Do You Remember Me?
Chương 91: 8 năm về trước.
Trong khi Thiên Di kiên nhẫn chờ đợi thì Minh Nhật đang loay hoay ở Viện Thư. Minh Kiên mang một món quà mà anh không thể ngờ. Gương mặt bị bỏng còn sẹo của cô ấy làm tim anh thắt lại. Cũng may vết bỏng đã mờ dần, chỉ còn lại một mảnh nhỏ bên má.
– Minh Nhật, em không thể ngờ là em sẽ trở về bên cạnh anh. – Miin nắm tay, ánh mắt long lanh tựa gần khóc, cô nghẹn ngào. – Suốt thời gian qua em thật sự rất sợ, nhìn thấy anh trên mặt báo em đã rất muốn tìm anh ngay lập tức nhưng anh lại bị tai nạn biến mất hai năm, em cứ nghĩ sẽ bỏ cuộc, gương mặt lúc đó bị bỏng gần nữa mặt, em không muốn khi gặp lại anh sẽ trở nên xấu xí, vì vậy hai năm đó em đã cố gắng điều trị, bây giờ không còn như 8 năm về trước nhưng em biết Minh Nhật của em sẽ không vì ngoại hình mà xua đuổi em đúng không?! Năm đó anh bất tỉnh, em được người cứu ra trước khi cháy nổ, anh không biết đâu người cứu em chính là bố anh. Ông ấy là một người tốt, có lẽ mấy năm qua anh không hiểu nhưng khi bên cạnh ông ấy, em luôn cảm thấy cách bố anh không vô tâm như bề ngoài. Minh Nhật, giờ em trở về rồi, chúng ta bắt đầu lại nhé, sống thật hạnh phúc. Chuyện lúc trước em tha thứ cho anh, em đợi anh thành công mới trở về nên không còn vướng víu anh như năm ấy nữa.
Nhớ lại 8 năm về trước, cô và anh vô tình gặp nhau ở Mỹ. Lúc đấy cô đang hối hả chạy vào giảng đường, vì hôm qua thức khuya làm đồ án nên sáng ra ngủ thiếp đi, ai ngờ lại trễ những 30 phút, cô vội vã đến mức nền trơn trợt vì cơn mưa rào đã làm mình té nhào ra phía sau.
Nhắm mắt lại đợi cú ngã xuống bậc thềm một cách đau đớn thể hiện trên gương mặt nhăn nhó.
Ơ, mình không đau, không té nhào. Miin mở mắt ra, đập ngay vào mặt là ngũ quan của nam nhân vô cùng đẹp đẽ, ánh mắt lạnh lùng không chớp nhìn chằm chằm vào mình khiến cô đỏ mặt.
– Muốn nằm trên tay tôi tới lúc nào nữa?
Miin giật mình, anh đẩy cô lên trước lạnh lùng đi lên trên chưa kịp để cô cảm ơn. Miin chạy theo sau bắt chuyện, ai ngờ đáp lại chỉ là sự im lặng khinh bỉ.
Vì khác lớp nên cô đành phải chia tay anh chàng đẹp trai kia. Cứ tưởng sẽ không gặp lại thì một ngày lớp thể dục gặp nhau. Cô quyết định sẽ theo đuổi người con trai kia. Vì sống ở Mỹ nên tính cách có vẻ thoải mái và vô cùng tự tin. Cho đến một ngày, cô cảm thấy không thể có kết quả, muốn buông tay thì anh lại đến và che chở cho mình.
Cuộc tình này sẽ mãi đẹp nếu như Minzy không xuất hiện, nếu như MIE không bị chia rẽ, nếu như anh không quá coi trọng sự nghiệp, nếu như MIA không thành lập.
Người ta nói, thanh xuân con gái ngắn ngủi nhưng thật chất con trai còn ngắn hơn. Nếu như con gái từ độ tuổi 18 đến 25 là thanh xuân được yêu chiều thì con trai đã phải cố gắng hơn nhiều, phải cạnh tranh biết bao nam nhân ngoài kia. Một người không có gì trong tay, Miin vẫn bất chấp bên cạnh cùng anh vất vả gian lao. Nếu Miin là nguồn động lực tinh thần thì Minzy là vật chất. Thế lực nhà Minzy uy quyền đáng kể, toàn khu vực châu Âu châu Mỹ đều có sức ảnh hưởng.
Môt người con gái danh gia vọng tộc lại say nắng anh chàng tầm thường chập chững vươn lên. Cô thích anh đến mức chấp nhận làm một cô gái quê mùa chỉ để tiếp cận, ai ngờ Minh Nhật đã có người yêu. Lòng đố kị của con gái vô cùng lớn, thậm chí vô cùng nguy hiểm nếu bạn không cẩn thận.
