Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
Chương 30
Từ sau vụ Trương Tử Dương rồi thuận tiện thổ lộ tình cảm thì mấy tháng nay ngoại trừ trên danh nghĩa vẫn là quan hệ bao dưỡng thì giữa hai người chẳng khác gì đôi tình nhân cả.
Trừ khi là phải về Giang gia hay đi công tác thì Giang Trạm đều về Bích Giang Uyển, Khương Ly chỉ cần không đóng phim hoặc quảng cáo thì hai người sẽ ở nhà chơi với mèo hoặc là xem phim.
Mỗi ngày ôm nhau ngủ, buổi sáng thức dậy đều nhìn thấy đối phương. Sống kiểu này quá lâu khiến Giang Trạm cơ hồ đã quên lúc trước hắn và Khương Ly ký hợp đồng chỉ nửa năm, cũng không ngờ Khương Ly sẽ nhớ thời gian rõ ràng như thế. Mới sáng sớm đã nói hắn như thế giống như là đã dự tính từ trước.
Xô nhựa ở góc tường bên kia đổ thức ăn còn thừa tối qua cùng mấy viên gì màu nâu nâu, Giang Trạm đoán là thức ăn cho gia súc linh tinh gì đó, hai thứ trộn lẫn lại nhìn cứ dính dính nhơm nhớp.
Giang Trạm tuyệt đối không muốn chạm vào nó, hắn nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Khương Ly liền cười lạnh một tiếng: “Em quên mất hợp đồng giữa em và công ty là năm năm sao?”
Khương Ly đang đốt than nghe vậy thì ngừng lại, thầm kêu không ổn, cậu thật sự là quên mất, hợp đồng bao dưỡng tới kỳ rồi nhưng hợp đồng lao động vẫn còn chưa tới.
“À…” Khương Ly chà xát tay, bộ dạng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, đem hộp diêm đặt vào trong tay Giang Trạm, còn mình thì đi nhấc xô thức ăn cho gà đi ra ngoài, “Không phải chỉ là cho gà ăn thôi, ai cho mà chẳng giống nhau! Em đi, anh ở lại nhóm lửa.”
Giang Trạm: “…” Nhóm lửa và cho gà ăn khác nhau chỗ nào?
Mẹ Khương nuôi hai mươi mấy con gà ở trong một nhà ngói nhỏ, Khương Ly cho gà ăn xong đã trở lại, Giang Trạm cũng nhóm lửa xong, cậu đi rửa mặt xong rồi ngồi ở phòng khách sưởi ấm.
“Mẹ em đâu?” Giang Trạm hỏi.
“Xuống ruộng hái rau rồi.” Khương Ly rửa sạch tay ngồi cạnh hắn, tiện tay chôn hai củ khoai lang vào trong chậu than rồi hơ tay trước lửa sưởi ấm.
Hai người ngồi một lúc thì mẹ Khương xách rổ cải xanh về, một bên còn kẹp một con gà mái, dự định buổi trưa hầm canh gà cho bọn Khương Ly.
Ăn xong điểm tâm thì Khương Ly nói mang Giang Trạm đi dạo ngắm phong cảnh, hai người ngồi ở nhà mãi cũng không có gì làm nên hai người chào mẹ Khương rồi ra ngoài.
Thôn Khương Ly tuy ở xa cũng không giàu có nhưng có núi có sông, phong cảnh rất nên thơ. Buổi sáng Khương Ly mang Giang Trạm đi phía sau xem thác nước cùng đập chứa nước rồi đi tới nhà mới đang xây.
Nhà mới dự định xây ba tầng, Khương Ly đã tìm người thiết kế theo kiểu phương Tây, trước mắt mới xây xong tầng thứ nhất, hai ngày nay vì có mưa nên đình công.
Ở nông thôn, phòng ốc đều là nhà sát nhà, nhà mới Khương Ly cũng không ngoại lệ, bên cạnh cách nhau không tới mười mét đều có hàng xóm, chào hỏi hàng xóm xong, Khương Ly dẫn Giang Trạm vào nhà mới xem.
Trên mặt đất chất đống xi măng và gạch, gồm phòng khách, nhà bếp, WC và một phòng ngủ cho khách, tầng hai mới là của phòng cậu và phòng cho mẹ Khương.
Giang Trạm nghe cậu giới thiệu thiết kế nhà một phen, lên tiếng hỏi: “Em có bao giờ nghĩ tới việc đưa dì lên ở với em không?”
Ý chỉ chính là đưa lên thành phố S.
Khương Ly lắc đầu: “Bà ấy không muốn đi.”
Lần đầu tiên cậu tới thăm mẹ Khương đã đề nghị qua tết sẽ đưa bà lên thành phố cùng sinh sống, nhưng bị mẹ Khương cự tuyệt. Bà ở đây sống hơn nửa đời người, đã quen người cùng cảnh vật ở đây, cuộc sống trong hương thôn cũng nhàn nhã, đến thành phố lớn quá phồn hoa ngược lại sẽ không quen, hơn nữa mỗi ngày Khương Ly đều bận đóng phim như thế, nếu bà thật sự tới thì có khi sẽ không có người để trò chuyện mỗi ngày mất.
Khương Ly có thể hiểu được tâm tình của mẹ Khương, cho dù thành thị có tốt tới mức nào thì cũng không sánh được cuộc sống thôn quê mấy chục năm trời. Khương Ly tôn trọng ý kiến của bà, chỉ là quyết định giúp bà đổi quầy hàng thành tạp hóa nhỏ, cửa hàng cũng đang được trang trí lại.
Giang Trạm kiến nghị sau khi Khương Ly chuyển sang nhà nên đổi cái giường lớn mét tám, chiếc giường mét năm hiện giờ không đủ để chứa chấp hai người đàn ông.
Khương Ly dựa vào tường, nghe vậy thì buồn cười nhìn hắn: “Một mình em ở thì cần giường lớn như thế làm gì?”
“Một người ở?” Giang Trạm đi tới trước mặt cậu, ép cậu lên tường, cúi đầu nhìn cậu: “Vậy anh ở đâu?”
“Có phòng cho khách mà.” Khương Ly cười nói, phảng phất như không nghe hiểu ý của hắn, cực kỳ hào phóng mà nói, “Tổng cộng có bốn phòng cho khách, anh thích phòng nào thì chọn.”
“Phòng cho khách.” Giang Trạm nhíu mày, chậm rãi tới gần cậu, “Quan hệ của chúng ta thế nào mà em để anh ở phòng cho khách?”
“Chúng ta có quan hệ gì?” Khương Ly hỏi ngược lại, “Chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”
Lời này khiến Giang Trạm hận tới nghiến răng, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười và trêu tức của Khương Ly, hắn không nhịn được mà cúi đầu tàn nhẫn niêm phong lại cái miệng của cậu, đầu lưỡi cạy ra hàm răng của cậu rồi xông vào quấn quýt với đầu lưỡi của cậu.
Một cái hôn ẩm ướt nóng bỏng trôi qua, hô hấp của hai người có chút gấp gáp, trán Giang Trạm áp lên trán Khương Ly, hỏi: “Quan hệ cấp trên cấp dưới sẽ hôn nhau sao?”
“Đây là do anh chủ động, không liên quan gì tới em.” Khương Ly đáp.
Giang Trạm nhìn bộ dạng không tim không phổi của cậu, biết rõ cậu đang ép mình nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Kết thúc hợp đồng, lẽ nào em chưa hề nghĩ tới sẽ đổi thành một loại quan hệ khác sao?”
“Đổi…”
Khương Ly nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân liền dừng câu chuyện, khom người thoát khỏi vòng vây của Giang Trạm đi ra ngoài thì phát hiện có mấy cô bé mặc đồng phục học sinh đứng ngoài nhìn xung quanh, thấy cậu đi ra thì nhóm nữ sinh mới oa lên.
Nhóm nữ sinh đều là học sinh lớp sáu trong thôn, còn là fan của cậu nữa. Nghe thấy cậu ở đây thì tới đây nhìn thử, còn mang theo không ít bưu thiếp cùng poster quảng cáo cậu muốn nhờ cậu ký tên.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi cùng thẹn thùng của các cô bé, Khương Ly tất nhiên sẽ không từ chối, ký lên bưu thiếp mỗi người rồi còn viết trên vở một ít lời động viên, cổ vũ các cô bé nên học cho tốt.
Buổi trưa về đến nhà, bác gái nói muốn giới thiệu đối tượng cho Khương Ly tới nhà, bác gái ở cách nhà Khương Ly không quá 500m, đi theo bác gái còn cháu gái của bà, một cô bé mới mười hai tuổi.
Cô bé cũng là fan của Khương Ly, đến vì muốn ký tên. Nhờ cậu ký tên xong thì bác gái cũng nói vào chủ đề chính, bảo là đã hẹn với nữ thạc sĩ kia rồi. Tối nay cùng nhau gặp mặt ăn một bữa cơm, địa điểm là ở quán cơm trên trấn Vĩnh Phúc.
Khương Ly là gay 100% nên nhất định sẽ không tìm bạn gái, Giang Trạm cũng không cho cậu cơ hội đó. Vừa nãy trên đường trở về cậu còn muốn hỏi mẹ Khương số điện thoại của bác gái để nói cho bác biết việc kết thân này chỉ sợ không thành, đừng chậm trễ thời gian của cô gái kia, không ngờ động tác của bác gái quá nhanh, đã đặt xong quán ăn rồi. Đã như thế thì bữa cơm này chỉ có thể đến để xin lỗi đối phương.
Lần này đi lên trấn là do xe của con trai bác gái đưa, Giang Trạm cuối cùng Giang Trạm cũng không cần phải đối mặt với xe ba bánh nữa.
Họ tới quán ăn sớm hơn mười phút nhưng đối phương đã tới trước một bước, đang ngồi bên trong uống trà chờ đợi.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, tướng mạo thanh tú, khí chất dịu dàng, đối với việc Khương Ly mang thêm Giang Trạm tới gặp mặt cũng không có ý kiến, còn chủ động rót trà cho mọi người.
Bác gái giới thiệu hai bên một phen trước, còn nhiều lần ám chỉ Giang Trạm rời đi với bác nhưng Giang Trạm đều tỏ ra thờ ơ trước ánh mắt của bác gái, cái mông như bị dính trên mặt ghế, bác gái bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình rút trước.
Trong phòng chỉ còn ba người bọn họ, Khương Ly cũng không dây dưa dài dòng, nói mình còn không có ý tìm đối tượng, làm phí thời gian của cô là do lỗi của cậu nên bữa cơm này coi như cậu trả để xin lