Trò Chơi Công Lược Toàn Năng - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Trò Chơi Công Lược Toàn Năng


Chương 22


Sau khi Khương Ly đi tới thế giới này chỉ chưa đầy mấy ngày đã tiến vào đoàn phim Trường Hà Lạc Nguyệt, vì một người diễn hai vai nên mỗi ngày đều ngâm mình trong đoàn phim. Do vậy đã khá lâu không gặp Trương Tử Dương khiến Khương ly suýt quên mất người này, đột nhiên gặp phải gã khiến cậu cảm thấy có chút bất ngờ.

Lúc trước bởi vì độ thiện cảm của nam chính xuống giá trị âm nên phải nhận trừng phạt khiến Khương Ly vội vàng công lược Giang Trạm, lại quên mất nhiệm vụ phụ.

Đột nhiên tình cờ gặp Khương Ly, Trương Tử Dương cũng kinh ngạc không kém. Gã đã từng nhiều lần đi tìm Khương Ly, chỉ là Khương Ly không ngừng thay đổi nơi ở, số điện thoại cũng đổi, gã vốn tưởng Khương Ly về quê, lén liên lạc với mẹ Khương Ly nhưng đối phương lại không nói rõ ràng, ngay cả số di động mới của Khương Ly cũng không cho.

Thật sự là không tìm được người, Trương Tử Dương cũng không có cách nào. Lúc đó đúng lúc phải tới nơi khác đóng phim nên đành gác chuyện này sang một bên. Chờ lần thứ hai nhìn thấy tin tức Khương Ly là lúc weibo đoàn phim Trường Hà Lạc Nguyệt công bố diễn viên.

Lúc trước vì để lấy được vai diễn trong Trường Hà Lạc Nguyệt, Trương Tử Dương không tiếc lừa gạt Khương Ly thay gã đi bán mình, không nghĩ tới vừa quay đầu lại để cơ hội rơi vào tay Khương Ly, chính mình lại trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị Giang phó đạo diễn ghi hận, phải ăn khổ trong đoàn phim mới, còn bị người tới đòi nợ nên phải lẩn trổn khắp nơi.

Tất cả những thứ này đều là vì Khương Ly lúc trước lâm thời đổi ý!

Hiện giờ Khương Ly được nhận vai diễn trong Trường Hà Lạc Nguyệt, còn ký hợp đồng với tập đoàn Giang thị. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà còn nổi tiếng hơn gã nhiều! Mà hết thảy những điều này vốn phải là của gã!

Vất vả lắm mới trả được nợ rồi lén lút trở về thành phố S, Trương Tử Dương không nghĩ tới sẽ ngẫu nhiên gặp phải Khương Ly. Vừa nghĩ bản thân phải lưu lạc như giờ là do Khương Ly, gã bước nhanh về phía Khương Ly, không để ý tới Phùng Đông và Tiểu Chu, một tay tóm lấy tay Khương Ly muốn kéo cậu đi.

Khương Ly nhìn thấy gã đã sinh lòng phòng bị, lúc gã chuẩn bị tóm lấy tay cậu thì linh hoạt tránh thoát rồi tiện thể đẩy gã sang một bên.

“Có gì thì nói, đừng động tay động chân.” Khương Ly phủi phủi chỗ bị gã nắm, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã, nhẹ giọng nhắc nhở.

Phùng Đông và Tiểu Chu phản ứng lại, hai người chắn trước mặt Khương Ly, Phùng Đông lạnh giọng hỏi: “Cậu là ai? Muốn làm gì?”

Trương Tử Dương bị cậu đẩy tới lảo đảo, càng cảm thấy tức giận hơn, sau khi đứng vững thì chỉ vào Phùng Đông và Tiểu Chu nói: “Tôi và cậu ta có lời muốn nói. Các người tốt nhất mau tránh ra.”

“Có lời thì…”

“Anh Phùng.” Khương Ly ngắt lời anh, sau đó đẩy cửa phòng rồi nói với Trương Tử Dương nói: “Tôi biết anh muốn nói cái gì. Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói.”

Nói xong chỉ trong phòng ra hiệu gã đi vào.

“A Ly…” Phùng Đông không yên lòng.

Khương Ly khoát tay để anh với Tiểu Chu ở bên ngoài chờ, dẫn gã vào phòng riêng.

Cửa phòng vừa mới đóng, Trương Tử Dương đã muốn động thủ, Khương Ly lui về phía sau hai bước né tránh, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tôi khuyên anh không nên hành động lỗ mãng, bằng không anh sẽ không thể bước ra khỏi phòng ăn này đâu.”

Động tác Trương Tử Dương ngừng lại, nhớ tới còn có hai người giữ ngoài cửa, dáng người Tiểu Chu cao lớn khiến gã vẫn có chút kiêng kỵ.

Khương Ly phát hiện cho dù đã đội mũ và đeo khẩu trang nhưng Trương Tử Dương vẫn không giấu được dáng vẻ sa sút và nản lòng, cậu đoán trong khoảng thời gian này gã sống cũng không được thuận lợi lắm.

“Xem ra anh sống không tốt lắm.” Khương Ly mỉm cười nói, “Đã như vậy thì tôi càng vui vẻ.”

“Mày còn dám nói?” Trương Tử Dương cắn răng nghiến lợi nói nhìn Khương Ly, “Nếu không phải tại mày nói không giữ lời thì làm sao tao có thể tới bước đường này?”

“Trách tôi?” Khương Ly cười nhạo, quan sát gã từ trên xuống dưới.

“Muốn dựa vào mặt nhưng anh không lên được giường Giang phó đạo, cho nên nói dối hết lần này tới lần khác gạt tôi thay anh làm giao dịch. Muốn dựa vào diễn xuất nhưng anh không qua được cửa ải của Chu đạo nên vai diễn rơi vào tay tôi.”

“Trương Tử Dương, chính mình không làm được còn trách được ai?”

“Là mày chính mình đồng ý muốn đi!” Trương Tử Dương phản bác, “Mày nhiều năm mặt dày quấn lấy tao không phải là muốn ở cùng với tao sao? Hiện giờ giả vờ thanh cao cái gì?”

Muốn ở cùng với Trương Tử Dương là nguyên thân chứ không phải Khương Ly hiện tại. Đối với Khương Ly mà nói, đừng nói là ở cùng với Trương Tử Dương, chỉ thấy mặt gã đã khiến cậu dị ứng.

“Cho nên bây giờ anh mặt dày mày dạn quấn lấy tôi?” Khương Ly châm biếm lại, vì nguyên thân mà cảm thấy tiếc hận, nếu không phải nguyên thân mắt mù coi trọng Trương Tử Dương thì nguyên thân cũng sẽ không rơi vào kết cục bị bức chết.

Trương Tử Dương dạo gần đây chịu không ít thiệt thòi trong đoàn phim, trốn nợ lại càng khổ hơn, bị cậu trào phúng đã thẹn quá thành giận nói: “Khương Ly mày đừng quá kiêu ngạo. Mày đừng cho là tao không biết mày làm thế nào đạt được vai diễn, còn không phải là bán thân thể chính mình sao? Đừng quên tao còn có chứng cứ chứng minh mày đã đáp ứng bồi Giang phó đạo!”

Biết được chính mình ở trong đoàn phim bị gây khó dễ là do Giang phó đạo, Trương Tử Dương đặc biệt đi tìm đối phương muốn mời đối phương ăn cơm nói lời xin lỗi, hy vọng đối phương sẽ bỏ qua chuyện của Khương Ly.

Không ngờ đối phương lại một mực từ chối không muốn gặp mặt gã, thậm chí còn nói “Có biết hiện giờ sau lưng Khương Ly là người nào không? Có muốn chết thì cũng đừng kéo tôi vào”.

Cái gọi là một câu nói thức tỉnh người trong mộng, gã hiểu ra tại sao Khương Ly đột nhiên có thể dùng khí thế mạnh mẽ như vậy tiến vào giới giải trí.

Trương Tử Dương không ngờ tới Khương Ly ngoài miệng nói yêu mình mà lại lén lút đâm mình một đao. Gã không thể nào nuốt trôi cơn giận này! Cho nên vừa nãy nhìn thấy Khương Ly, gã đã theo bản năng hô lên.

Về phần lúc trước Khương Ly nhắn tin đáp ứng bồi Giang phó đạo diễn, nếu không phải vì để uy hiếp Khương Ly thì gã đã sớm công bố ra ngoài rồi.

Quan hệ của Khương Ly và Giang Trạm là bí mật, ngoại trừ Kỷ Thư thì ngay cả Phùng Đông và trợ lý cũng không biết. Khương Ly tin chắc Trương Tử Dương không thể nào biết được, chẳng qua là giống người trên mạng suy đoán hắn có người chống lưng mà thôi.

Đối với Khương Ly mà nói thì Trương Tử Dương không đáng để trong lòng, nên chậm rãi ngồi ở trên bàn, lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm: “Anh nghe bản ghi âm này trước đi.”

Trương Tử Dương không hiểu tại sao tự nhiên lại lôi bản ghi âm nào tới nhưng khi nghe rõ nội dung thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Nội dung lời nói bên trong rất khó nghe, dâm thanh uế ngữ lại có thể nghe rõ ràng mà vai chính trong đó chính là Trương Tử Dương.

Trương Tử Dương phản ứng lại muốn đoạt lấy điện thoại Khương Ly nhưng bị Khương Ly nhanh chóng tránh thoát, tiện tay tắt ghi âm đi.

“Đừng động.” Khương Ly nhìn Trương Tử Dương lắc lắc ngón tay, cười híp mắt nói, “Đừng khiến tôi sợ, nếu không tôi sẽ không cẩn thận phát ra ngoài thì không tốt đâu.”

Trương Tử Dương dừng lại, trong giọng nói vừa gấp vừa giận: “Mày lấy từ nơi nào?”

Ghi âm này là buổi tối hôm Khương Ly mới vừa xuyên tới ghi lại, mà chuyện này cậu chắc chắn sẽ không nói cho Trương Tử Dương rồi.

“Đừng quan tâm tôi lấy cái này từ đâu. Nếu anh không muốn bản ghi âm này được công bố ra ngoài thì mau xóa chứng cứ mà anh nói đi.” Khương Ly lạnh giọng nói.

Bản ghi âm này là Trương Tử Dương cùng một người nam nhân khác bị ghi lại, hiện giờ giới giải trí rất khắt khe với đồng tính luyến ái, một khi bị công bố thì sự nghiệp của Trương Tử Dương coi như xong.

Hai người giằng co một phen, điện thoại Trương Tử Dương vang lên, nhìn thấy người gọi thì vội vàng nghe điện thoại, thái độ nói chuyện khá là chân chó, liên tục nói mình lập tức đến.

Phùng Đông và Tiểu Chu canh giữ bên ngoài lo lắng cho Khương Ly, từ thái độ của Trương Tử Dương đối với Khương Ly ban nãy thì quan hệ hai người không tốt lắm, lo lắng gã sẽ động thủ với Khương Ly.

Ngay lúc Phùng Đông do dự có nên gõ cửa hỏi thì cửa phòng mở ra.

Trương Tử Dương từ bên trong đi ra, không thèm nhìn tới hai người một cái đã vội vàng rời đi.

Phùng Đông và Tiểu Chu nhìn nhau, tiến vào trong thì thấy Khương Ly thần sắc tự nhiên ngồi trên ghế, thấy bọn họ tiến vào thì chỉ chỗ ngồi bên cạnh.

“Ngồi đi.”

Hai người cùng ngồi xuống, Tiểu Chu không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh Ly, người vừa nãy là ai? Anh có bị bắt nạt không?”

“Một người từng quen biết trước đây thôi, giờ không quen.” Khương Ly vô tính nói, cầm lấy thực đơn đưa tới, “Trước gọi món ăn đi, bụng đói rồi.”

Tiểu Chu phụ trách gọi món, Phùng Đông không yên tâm hỏi: “Thật sự không có chuyện gì sao? Có gì phiền toái phải nói với tôi, chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Không có gì đâu, anh Phùng đừng lo lắng.” Khương Ly cười với anh, không muốn nói thêm chuyện này nữa.

Chuyện này nói lớn không lớn, trong giới giải trí chỉ là chuyện thường như cơm bữa, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, con đường diễn viên của cậu vừa mới bắt đầu, một khi bị phát hiện cậu đã từng đáp ứng quy tắc ngầm với đạo diễn thì không cần biết nguyên nhân là vì ai đều sẽ khiến thanh danh của cậu tuột dốc không ngóc đầu lên nổi.

Cậu có thể dùng bản ghi âm để khiến Trương Tử Dương xóa đi chứng cứ nguyên thân đáp ứng lúc trước, chỉ là khó bảo toàn Trương Tử Dương không có lưu trữ, hiện giờ đang ở trạng thái song phương kiềm chế lẫn nhau.

Chuyện này Phùng Đông không xử lý được, mà mình bây giờ cũng không được, chỉ có Giang Trạm có thể.

Khương Ly cân nhắc tìm lúc nào đó đàm luận chuyện này với hắn, trước tiên dọn dẹp chứng cứ đã, miễn cho ngày nào đó hắn phát hiện nguyên nhân lúc trước nguyên thân đáp ứng làm giao dịch với Giang phó đạo rồi lại trút giận lên mình.

Chỉ là việc này một khi nói tới, quỷ hẹp hòi Giang Trạm kia sẽ tức giận, khả năng độ thiện cảm còn bị giảm xuống, sau đó lại phạt cậu phải dùng thân thể trả nợ.

Nghĩ tới đây, Khương Ly thực sự không biết nên cười hay nên khóc.

Sau khi ăn xong, Phùng Đông chở Khương Ly về Bích Giang Uyển, nói sáng mai đón cậu đi quay phim, bù cho tiến độ ba ngày trước.

Giang Trạm vẫn chưa về, trong phòng chỉ có một mình Khương Nhu Mễ. Ba ngày không gặp ba ba, Khương Nhu Mễ ủy khuất bấu víu ống quần Khương Ly kêu to.

Khương Ly khom lưng ôm nó, đi tới nhìn dĩa thức ăn thì phát hiện vẫn còn thức ăn cho mèo, đoán là Giang Trạm hôm nay trở về đã cho nó ăn, vì hành động tri kỷ của hắn mà khiến cậu ấm lòng.

Dỗ dành Khương Nhu Mễ một chút, Khương Ly trở về phòng tắm rửa, rồi nằm trên sofa, vừa vuốt lông mèo vừa mở hệ thống ra xem.

Gần đây bận quá, ngoại trừ nghe hệ thống báo cáo tiến độ nhiệm vụ thì cậu không có tự mình kiểm tra. Vừa mở ra nhìn đã phát hiện nhiệm vụ chính được 63%, ngay cả nhiệm vụ phụ cũng đã tiến hành được một nửa.

Nhớ tới bộ dạng chán nản hôm nay của Trương Tử Dương, Khương Ly đoán chính là vì vậy nên mới được một nửa.

Tra xong nhiệm vụ, Khương Ly phát hiện ở bên phải có nhắc nhở mới, cậu ấn vào thì thấy được thưởng thành tựu “yêu thích sơ cấp”.

Đối với việc độ thiện cảm giảm xuống bị phạt, tăng lên thì được thưởng, Khương Ly cảm thấy rất có tính nhân tính hóa, chỉ là nếu như phần thưởng không kỳ quặc thì cậu càng thỏa mãn.

[Thưởng thành tựu yêu thích sơ cấp]

Tên gọi vật phẩm: Trang phục tình thú mèo đáng yêu.

Tác dụng vật phẩm: Phần thưởng bao gồm tai mèo, vòng cổ lục lạc, bao tay mèo, đuôi mèo. Sản phẩm dùng lông mèo chế thành nên cảm giác rất chân thật, khi đã dùng sẽ không có cảm giác khó chịu mà càng dùng càng nghiện. Thích hợp cho các cặp đôi tình nhân tăng tình thú, nâng cao tình cảm, khiến hắn yêu bạn không thể nào kiềm chế.

Khương Ly: “…”

Bà mịa nó càng dùng càng nghiện, rồi gì mà còn yêu không thể nào kiềm chế, Khương Ly nhìn xong chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nhìn chằm chằm bộ trang phục mèo yêu tình thú kia hồi lâu, Khương Ly hỏi hệ thống: “Tiểu Khả Ái, thật sự là trò chơi của tụi mầy không phải là 18+ sao?”

“…Khó nói.”

Hệ thống rõ ràng đối với phần thưởng này cũng rất kinh sợ, thanh âm yếu đi mấy phần.

“Yêu thích sơ cấp đưa trang phục tình thú, vậy khi đạt được yêu tha thiết chắc không phải đưa tao Huiren Kidney (thuốc bổ thận) đấy chứ?”

Khương Ly bĩu môi phun tào, thật sự là không thể nào tìm được từ ngữ thích hợp để diễn tả cái trò chơi này.

Thưởng người mới gì mà da thịt Bạch Tuyết còn có chút hiệu quả, trang phục tình thú thì làm được cái đếch gì? Mặc vào cho Giang Trạm ngắm sao? Lúc đó cậu đảm bảo mông cậu chỉ có thể nở hoa hoặc là cúc tàn!

Khương Ly nghĩ tới đã thấy đau mông, đóng màn hình phần thưởng lại, trở về trang nhiệm vụ chính.

Độ thiện cảm vượt qua 60% là đạt yêu thích sơ cấp, đạt tới 80% đạt thành tựu yêu thích, đạt tới 90% là yêu tha thiết, đạt tới 100% là nhiệm vụ hoàn thành.

Kỳ thực Khương Ly không hề muốn tăng độ yêu thích quá nhanh, một là sự nghiệp vừa mới phát triển, vẫn còn rất nhiều thứ phải làm, hai là tuy cậu và Giang Trạm bắt đầu từ giao dịch nhưng không thể phủ nhân là trong quá trình ở chung, cậu đã sinh ra cảm giác thinh thích đối với Giang Trạm.

Nếu song phương đã có tình cảm thì sao không cố gắng hưởng thụ? Có cơ hội sống lại một đời, không quản là vì sao, ít nhất là phải sống không uổng chuyến này.

Nhìn một hồi, Khương Ly phát hiện ở bên cạnh độ thiện cảm của nam chính có một khung ghi ấn tượng của nam chính, trước không hề có cái này.

“Đây là cái gì?”

Khương Ly ấn mở ra thì thấy có gắn mấy cái nhãn.

Hợp mắt, tên lừa đảo, mạnh miệng nhẹ dạ, cầm thú một đêm bảy lần, tri kỷ, ôn nhu.

“Đây là ấn tượng của ký chủ đối với nam chính.” Hệ thống giải thích.

Cho dù nó không nói thì Khương Ly vẫn hiểu, mấy cái nhãn này đều là cậu dán cho Giang Trạm.

“Hợp mắt” là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Trạm, cậu đã cảm thấy đối phương chính là hình mẫu mình thích, “tên lừa đảo” là bởi vì Giang Trạm đáp ứng cho cậu vai diễn mà không làm được, “cầm thú một đêm bảy lần” là bởi vì lần trước cậu đùa giỡn gọi hắn là ông khiến đối phương lộng tới suýt chút nữa mông nở hoa.

Không nghĩ tới ấn tượng của mình cũng được hệ thống ghi lại, Khương Ly nhìn “tên lừa đảo” lại không nhịn được cười ra tiếng, nếu như bị Giang Trạm nhìn thấy chắc chắn hắn sẽ tức chết.

