Do You Remember Me?
Chương 3: Tai nạn
Trời bỗng nhiên mưa lớn. Cơn mưa đầu mùa trút sạch thay đổi thiên nhiên những ngày tháng cuối của năm. Thiên Di giật mình ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, gió lùa vào làm màn bay phất phới trông lạnh lẽo làm sao. Cô liền chạy đến đóng cửa lại.
Tỉnh dậy giờ này, mất giấc không những thế còn suy nghĩ về chuyện hôm qua làm cô không thể ngủ ngon. Khoác chiếc áo nhẹ ra ngoài. Vừa mở cửa, mọi thứ chìm trong sự im lặng, Thiên Di cảm thấy như thế còn dễ sinh tồn trong căn nhà này hơn, mỗi lần có ai xuất hiện, đều không dám nhìn thẳng mặt, năm tháng sống cúi gầm cũng đủ thấy bất hạnh thế nào.
Chưa kịp bước xuống bật cầu thang, Thiên Hương từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh, gương mặt cô ta trở nên đáng sợ trong bóng tối. Thiên Hương là chị cả của gia đình, cô là Cherry – một trong những ngôi sao hàng đầu về model. Chỉ 35 tuổi nhưng vóng dáng vẫn ở tuổi đôi mươi.
– Chào cô con dâu tương lai nhà họ Đàm.- Thiên Hương mỉa mai đi đến.- Tính ra cô vào căn nhà này cũng sung sướng gần nữa đời rồi nhỉ. Mẹ cô thật khôn ngoan hãm hại bố để sinh ra cô, để của nợ lại đây. Bị ông nội tống đi là phải.
Thiên Di nuốt khang đứng lặng. Thì ra bấy lâu nay, mình và mẹ luôn mang tiếng xấu trong gia đình này. Vậy việc ra đi thì đâu còn gì phải đắn đo. Cô chạnh lòng gượng cười nhìn sang.
– Cảm ơn chị Thiên Hương đã ……
– Mày đừng có gọi tên tao như thế. Gọi tao là Cherry. Thiên Hương là cái tên thân thuộc trong gia đình gọi, mày không xứng là em gái tao.
Thiên Di im bặt không trả lời. Càng nói bản thân càng thấp hèn.
– Chính mày và mẹ mày đã làm cho mẹ tao đau khổ suốt khoảng một thời gian.- Thiên Hương túm lấy tóc Thiên Di giật ngược ra sau.- Vì thế trong thời gian chưa tổ chức hôn lễ, mày dọn ra Nam Viện ở, đừng để mẹ tao thấy loại rác rưởi như mày. Chả khác gì lũ dơ bẩn.
– Chị không được xúc phạm mẹ tôi như thế. Mau bỏ tóc tôi ra.- Thiên Di nắm lấy tay đang kéo tóc mình gằng giọng nói.
– Mày là cái gì mà không được xúc phạm. Mỗi lần nhìn thấy mày là bản thân tao cũng ghét chứ đừng nói ông bà nội.- Thiên Hương trợn tròn mắt liền đẩy cô xuống cầu thang.
Thiên Di bị lực đẩy quá mạnh và bất ngờ không trụ được té xuống lăn dài ra nền. Máu trên đầu bắt đầu chảy lan ra nhà. Thiên Hương bấy giờ mới giật mình nhìn Thiên Di nằm đó. Ban đầu chỉ định nói vài câu nhưng không ngờ đến mức này, tay cô run lên.
Từ xa, bóng của mẹ đi đến. Bà chứng kiến cảnh tượng nãy giờ nhưng vẫn thản nhiên không một lời nào kêu la người đến giúp. Ánh mắt bà còn đáng sợ hơn Thiên Hương, giống như là muốn nó chết đi.
– Mẹ….mẹ….con chỉ lỡ tay, không cố ý.- Thiên Hương chạy xuống ôm chầm lấy tay bà.- Phải làm sao đây. Để con đi kêu người…
Lương Tuyền cười nhếch môi đưa tay ý định dừng lại.
– Con làm tốt lắm. Cứ để nó ở đây, sống chết số định. Nếu nó chết thì ông bà nội vui mừng thêm. Còn nếu nó sống thì cứ để đó cho mẹ. Vài lời là xong.
Thiên Hương thở nhẹ nhõm, gương mặt trở nên tàn nhẫn. Hai mẹ con bước rời đi, bỏ lại vệt máu cứ chảy mãi.
Trên lầu, Thiên Khang chứng kiến, ánh mắt lạnh lùng chăm chú vào cô gái. Một lát sau, vài người giúp việc mang cô trở về phòng.
10 giờ sáng.
– Nó sao rồi?- Ông nội ngồi xuống chính diện. Hôm nay là ngày ra mắt Thiên Di. Không ngờ tai nạn lại xảy ra bất ngờ, việc hoãn buổi hẹn cũng làm ông khó xử.
– Dạ có vẻ ổn. Nhưng va chạm đầu làm mất máu nhiều e rằng tỉnh dậy sẽ có chút không bình thường.- Sau khi gặp bác sĩ, có vẻ như đây là điều không khiến ông bận lòng lắm.
– Không bình thường là như thế nào? – Mỹ Hiền nhu mì ngồi cạnh con dâu của mình, bà không những không ghét mẹ Thiên Di mà mẹ của Thiên Hương bà cũng chưa từng xem trọng. Có vẻ như làm con dâu nhà này, không mấy ai được hạnh phúc.
– E là…con bé sẽ bị mất trí nhớ một thời gian. Hiên giờ bác sĩ đang cung cấp dịch đầy đủ chất dinh dưỡng cho việc Thiên Di sớm tỉnh lại. Không làm trì hoãn việc hẹn của chúng ta.
Trong lòng suy nghĩ điều gì đó. Trước giờ sĩ diện của gia đình này rất lớn, nếu con bé tỉnh dậy trong trạng thái hỗn loạn và mất trí mà giao cho gia đình họ Đàm, chắng khác gì là xem thường bọn họ. Minh Nhật và Minh Tú không phải là người muốn làm gì thì làm.
– Con thấy có khi sợ kết hôn với Minh Nhật nên con bé đó tự nhảy lầu cũng nên.- Thiên Hương chế giễu gắp thức ăn cho mẹ, ánh mắt thâm hiểm nhìn nhau.
Bà nội ngước lên nhìn dáng vẻ của cô cháu cả, ánh mắt nghi hoặc nhưng không nói gì thêm trong khi Thiên Khang đang chăm chú quan sát hai mẹ con kia diễn đến đâu.
– Được rồi, nếu con bé tỉnh dậy trong trạng thái không ổn định, thì đưa nó ra đảo đi, nơi nào càng xa càng tốt. Việc hôn nhân ta sẽ xem xét lại.
Qủa nhiên là Thiên Tuân – ông ta nổi tiếng là tàn độc. Thiên Khang suy nghĩ một hồi bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cô bé này. Hôm qua chính anh là người đã gọi giúp việc đến mang cô đi, nếu không chắc bỏ mạng từ khi nào rồi.
Bữa sáng chuẩn bị trước mặt, Thiên Tuân ngừng đọc báo. Ông chưa kịp thưởng thức thì cuộc gọi từ Minh Tú đến. Cả nhà dừng ăn nhìn chăm chú. Nét mặt ông có vẻ không vui.
– Tôi nghe đây.
Minh Tú đang ở nhà hàng sang trọng với món salad tươi mát. Hôm nay lỡ hẹn làm cô hơi phật lòng. Thiên Di bj trượt cầu thang té là sao, cô một khi đã muốn thì phải làm cho bằng được, lí do là thứ cô ghét nhất.
-Có vẻ như ông vẫn bình thản với việc cháu gái mình bị tai nạn nhỉ?- Cô đùa cợt.
– Minh Tú, cô có ý gì. Làm sao biết tôi bình thản hay không chứ?
-Ồ….vậy sao?- Thiên Tuân có vẻ không biết. Minh Tú trước giờ muốn biết ai như thế nào cũng không phải là khó. Cho dù ông ta có giấu thân phận Thiên Di như thế nào đi chăng nữa. Biết Minh Nhật bị tàn phế, liền cho một cô cháu gái không được tôn trọng trong nhà, con riêng của bố, mẹ biệt vô tăm tích chục năm. Như thế chẳng phải là đối đáp vừa lễ sao.-“Tôi thấy Thiên Di có gặp mặt hay không không quan trọng. Dù gì cô ấy đâu có quyền phản đối. Vì thế, hôn nhân vẫn được tổ chức. Mang cô cháu gái ông qua đây đi, chính tôi sẽ chăm sóc cho chị dâu của mình.” – Cô không đợi ông đáp trả, tắt máy ung dung thưởng thức món ăn trước mặt.
Thiên Tuân thoáng giật mình khi Minh Tú chưa gặp nhưng biết Thiên Di, quả nhiên không phải chuyện đùa nói hủy hẹn là được. Ông không phải vì công ty đang bị xuống vì scandal mắc phải thì có lẽ Minh Tú cũng không có cơ hội được nói chuyện với ông ta.
– Đúng là nhà họ Đàm. Mới tí tuổi đã mưu mô kế toán.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!