Do You Remember Me?
Chương 89: Bệnh nặng.
Vừa rồi, Minh Tú còn trào ra máu nhẹ khiến người khác không khỏi lo lắng. Hiện giờ cô đang nằm trong phòng bệnh, ánh mắt nhìn lên trần nhà mơ hồ. Cuối cùng mình vẫn là một người yếu đuối, chưa bao giờ cô sợ hãi đến vậy, hai hàng nước mắt chảy dài.
Minh Kỳ sau khi nghe Minh Tú bệnh nặng, liền lập tức trở về, Liên Liễu Sinh cũng không quên thiếu mặt.
– Thử hết đi, ai là người hợp với cô ấy nhất.
Minh Nhật ngồi trước phòng bệnh, anh trầm tĩnh đến lạ. Mình đã quá vô tâm, Minh Tú đến nước này anh phải nhanh chóng tìm cách chữa trị.
Cánh cửa mở ra, Minh Nhật chậm rãi đi đến. Anh pha sữa cho cô, mặc cho Minh Tú vô tri vô giác nằm đó.
– Tú Tú… – Anh nhẹ giọng, hơn hai mươi năm cô mới nghe lại thanh âm của anh Ba lúc đó, Minh Tú quay sang, ánh mắt Minh Nhật không còn lạnh lùng nữa, cũng chẳng còn nóng giận như hôm trước.
– Hai mươi năm rồi mới thấy anh pha sữa lại cho em. – Tựa như cả năm không cất giọng, khàn đặc đến lạ.
– Ừm…
Minh Kỳ bước ra khỏi phòng xét nghiệm, trên tay run rẩy khi mình không phù hợp với Minh Tú. Có thể vì sinh đôi khác trứng không giống nhau nên tỉ lệ mới thấp đến vậy.
Minh Kỳ ngồi cạnh nắm lấy tay cô, ánh mắt sợ hãi nhìn lấy, sợ rằng một ngày đứa em này rời xa.
– Tú Tú, anh nhất định sẽ tìm mẫu gan phù hợp với em, phải cố lên. – Minh Kỳ bên cạnh, hắn hiểu rõ cô vốn yếu đuối, đối diện từng cơn đau như vậy, không thể không đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần.
Từ bé, tất cả đều không có đủ tình cảm từ bố mẹ, vốn tự yêu thương lấy nhau nên Minh Kỳ hiểu rõ cô cần tình thân bên cạnh lúc này nhất.
Ở một góc nào đó, hàng ghế đá năm nào ngồi cạnh cô, nay chỉ còn một mình. Hắn không biết đã hút bao nhiêu điếu thuốc nhưng sao trong thân tâm lạnh lẽo vô cùng. Giá như người nằm đó là mình.
Minh Nhật từ khi nào xuất hiện, mặc dù hiểu rõ nhưng anh vẫn cố bình tĩnh.
– Tôi biết cậu có tình cảm với Minh Tú. Vậy tại sao lại dày vò như thế?
Thiên Khang vùi điếu thuốc dưới chân. Anh tựa mơ hồ giữa màn đêm tĩnh mịch.
– Đôi khi anh phải biết chấp nhận rời xa, để cô ấy được hạnh phúc, chuyện tình cảm của chúng tôi chỉ nên một người đau khổ thôi. – Thiên Khang tin chắc Trương Triết Minh sẽ là một người chồng tốt. – Nhưng tôi là một người tham vọng, tôi muốn cô ấy vừa được hạnh phúc, vừa được tự do.
Việc Thiên Khang đề nghị xác nhập vào MIA về dự án toàn cầu để trao trả Thiên Di. Hắn vừa muốn đứa em gái mình được người tốt chăm sóc, vừa muốn Minh Tú trở về chính người thân mới an toàn. Hắn đưa dự án tiêu đầu là D.K tiên phong, bề ngoài người khác sẽ tưởng Thiên Khang làm khó Minh Tú nhưng thực chất anh biết Minh Nhật sẽ không vô cảm đến mức để em gái chới với ở không trung.
– Nhà họ Trương vốn nay tàn nhẫn, cô ấy ở lại ngày nào thì càng nguy hiểm, đầy nội chiến, ganh đua. Tôi không thể cứ mãi canh chừng cô ấy, trước khi đi phải thật trách nhiệm.
Không ngờ, tình yêu mà Thiên Khang dành cho Minh Tú tựa như sóng trào. Bên ngoài êm ả, im lặng nhưng bên trong đầy giông bão.
Minh Nhật chợt cười, có lẽ cần phải học hỏi tên này nhiều rồi.
Cả hai quay về, liền thấy trong phòng bệnh cảnh tượng vô cùng vui nhộn. Liên Liễu Sinh đang thồi bong bóng cùng Minh Kỳ vui đùa bên cạnh Minh Tú, Trương Triết Minh và Trịnh Mỹ Quyên đang cắt trái cây bên cạnh.
– Các người mới lớn hay sao lại bày cái trò con nít vậy?
Giọng nói Minh Nhật nghe qua sẽ thấy khó chịu nhưng nét mặt vô cùng hài hòa. Lâu rồi anh không thấy cô cười nhẹ nhõm như thế, ánh mắt hạnh phúc ôm lấy bong bóng.
Minh Nhật nhớ rằng từ lúc còn bé, Minh Tú chưa bao giờ được vui đùa, hầu hết đều cố gắng học tập, dáng vẻ bây giờ làm anh tưởng tượng cô lúc bé tinh nghịch ra sao.
Bên cạnh Thiên Khang liếc nhìn, không dám nhìn cô, sợ rằng sẽ không chịu đựng được.
– Được rồi mọi người dùng trái cây thôi nào. – Mỹ Quyên ra dáng người phụ nữ đảm đang.
– Thiên Di đâu rồi nhỉ? – Trương Triết Minh đi đến nhìn xung quanh, bấy giờ Minh Nhật mới để ý, cô từ lúc nào đã không ở đây rồi. – Xem ra chủ tịch quản lí hàng triệu người thì được, còn vợ chỉ có một lại không biết quản à.
Minh Tú liếc nhìn, cái tên đáng ghét này không thể không mỉa mai người khác. Thiên Khang bắt gặp khoảnh khắc đó liền vui trong lòng. Ít ra tâm trạng của cô cũng tốt hẳn lên.
Minh Nhật định ra ngoài tìm thì bác sĩ và Thiên Di đi đến từ lúc nào. Ông niềm nở vui vẻ, trong khi Minh Nhật cau mày nhìn Thiên Di, cô vẫn nét dịu dàng cười bên cạnh.
– Người phù hợp là cô Thiên Di. Tuần sau chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!