“Meo~”

Thấy cậu đột nhiên bật cười, Khương Nhu Mễ đang vùi trong lồng ngực của cậu dùng móng vuốt gãi đùi cậu.

“Không có gì đâu.” Khương Ly vỗ đầu nó, “Nhớ tới ông con lại thấy buồn cười thôi.”

“Meo?”

Một người một mèo trò chuyện rồi ngoài cửa có tiếng mở ra, là Giang Trạm đã trở về.

Khương Ly ôm mèo ra đón, hai tay giơ Khương Nhu Mễ lên, nói với Giang Trạm: “Hoan nghênh trở về, Giang tổng.”

Khương Nhu Mễ: “Meo~”

Mấy ngày nay Khương Ly ở bên ngoài, Khương Nhu Mễ vẫn luôn lạnh nhạt với Giang Trạm, đây là lần đầu tiên nó chào hắn, vẫn là cọ chút ánh sáng của Khương Ly.

Giang Trạm duỗi tay muốn ôm nó, nó quay đầu nhảy xuống đất, hai ba cái đã chạy không còn thấy bóng dấng.

Giang Trạm: “…”

Khương Ly ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, cau mũi nói: “Người anh thật hôi, chẳng trách Khương Nhu Mễ ghét bỏ.”

“Rất hôi sao?” Giang Trạm ngửi tay áo mình, đúng là có mùi rượu nhưng không thấy mùi hôi, “Tôi đi tắm.”

“Được.”

Giang Trạm tắm xong rồi còn tự ngửi thấy không còn mùi rượu mới đi ra ngoài, vừa ra liền thấy Khương Ly ở trong nhà bếp nấu gì đó.

“Cậu đang làm gì?” Giang Trạm đi tới.

“Nấu cho anh canh giải rượu.” Khương Ly vừa quấy, vừa trả lời.

Giang Trạm định nói mình không có say nhưng thấy Khương Ly chuyên chú nấu canh cho mình lại nuốt lời định nói vào trong.

Nếu cậu muốn thì cứ để cậu làm.

Khương Ly nấu canh, điện thoại ở trong phòng khách vang lên. Giang Trạm thấy vậy thì vội đi ra lấy điện thoại đưa cho cậu, nhìn thấy trên màn hình thông báo người gọi là Phùng Đông.

“Sao nửa đêm canh ba anh ta lại gọi điện cho cậu?”

“Ai?” Khương Ly nghiêng đầu liếc nhìn, “Chắc là có việc. Anh nhìn nồi canh đi, tôi nhận điện thoại.”

Nói xong đưa muôi giao cho Giang Trạm, cầm điện thoại đi ra ngoài nhận.

“…” Giang Trạm nhìn muôi trong tay cùng Khương Nhu Mễ đang ngồi xổm ở bên chân ngửa đầu nhìn, không còn gì để nói.

Nói muốn nấu canh giải rượu cho tôi đâu? Làm việc gì cũng phải làm có tâm tới cùng chứ?

Khương – không để ý – Ly không biết hắn đang oán niệm gì cả, đi tới phòng khách nhận điện thoại: “Anh Phùng, sao vậy? Muộn vậy còn gọi cho em.”

“Xin lỗi, có việc gấp.” Thanh âm của Phùng Đông có chút lo lắng, “Hôm nay sau khi phát sóng trực tiếp và hot search thì nhiệt độ của cậu tăng lên rất hiều, fan cũng tăng mười mấy vạn.”

“Đây không phải là chuyện tốt sao?”

“Là chuyện tốt, nhưng cây lớn thì đón gió to. Hiện giờ ở trên mạng đã bắt đầu có người bám vào hồ sơ cá nhân của cậu.”

“Bám vào tư liệu của em?” Khương Ly sững sờ, “Ý của anh là…”

“Đúng, chính là tư liệu cá nhân của cậu, học tịch, hộ tịch gì đó. Anh nhớ cậu là sinh viên tốt nghiệp đại học S phải không? Giờ có không ít bạn học nhận thân với cậu.”

“Em biết, em đi xem… Ai, giảm lửa xuống, đừng có làm cháy nồi!”

Khương Ly đột nhiên hô lên với Giang Trạm, khiến Phùng Đông sững sờ, sau đó ý thức trong nhà cậu còn người khác, trong lòng có suy đoán, do dự một hồi mới không nhịn được hỏi: “…Cậu nói chuyện với ai?”

“Cùng chủ nhà nói chuyện.” Khương Ly đáp qua loa, an ủi, “Chuyện như vậy sớm muộn cũng có, bằng của em loại giỏi, không có gì bôi đen được. Anh không cần lo lắng.”

Phùng Đông nghe thấy cậu tự khen chính mình, bất đắc dĩ nở nụ cười, cũng không nói thêm nữa, dặn cậu sớm nghỉ ngơi rồi cúp máy.

Khương Ly cũng không vội lên weibo xem mà đi đổ canh giải rượu cho Giang Trạm uống rồi ngồi xuống cạnh hắn mở tin nhắn trong Wechat Phùng Đông gửi tới.

¾Tiểu minh tinh Khương Ly gần đây liên tiếp được lên hot search rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chúng ta mau cùng chứng kiến khuôn mặt thật của người này nào. [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]

Người đăng weibo là một đại V có tám mươi mấy vạn fan, chưa tới hai giờ đã có hơn sáu ngàn bình luận cùng mười ngàn share.

Hình thứ nhất chụp khi Khương Ly tốt nghiệp đại học S, trừ cậu ra thì những người khác đều bị gạch chéo, thứ hai là Khương Ly ở trường học nhận bằng khen, lúc cậu học đại học thì thành tích đều đứng hàng top 3, hàng năm đều được nhận học bổng, được khen là sinh viên ưu tú của trường. Hình thứ ba là mẫu đơn xin vào đoàn của Khương Ly, ở trên có tuổi tác, chiều cao, địa chỉ nhà, chỉ là phần địa chỉ đã được mã hóa, hình thứ tư là thẻ sinh viên của cậu.

Trong phần bình luận giống Phùng Đông đã nói là hiện trường một đống người vô nhận thân.

¾ Trời ạ! Sư huynh tốt nghiệp cùng trường đi làm diễn viên? Nếu không phải khuôn mặt với tên giống nhau như đúc, tui căn bản không thể tin được!

¾ Tốt nghiệp loại giỏi… Thì ra tiểu ca ca là học bá a…

¾ Ngay cả thẻ sinh viên cũng đẹp trai như thế, mấy người nói phẫu thuật thẩm mỹ mau ngậm miệng đi!

¾ Là học trưởng cùng trường, nhất định phải xin chữ ký!

¾ Chuyên ngành máy tính? Giữa chừng lại thay đổi thành diễn kịch?

¾ Vậy là thời đại học tui cùng một ngôi sao tương lại ở cùng ký túc xá bốn năm…

¾ Diễn xuất gì đó không nói tới, chỉ khuôn mặt này đã đủ nhìn!

“Cậu đang coi cái gì?” Giang Trạm uống hết canh giải rượu, từ phòng bếp đi ra ngồi xuống cạnh cậu.

“Trên mạng có người nhận thân với tôi.” Khương Ly đưa điện thoại cho hắn xem.

Giang Trạm nhận điện thoại, ngón tay lướt xuống đọc, thấy có người bình luận nói gia đình Khương Ly là đơn thân, tình cảnh gia đình không tốt, một người không xuất thân chính quy lại không có bối cảnh thì làm sao có tài nguyên tốt như vậy, khẳng định ở sau lưng có người nâng.

Dưới bình luận không ít người đồng ý phụ họa, suy đoán Khương Ly ít nhiều gì cũng bị người bao dưỡng, chỉ là không biết sau lưng cậu là cha nuôi hay mẹ nuôi.

(Chồng nuôi, ok?)

Tuy Khương Ly đúng là bị mình bao dưỡng nhưng nhìn thấy ngôn luận như thế, đáy mắt Giang Trạm vẫn dâng lên hàn ý, tắt weibo đi rồi liên lạc với bộ phận ngoại giao để họ tự xử lý.

Lúc hắn gọi điện thoại, Khương Ly ở bên cạnh nghe được, cảm giác được người khác che chở ập vào lòng cậu.

Chờ hắn cúp điện thoại, Khương Ly tựa lên vai hắn, biết rõ còn cố hỏi: “Sao anh đối tốt với tôi như thế?”

Giang Trạm hơi ngưng lại, quay đầu lại đối mắt với khuôn mặt cười tủm tỉm của Khương Ly.

Đôi mắt cậu rất trong suốt, lúc nhìn hắn còn đong đầy nhu tình và ý cười, bỗng dưng bốn mắt nhìn nhau khiến mặt hắn nóng lên, tim trong lồng ngực đập thình thịch, suýt nữa liền nói còn không phải là do thích cậu.

Hai từ “thích cậu” khiến Giang Trạm kinh ngạc, quên mất phản ứng.

Thì ra là hắn thích Khương Ly sao?

Nhận thức này khiến Giang Trạm không biết phải làm sao, hắn vẫn cho rằng mình chỉ là cảm thấy hứng thú và dục vọng chiếm hữu, muốn người này thuộc về mình chứ chưa từng nghĩ trong lúc vô tình đã động tâm.

Giang Trạm sống ba mươi hai năm chưa từng có cảm giác này. Hai người cách nhau gần như vậy khiến tim hắn giống như sắp nhảy ra, đập kịch liệt tới ù tai.

“Sao anh không nói chuyện?”

Khương Ly kề sát mặt hắn, đôi môi gần như sắp chạm vào mặt Giang Trạm.

Tầm mắt Giang Trạm rớt ở trên môi kia, đôi môi đỏ hồng đang ở gần ngay trước mắt khiến hắn cảm thấy bên tai nóng lên, theo bản năng đột nhiên đứng lên nhưng Khương Ly đang tựa lên vai hắn nên cậu trực tiếp bị đẩy ngã lên sofa.

Khương Ly: “…”

Giang Trạm không nhìn cậu, ném câu “Tôi về phòng ngủ” rồi xoay người rời đi, bước chân vội vàng, ngay cả bản thân đang đi vào thư phòng cũng không biết, trên đường còn không cẩn thận để chân trái giẫm chân phải.

Khương Ly ở sau nhìn bước chân hắn lảo đảo, cười lăn lộn không ngừng, cậu không ngờ Giang Trạm sẽ ngây thơ như vậy, lại còn chạy trối chết nữa.

Giang Trạm như thế, thật sự là… vô cùng đáng yêu.

Khương Ly cúi đầu nở nụ cười, cảm thấy chính mình phải làm chuyện gì đó hun nóng tình cảm, vậy nên đã mở ra hệ thống, mặt dày sử dụng bộ trang phục tình thú kia.

Trong thư phòng, Giang Trạm ngồi trên bàn, đưa lưng về phía cửa, bên tai còn đỏ hồng, nghĩ ngợ bản thân phải bình tĩnh một chút thì nghe thấy âm thanh Khương Ly ở phía sau truyền tới.

“Không phải anh buồn ngủ sao? Trốn ở thư phòng làm gì?”

Lời này mang theo ý cười trêu tức, Giang Trạm bị chọc khiến mặt nhăn nhó, tức giận quay đầu lại: “Cậu quản làm…”

Đột nhiên thấy trên đỉnh đầu Khương Ly là đôi tai mòe lông xù, Giang Trạm bỗng dưng quên nói câu gì tiếp theo.

Khương Ly một tay cầm lấy đuôi mình quơ quơ, một bên nghiêng đầu nhìn hắn: “Đẹp mắt không?”

Giang Trạm: “…”

Má nó, tôi đi chết đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN