nội cũng ra sức ngăn cấm khi cựu siêu mẫu kia sinh đứa bé nhưng cô ta nhất quyết để lại đứa con cho nhà họ Trương và tìm đủ mọi cách để cô gái này có thể sống trong môi trường đầy đủ nhất có thể còn bản thân từ khi chấm dứt hợp đồng với công ty Thiên Duân biệt vô âm tính những mấy chục năm nay. Thiên Di chỉ duy nhất có một tấm hình của mẹ mình thời còn bé, trông cô rất giống bà, nó cũ kĩ và chứa chan sự mong nhớ.

– Tới cũng đúng lúc lắm. Ta cũng có chuyện cần nói với con.- Mọi người có vẻ như biết chuyện đó là gì, không ngạc nhiên cũng không tỏ vẻ thích thú nhưng vẫn muốn xem “nhiệm vụ” tiếp theo của đứa cháu gái út của ông.

Từ bé đến lớn không một ngày nào Thiên Di yên ổn trong nhà này, nói chính xác hơn là số lần cô xuất hiện trong nhà rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay. Không phải vì không muốn ở mà là bị chèn ép lần này đến lần khác buộc phải rời đi với đủ lí do. Học ở cấp 1 bên Đan Mạch sẽ tốt cho tâm lí tuổi nhỏ hay cấp 2 được giáo dục bên Thụy Sỹ rèn luyện nhân cách, cấp 3 bên Mỹ để phát triển bản thân theo kịp xã hội hiện đại và du học bên Nhật để sống với tinh thần có trách nhiệm. Lần này thì khác, một đi không trở về.

Thiên Di ngồi xuống bên cạnh Thiên Khang – người anh kế của mình cũng mới du học bên Canada về, hắn ta khẽ liếc sang gương mặt khả ái của cô gái vài giây rồi tiếp tục cắt miếng bít tết còn dang dở. Có vẻ người con trai này không mấy bận tâm về drama của gia đình và đặc biệt là thân thế của cô. Thiên Di nuốt khang thở nhẹ nhõm nhìn ông nội.

– Uống nước đi, rồi nghe vài thứ sắp tới đây ta và bà nội đã định sẵn cho con.

Thiên Di khẽ cầm lấy ly nước lọc bên cạnh uống chậm chạp, ánh mắt nhìn bà đang nhìn chằm vào mình, cô lảng đi.

Bà nội khẽ liếc cười. Thân phận thấp hèn đó cũng mãi không thể đối diện với hạng thượng đẳng. Ý nghĩ và thái độ luôn nói lên điều đó trong Mỹ Hiên.

– Chắc con cũng biết Minh Nhật của MIA & MIE. Ta muốn con kết hôn với anh ta.

Thiên Di trợn tròn mắt. Minh Nhật MIA là ai cô không hề biết đến, lại thế phải đi kết hôn với hắn ta. Người cô như cứng đờ. Chỉ mới 22 tuổi mà phải chôn bởi hôn nhân mà mình không hề biết rõ về bên đó. Thiên Di định lên tiếng phản kháng thì lập tức Thiên Duân lạnh giọng.

– Ông nội nói thế không thể không chấp thuận. Ông đã sắp đặt cho một tương lai và cuộc sống con an yên quá rồi. Từ mai con hãy chuẩn bị là người của nhà họ Đàm.

Mọi người lúc đó hai bên nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ. Có vẻ như Minh Nhật là người mà khó ai có thể chấp nhận làm chồng mà ai cũng bàn tán, đầu cô bây giờ trống rỗng khiến bản thân không thể nào tuyệt vọng hơn nữa.

Thiên Khang bỗng nhiên nhăn mày nhìn xung quanh, cô gái bên cạnh kia rốt cuộc là ai mà mọi người đem ra bàn tán, xem thường như vậy. Anh lạnh lùng đứng dậy rời đi trong khi Thiên Di ở đó với tâm trạng bất an về việc sắp kết hôn.

Trở về phòng, Thiên Di liền tìm kiếm về thông tin của Minh Nhật. Mọi thứ về anh thật tuyệt mỹ, từ nhan sắc đến trí tuệ, có cả tập đoàn MIA riêng cho mình. Nhưng cho đến cuối đoạn lại là một bi thương. Anh bị tai nạn xe và liệt hai chân, tỉ lệ đi lại rất thấp.

Cô chợt nhận ra cuộc đời mình đến đây là kết thúc. Sống ở nhà họ Trương 20 năm rồi nhưng vẫn chưa một ngày nào bản thân mình cảm thấy vui vẻ cho đến bây giờ người cô kết hôn là người cô không yêu, là người tàn phế. Thiên Di liền bật khóc nức nở, tấm ảnh của mẹ nhòe đi trước mắt.

Quả thật mọi thứ ngay từ đầu đã không nên có. Cô chính là điều mà ngay từ đầu không nên xuất hiện. Tất cả chỉ là loại bỏ đi mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN