Do You Remember Me?
Chương 40:
– Mẹ… con chỉ muốn cảnh cáo vợ chồng đó. Ai ngờ lũ xã hội đen ở đây ngu ngốc, giờ thì phải làm sao? Thiên Khang mà biết sẽ tống con vào tù mất, trước giờ anh ta không ngần ngại đâu. Mẹ… con không muốn vào tù. – Thiên Ngọc khóc lóc van xin, cô quả thật sợ đến khiếp vía. Chỉ mong mẹ nghĩ cách giúp mình tránh khỏi sự việc này.
– Ta không nghĩ con lại ngu ngốc gây chuyện như vậy. Minh Kỳ nói không sai. Đem con về công ty còn hơn, ta bỏ một tiếng đến đây chỉ nghe con khóc lóc thôi sao.- Bà nắm chặt bàn tay. Chuyện này không phải hay ho gì, kể cho Thiên Duân chắc hẳn ông ấy sẽ tức giận giam lỏng con bé. Đáng sợ hơn là ông nội Thiên Tuân, ông ta sẽ cho con nhỏ ra đảo mất. – Ta không thể dập tắt tin tức, đang ngày một tràn ra Hải Thành, nếu mọi chuyện bất ngờ lắng xuống sẽ nghi ngờ. Giờ mọi việc vẫn chưa lớn, cứ theo dõi một hai ngày, sau đó nghe ngóng tình hình phía cảnh sát, đổ lỗi cho lũ ngu ngốc đó. Tuyệt đối, không được sai nước bước. Trước mắt, con cứ tung tin hot ngang tầm với tin chấn động này.
Thiên Ngọc ngừng khóc nhìn mẹ, quả nhiên người lớn cao kiến. Có điều cô vẫn không nghĩ ra tin tức để đủ cuốn hút.
Lương Tuyền cười nham hiểm, bà xoa đầu con gái.
– Thiên Ngọc à… ông trời không cản bước đường ai cả, chúng ta có chuyện để thu hút mà. Hãy nhớ, con chính là ngôi sao nổi tiếng.
….
Minh Kỳ vội vã đến đồn cảnh sát, thấy Liên Liễu Sinh đang bị tra khảo, chân tay còn vết thương hôm trước.
– Có chuyện gì vậy?
Vừa thấy Minh Kỳ, vài người trong đồn liền đi đến xin chụp ảnh, vứt liêm sỉ, quên luôn vụ tra khảo Liên Liễu Sinh.
– Minh Kỳ… chúng tôi hâm mộ anh lắm. Anh đem ẩm thực nước ta, ra ngoài quốc tế quả là hãnh diện.
– Phải phải, vợ và con gái tôi thích anh lắm. Cho tôi xin chữ kí anh nhé.
– Tôi có thể chụp ảnh với anh không?
Bắc Luân đi khảo sát bên ngoài về thấy cả đám nháo nhào quanh chàng trai, ho khan vài tiếng, mọi người lập tức đứng thành hai hàng nghiêm trang.
Minh Kỳ nhìn về phía Bắc Luân, không nói gì, ánh mắt tò mò đợi hắn.
– Anh là người bảo hộ cho Liên Liễu Sinh?
Minh Kỳ gật đầu, Bắc Luân ngồi đối diện, ánh mắt trở nên không thiện cảm. Liên Liễu Sinh hắn quá biết rõ con người này, câu lạc bộ, quán bar bao tất Hải Thành, con trai của ông trùm những loại rượu bậc nhất. Một người ăn chơi, đào hoa như vậy sao lại có thể thân thiết với Minh Kỳ, vốn cậu ta hiểu chuyện, đứng đắn, khác hoàn toàn với nhau.
– Được rồi, tối hôm 2x tháng xx có người đã báo với chúng tôi thấy Liên Liễu Sinh gặp Hoàng Uyển Phi. Vì thế anh ta đưa vào diện nghi vấn. Tạm thời chúng tôi sẽ điều tra, giam giữ anh ấy vài ngày.
Liên Liễu Sinh nghe vậy liền phản bác, một mực chối bỏ. Minh Kỳ liếc sang, coi như xui xẻo dính phải.
– Còn không mau thành thật khai báo. Tôi cho cậu ở đây nguyên một tháng. Liên Liễu Sinh, rốt cuộc là như thế nào? Hôm nay không nói rõ, tôi mặc kệ đấy.
Liên Liễu Sinh vội vàng đi đến giải bày, ánh mắt tỏ vẻ thành thật.
– Đúng là tôi có gặp Uyển Phi, thậm chí cho cô ấy đi nhờ xe một đoạn nhưng tuyệt đối không giết cô ta. Chính cậu đến đón tôi lúc bị tai nạn, cậu phải làm chứng cho tôi.
Minh Kỳ bình tĩnh, kiềm chế cảm xúc nói giọng đanh thép.
– Vậy khai báo đi, nếu đúng sự thật tôi làm chứng cho cậu.- Bằng không, cho hắn ta vào tù ăn cơm, trải sự đời.
Liên Liễu Sinh một bên băng bó, một bên khoa tay múa chân thành khẩn nói rõ từng chi tiết. Quả đúng là hắn đã gặp Uyển Phi nhưng không phải trên con đường gần nhà cô ta.
– Lúc trước tôi có giao tiếp một số người bị câm, vì thế có hiểu những gì cô ta nói. Nhưng trong lúc say, tôi chỉ mơ màng. Cô ta bảo ngày mai có buổi dự giờ, lại để quên tài liệu ở trường, đến lấy lúc trời tối. Trên đường đi về, tôi có hơi quá đà, uống say nên suýt tông cô ta. Thấy có lỗi, liền đưa ý kiến chở về một đoạn, dù gì cũng tiện đường. Nhưng có lẽ Uyển Phi thấy tôi quá say xỉn, không tập trung tay lái nên đã xin dừng ngay sau đó, bảo có thể tự đi bộ về. Tôi cũng thấy không lành, liền cho cô ấy dừng ở cửa hàng tiện lợi. Lái một mạch đi.
Liên Liễu Sinh uống một ngụm nước, nói tiếp.
– Sau đó, tôi có đi ngang nhà cô ta, vì tiện đường, nhưng lúc đi qua đó. – Liên Liễu Sinh chợt nhớ lại, lúc đi đến đoạn đường ấy. Đèn đường bị tắt, lại còn có nhiều dây điện xung quanh, ban đầu cứ tưởng người ta sửa điện. Không đúng, không ai sửa điện vào lúc 11 giờ khuya cả. Mãi để ý liền nhỡ chân nhấn ga, không kịp phanh tông vào cột gần đó, cũng may sơ sát, không mất mạng. Có lẽ, từ sau lần ấy sẽ dẹp luôn việc uống quá đà.
Minh Kỳ tiếp đến làm chứng cho việc Liên Liễu Sinh thật sự bị tai nạn. Xe hư, lại bị thương, gọi ngay Minh Kỳ. Hắn ta lập tức xuất hiện đưa vào bệnh viện. Cũng đã có bằng chứng Liên Liễu Sinh điều trị ở bệnh viện.
Bắc Luân vẫn chưa hết nghi ngờ nhưng cũng chấp thuận cho hai người ra về. Tuy nhiên, Liên Liễu Sinh lại bị phạt do có cồn khi lái xe, không những thế lại bị theo dõi trong thời gian tới.
Minh Kỳ vừa bước ra ngoài, dìu hắn với vẻ mặt khó ở.
– Tôi mà biết như thế này, sẽ không về nước rồi. Đã thế, Hải Thành chôn chân tôi mấy ngày qua bằng cách hết việc này đến việc khác.- Chưa kịp thở nhẹ nhõm, một đám nhà báo đã chạy đến chắn đường hắn. – Lại có chuyện gì nữa đây? – Minh Kỳ nhanh chóng xuống xe, ánh mắt khó hiểu, vô cùng bực bội khi cứ bị chụp ảnh liên tục.- Các ngươi đang làm loạn trước đồn cảnh sát đấy, có biết phép tắc không hả?
– Minh Kỳ… có phải những lời Thiên Ngọc nói là sự thật? Hai người đang quen nhau ư? – Một tên phóng viên òa đến. – Có thể cho tôi biết thêm điều gì không?
– Tôi nghe nói Thiên Ngọc quý mến anh từ lúc anh được siêu đầu bếp khen ngợi. Hai người có tiến triễn gì nữa không?
– Tôi nghe nói Thiên Hương cũng đang ở Hải Thành, hai người đang hẹn hò sao?
– Anh và cô ấy quen nhau được bao lâu rồi? Chuyện này quả bất ngờ, anh có thấy trở ngại gì không?
Minh Kỳ ngạc nhiên rồi trở nên tức giận không hiểu chuyện gì xảy ra, đã thế còn liên quan đến Thiên Ngọc.
Hải Thành, đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi đến đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!