Minzy chợt nãy ra ý tưởng sẽ tạo từng thềm bậc cho anh bước lên thành công nhưng lại vô cùng bập bênh. Khi mọi nổ lực của mình được đền đáp, chỉ còn vài ba bước là đến đỉnh vinh quang, không thể vì sơ suất gì mà sụp đổ, những cám dỗ kêu gọi Minh Nhật phải đánh đổi và lựa chọn.
Minh Nhật đánh đổi buổi hẹn hò cùa anh và Miin để lấy bản hợp đồng, đánh đổi buổi sinh nhật của cô để lấy bữa tiệc nhà kinh doanh, đánh đổi ngày kỉ niệm yêu nhau để trở có được chiến tích, đánh đổi lúc cô thi đấu cần một động lực để có danh tiếng.
– Miin, anh xin lỗi. Đợi anh thêm chút nữa được không? Anh nhất định sẽ đem tất cả đến trước mặt em.
Miin im lặng cười dịu dàng với anh, bên đầu dây điện thoại nước mắt tưởng chừng đã thành dòng sông. Nhưng vì yêu, cô chấp nhận một mình mạnh mẽ, anh chắc chắn sẽ không rời xa mình thêm một lần nào.
– Được, em đợi anh thành công trở về.
Tất cả đã hoàn thành đến 90%. Hôm đó trời mưa lớn, Minh Nhật chủ động hẹn hò cô ở nhà hàng sang chảnh, anh dự định sẽ cầu hôn Miin. Mọi thứ vô cùng hoàn hảo, đến mức sẽ không có gì có thể cản trở tình yêu lớn lao của hai người bọn họ.
– Alo?
– Xin chào, có phải cô là Miin không?
Miin bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành, quả đúng như thế, người gọi đầu dây bên kia là Minzy.
– Nghe nói cô sẽ đi dùng bữa cùng Minh Nhật. Hưmm.- Giọng cười bí hiểm vô cùng đáng sợ. – Cô có chắc Minh Nhật đã thật sự yêu mình, cô có muốn đánh cược với tôi không?
– Cô muốn gì?
– Tôi đâu muốn gì, cũng không làm khó Miin. Chỉ là tôi thấy có chút gì đó không đúng, muốn xem xem anh ấy có thật sự chọn tình yêu hay không thôi. Để xem anh ấy muốn trở thành nhà cổ đông hay là dùng bữa với cô nhỉ?
Miin như đau thắt, bấy lâu nay cô luôn kiên nhẫn, vị tha cho anh. Hôm nay hiếm lắm mới được một buổi hẹn hò, cô nữa vờ không dám nghĩ đến kết quả xấu nhất.
– Thôi nào, đừng căng thẳng thế chứ. Cô đợi được anh ấy đến hôm nay, đợi thêm một lần có sao đâu.
Quả đúng như thế, Minh Nhật đã bỏ cô lại ở tầng cao nhất nhà hàng hiu quạnh. Cô ngồi chờ anh suốt hàng tiếng, thậm chí cứng đầu đến mức qua đêm, thức trắng chỉ để được nhìn thấy bóng dáng đó.
– Chắc là kẹt xe nên anh ấy chưa đến kịp thôi. – Đôi môi nhợt nhạt cất tiếng lí nhí, trời đã sáng rồi mà anh vẫn chưa đến.
Nhân viên lo lắng đi đến khuyên bảo, mặc cho lời nói xung quanh, cô kìm nén rơi nước mắt, vẫn giữ thái độ bình tĩnh ngồi chờ.
Đến lúc bỏ cuộc, cô yếu ớt rời khỏi nhà hàng, đi chậm chạp sang bên kia đường, nặng nề chậm đến mức đèn xanh bật lên, tài xế say xỉn không tự chủ tông cô.
Vệt máu chảy lan khắp nơi, chiếc váy trắng dính vết loang, đôi tay run rẩy của cô nắm chặt chiếc vòng mà anh tặng năm ấy, nó bể từng mảnh đâm vào bàn tay nhỏ nhắn ứa thêm máu, cô cảm thấy nó đang báo hiệu cuộc tình này sẽ đổ vỡ và mình đang cố gắng hàn gắn lại nhưng vô vọng.
Minh Nhật, em đợi được, em biết anh bận nên không thể đến. Em cho anh một cơ hội nữa, chỉ cần khi em mở mắt ra, anh xuất hiện thì mọi thứ trước đây em sẽ tha thứ cho anh. Xin anh, em đã quá sợ hãi phải chịu đựng sự cô đơn năm tháng đó rồi, còn bây giờ em thật sự mệt, em cần phải nghỉ ngơi.
Cô ngất đi, nằm nhiều ngày trong bệnh viện. Mùi máu và thuốc xộc khó chịu. Cho dù là ngủ hay mở mắt thì Minh Nhật cũng đã không xuất hiện. Thì ra, em chẳng là gì đối với anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!