Do You Remember Me? - Chương 90: Miin xuất hiện.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Do You Remember Me?


Chương 90: Miin xuất hiện.


Mọi người mừng rỡ nhìn Thiên Di, anh im lặng không biết nói gì, cô đã chịu nhiều thiệt thòi, sau này không thể để ai làm tổn thương thêm. Anh ôm chầm lấy giữa biết bao ánh mắt đang nhìn.

Thiên Di đưa tay lên ôm lại, nhìn đối diện Minh Tú. Cô trong tay ôm bong bóng như một đứa trẻ cảm kích nhìn mình. Thiên Di khẽ cười hiền dịu.

Minh Tú chợt nhận ra cô gái này thật sự đã làm trái tim cằn cỗi của anh Ba tan chảy. Cho dù là cô có giống ai đi chăng nữa nhưng chắc chắn một điều hiện giờ trong lòng anh ấy chỉ có mỗi Thiên Di.

Ngày tiến hành phẩu thuật cũng đã đến, Minh Tú và Thiên Di đang được đẩy vào trong phòng. Suốt chặng đường cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay, nhìn thấy cơn đau quặn thắt của Minh Tú mà mọi người thương xót.

– Anh luôn đợi ở cửa, chờ em trở về. – Minh Nhật nắm lấy tay Thiên Di, cô an tâm khi nghe thấy người mình thương luôn bên cạnh mình.

– Đây mới đúng là Minh Nhật của em. – Thiên Di khẽ sờ lên mặt của anh, không phải là cảm giác sợ chết đi, mà cô cứ luôn cảm giác khi tỉnh dậy sẽ không thấy anh đâu nữa.

Minh Tú nhìn đôi cẩu lương bên cạnh thật không nỡ phá đám, lại có cảm giác tủi thân mặc dù được nghe lời động viên của mọi người nhưng cô lại xót xa thế này. Khẽ ngước đầu dậy nhìn về phía Thiên Khang. Cứ tưởng hắn ta đang vui vẻ bên cạnh Mỹ Quyên, ai ngờ cô vừa ngước lên đã thấy ánh mắt trầm luân nhìn mình.

Thiên Khang đã nhìn như thế suốt nãy giờ, không một giây rời đi. Giá mà anh có thể đến bên cạnh em lúc này một cách đường đường chính chính. Khoảnh khắc dừng lại, cả hai cứ nhìn mãi cho đến khi bác sĩ đẩy vào, cánh cửa đóng sầm.

– Không ngờ trở về nước lần này, tôi lại hứng trọn bộ ngôn tình đầy rào cản của quý vị.

Mỹ Quyên cười quỷ dị nhìn ra phía sân bên dưới, Trương Triết Minh không nói gì chậm rãi ăn đậu lạc bên cạnh.

– Cái gì cũng có bấp bênh của nó.

Chờ đợi suốt hai tiếng phẫu thuật, cuối cùng được đưa vào phòng hồi sức, tất cả đều thuận lợi. Minh Trường đi đến từ lúc nào bên ngoài nhìn đứa con gái của mình, ông ta có vẻ quan tâm hơn Thanh Hà nhiều. Nói chính xác hơn là Thanh Hà đang loay hoay với cổ phiếu bị tụt dốc, Minh Nhật tàn nhẫn đến mức cho bà không đường thoát.

– Minh Nhật, con rốt cuộc là làm gì vậy hả?

– Con chỉ muốn mẹ nghỉ ngơi thôi. – Anh lạnh nhạt đáp trả, biết bao năm qua bà vùi đầu vào công việc đến mức đứa con gái bị bệnh nặng cũng mặc kệ.- Khuyên bảo không được, đành lấy đi tài sản của mẹ vậy.

Minh Nhật tắt máy không quan tâm bà đang chửi mắng bên đầu dây kia. Anh mở tủ chọn lấy âu phục lịch lãm, hôm nay anh sẽ đón Thiên Di trở về.

Vừa xuống lầu đã thấy Minh Kiên đợi sẵn, hắn ta cũng vừa chật vật với công ty, Minh Nhật thật sự bùng nổ dìm từng người gai mắt xuống, đến nổi Thiên Hương cũng đang đóng băng với T.K trong đó có hoạt động của cô em út hống hách Thiên Ngọc.

– Từ khi nào mọi người tự do ra vào Viện Thư vậy? – Minh Nhật không mấy tiếp đón chỉnh sửa lại cà vạt trên cổ.

– Tôi không phải đến đây để cầu xin cho công ty. – Minh Kiên cười đầy ẩn ý.- Đến đây trước khi thất bại nên mang một món quà cho em.

Minh Nhật khó hiểu nhìn theo hướng mắt của hắn. Vườn oải hương ở Viện Thư, cô gái váy trắng tóc nâu đang đứng ngắm nhìn, tay trắng nõn khẽ chạm vào nõn trên cành. Là Miin, cô đang đứng trước mặt anh. Có chết đi sống lại thì anh cũng không tin người trước mặt còn sống, cho dù cô đang xoay lưng vào mình thì không thể không nhận ra người năm ấy, bàn tay anh run rẩy nắm chặt.

Miin xoay người nhìn sang, nàng cười tựa nắng xuân, mái tóc bay theo làn gió lộ một bên má có vết sẹo bị bỏng nhưng như thế không quên cười thật tươi đối đáp.

– Nhật, em đã về rồi.

Thiên Di nhẹ nhàng mở mắt, cô vừa thoát khỏi ải tử thần. Minh Tú đã tỉnh trước, cô chậm chạm đi sang thăm. Không thấy Minh Nhật đâu thật sự khá bất ngờ, đáng lí anh ấy phải đến trước khi Thiên Di tỉnh rồi chứ.

– À anh Ba chắc là bận việc công ty nên đến muộn. Thiên Di… cảm ơn cô nhiều.- Minh Tú không ngờ một ngày cô gái mình lợi dụng năm ấy lại đi cứu mạng mình.

Thiên Di hiền dịu cười gật đầu, Minh Kỳ hốt hoảng đi tìm Minh Tú, thấy cô ở phòng cùng Thiên Di, trong lòng khó khăn đầy sốt ruột.

– Anh làm sao vậy? – Minh Tú thấy nét mặt của Minh Kỳ liền trở nên lo lắng, hắn kéo cô sang một bên thì thầm ba chữ “Miin trở về” khiến sắc mặt cô thay đổi nhìn sang Thiên Di đang tò mò chờ mình. – Ta ra ngoài nói chuyện trước.

Cả hai xin phép rời đi, cánh cửa đóng lại khiến cô cảm thấy trống vắng. Sao mình lại cảm giác bất an, không lẽ Minh Nhật xảy ra chuyện gì ư?

Cô lục lọi điện thoại liền nhắn tin cho anh, có phải mình quá trông chờ vào việc Minh Nhật chủ động nên mới hụt hẫng. Cô nhấc dãy số gọi nhưng đều không thể liên lạc.

Quái lạ, mọi hôm anh luôn nghe máy. Thiên Di kiên nhẫn nhắn tin.

“Em khỏe rồi, anh đang ở đâu?”

Minh Nhật giật mình nhìn màn hình điện thoại, trong lòng anh rối bời hơn bao giờ hết, không biết phải đối diện như thế nào. Cô gái đó chính xác là Miin, Minh Nhật hoàn toàn bị sốc với việc cô còn sống, thậm chí là đã trở về bên cạnh mình.

Vậy còn Thiên Di thì sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN