Do You Remember Me? - Chương 48:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Do You Remember Me?


Chương 48:


Minh Kiên đang trên đường về nhà. Từ ngày nhận chức phó chủ tịch MIE, công việc mỗi lúc bận rộn. Hắn mệt mỏi xoa hai vùng thái dương.

Ting ting.

Là tin nhắn của Tina. Minh Kiên đã không còn qua lại nhiều với cô ca sĩ này, chừa cho một con đường sống là quá đối đãi tốt rồi.

Cô ta nghĩ mình xứng đáng hay sao? Bao lâu nay đều bị lợi dụng, không hề nhìn ra ư? Lại còn níu kéo bằng nhiều cách.

“Minh Kiên, anh không thể bỏ em như thế được.”

” Đủ rồi, nếu cô còn muốn làm việc trong giới showbiz thì tốt nhất chấp nhận đi. Tôi ưu ái quá rồi đấy.”

“Em yêu anh là thật.”

“Nhưng tôi không yêu cô. Ngày mai chúng ta kết thúc hơp đồng làm việc. Hơn một năm qua tôi mở đường như vậy còn chưa đủ sao. Sau này, tự lực một chút. Mong rằng ngày mai kết thúc trong êm đềm.”

Sự phản hồi im lặng của Tina làm hắn yên tâm đôi chút. Phụ nữ đúng là rắc rối, cuối cùng cũng chỉ là vì tiền và danh vọng thôi.

Xe đột nhiên phanh gấp làm hắn suýt té nhào phía trước. Tài xế hối hả xin lỗi, nhìn qua cửa kính, một chiếc xe khác cố tình chắn đường. Là Thiên Hương, cô ta đích thân làm như vậy sao?

– Mời cô ta vào trong xe.

Thiên Hương ngồi bên cạnh, sắc mặt trở nên khó tả vài phần. Lần đầu tiên đàm phán với một mỹ nam trong xe. Hắn vắt chân sang một bên, tay chống cửa đợi Thiên Hương lên tiếng, thật ra cũng biết rõ Thiên Hương gặp mình là vì điều gì.

– Thất lễ với anh rồi, Minh Kiên chủ tịch đây không cho tôi cơ hội gặp người, tôi đành phải làm như vậy.

Minh Kiên nhướn mày tỏ vẻ khách khí. Điều hắn muốn, chính là cô vào vấn đề chính.

– Sắp tới, tôi có dự án về thời trang. Mong muốn chủ tịch MIE để mắt qua.- Cô lấy ra sấp tài liệu, cử chỉ vụng về cho thấy lần đầu cô ta đi đàm phán việc làm ăn. Chắc hẳn Thiên Khang vất vả nhiều, cân mọi dự án của công ty. Bây giờ nhìn cô Cả nhà Trương gia tự lực, thật thú vị. – Tôi muốn mở rộng dự án, nhưng vì cổ đông quá ít, không thể chinh chiến ở thương trường, mong anh xem xét. Tôi muốn hợp tác cùng chủ tịch MIE để phát triển hơn, tôi nghĩ anh cũng muốn mở rộng mối quan hệ cho công ty mình, đúng chứ?

Minh Kiên cười lạnh một tiếng, nhận lấy tài liệu. Hắn cũng không phải người khó tính gì, chẳng qua cảm thấy mắc cười với người đối diện. Cô ta muốn đối đầu với Minh Tú thì đúng hơn. Nếu lần này thành công, chắc hẳn công ty con T.K của TDK đang cần quản lý sẽ rơi vào tay Thiên Hương, đường đường chính chính đối đầu với D.K. Hợp tác cũng không tệ.

Hắn không bận tâm xem qua dự án trên tay, vui vẻ trả lời.

– Được, hẹn cô ngày mai kí kết hợp đồng.

Thiên Hương không nghĩ là sẽ nhanh chóng đồng ý như vậy, thậm chí không thèm đếm xỉa đến dự án mà đã gật đầu. Đây cũng là một điều vui mừng nhưng cũng là một cái tát vào mặt mình. Chẳng phải là xem thường đến mức không muốn nhìn qua sao.

Ánh mắt sát khí của Minh Kiên đối đáp lại Thiên Hương, phụ nữ mới vào nghề còn non nớt, rất dễ đọc thấu tâm can.

– Đừng ra vẻ như thế. Chẳng qua là tôi tin tưởng vào tay nghề của cô Trương thôi, tôi biết phải làm gì mà. Mong là cô đối đầu với D.K thật tốt. Sau này hỗ trợ thêm MIE phát triển ra toàn thế giới.

Thiên Hương nhẹ nhõm, có vẻ như đã hiểu ý rõ nhau, mục tiêu là muốn đối đầu với Minh Tú. Lần này cô như được tiếp thêm sức mạnh, tuy nhiên chưa thể sánh bằng. Nếu MIE đồng ý hợp tác, thì Minh Tú có cả TDK và ITV. Hai đứa em mình rốt cuộc là bị mê hoặc đến mức nào rồi cơ chứ. Thiên Hương bực bội, cô sẽ không để thua con nhóc kia đâu.

….

Bác sĩ Hoài đang thưởng thức bánh ở vườn. Mặc dù tuổi chưa cao, nhưng có vẻ bà đã muốn nghỉ hưu rồi. Chưa kịp vài phút yên bình thì đã bị tiếng chuông ngoài cổng làm phiền. Lâu rồi, cũng chả ai đến tìm gặp mình, không lẽ là hai người đó?

Cô giúp việc ra ngoài, thấy Minh Kỳ liền sáng mắt. Đây chẳng phải là Siêu Đầu Bếp sao, trời ơi bà chủ lại quen biết một người tài giỏi, lại đẹp trai như vậy ư? Mãi mê ngắm nhìn, không trả lời Minh Kỳ hỏi, hắn bực bội đi thẳng vào nhà.

– Bác sĩ Hoài.

Cô giúp việc chạy theo sau, lúc này bừng tĩnh dẫn dắt hắn ra sau vườn. Bà ta đang trà đạo một cách uyển chuyển. Rất đúng với mác danh bác sĩ tâm lý nổi tiếng, cử chỉ cũng cho thấy tâm tình yên tĩnh như mặt nước không có sóng vỗ.

– Không biết cơn gió nào đưa Minh Kỳ thiếu gia đến đây gặp ta vậy? – Bà có vẻ như biết điều Minh Kỳ sẽ hỏi, ảm đạm không một chút vội vàng.

Minh Kỳ cũng không thích lòng vòng, liền vào vấn đề chính..

– Bác sĩ Hoài, một năm trước chữa trị cho anh Ba tôi và cô gái ấy. Chắc hẳn bác sĩ biết hai người ở đâu đúng chứ?

Bà rót đầy ly mời Minh Kỳ ngồi, thưởng thức trà đạo do chính tay mình làm. Minh Kỳ trong lòng nóng vội nhưng vẫn kiên nhẫn dùng trà.

– Hưmm… cậu Minh Kỳ đây hỏi ta câu nói này, chắc hẳn là từ Hải Thành trở về. Đi một đoạn đường dài, thử trà của ta cho thoải mái một chút. – Đặt ly nhẹ nhà, bà nhìn đối diện. – Từ khi nào, Minh Kỳ là một người ân cần trở nên hấp tấp như vậy.

Hắn nuốt khang, không biết đáp lại như thế nào cho hợp lí. Bác sĩ Hoài sau khi hài lòng với việc thưởng thức trà, mới tiếp chuyện.

– Đã hơn một năm rồi, cũng không thể giấu mãi. Không ngờ, người tìm tôi lại chính là cậu. Cứ tưởng là một trong hai người đó cơ đấy. – Minh Kỳ chăm chú lắng nghe.- Năm đó, Minh Nhật vừa mặc cảm đôi chân, vừa bị quá khứ đả kích, lại còn gặp phải scandal liên tục ở công ty. Thằng bé lại không có khả năng tự cứu lấy bản thân, cũng may là có Thiên Di bên cạnh, nhưng cô ta lại giống cô gái tên là Miin. – Minh Kỳ bất ngờ khi bác sĩ Hoài cũng biết về cô gái ấy, hắn vẫn không hỏi thêm, lại tiếp tục lắng nghe. – Chữa thì cũng chữa được, tuy nhiên Minh Nhật sẽ coi Thiên Di chính là cô gái kia. Vì thế, ta đã đưa ra một phương án cho Minh Nhật.

Bác sĩ Hoài cười hiền lành. Hắn không thể đoán được điều đó là gì.

– Ta sẽ thôi miên Minh Nhật lẫn Thiên Di, kí ức của hai đứa sẽ bị lãng quên, trống rỗng. Không những thế, ta đã đưa chúng đi khỏi thành phố, không một dấu vết. Chính chúng nó sẽ có cuộc sống mới, bắt đầu lại và tự giải thoát cho bản thân.

Minh Kỳ quả nhiên hiểu ra vài điều, nhưng rốt cuộc làm như thế cũng đâu tiến triễn gì. Anh Ba dễ dàng đồng ý như vậy sao? Mãi mãi quên đi hiện tại để sống như một người bình thường? MIA chính tay anh lập ra dễ dàng đổ vỡ ư?

– Có điều, thôi miên cũng chỉ có tác dụng một thời gian. Nếu nhỡ một trong hai đứa có nhớ lại, đều sẽ quên đi một đoạn kí ức trước đó, tâm trí sẽ tự khắc ổn định.

Không phải tự nhiên bác sĩ Hoài được mệnh danh là một trong những bác sĩ nổi tiếng Nghe nói bà ta còn là một nhà ngoại cảm. Phương pháp điều trị này, có lẽ là cách tốt nhất cho anh Ba. Thảo nào, anh ấy dễ dàng gật đầu.

– Nhưng sao Thiên Di cũng bị thôi miên cơ chứ? Cô ấy có thể sống với kí ức hiện tại cơ mà.

Bác sĩ điềm tĩnh nhớ lại ánh mắt kiên định của Thiên Di.

“Tôi tự nguyện, bởi vì đã hứa sẽ ở bên cậu chủ. Vì thế, một mình cậu ấy quên đi kí ức sẽ cô đơn lắm. Chúng tôi sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới. “

Nhưng…

– Vì cô ta cũng mắc bệnh tâm lý dẫn đến bị câm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN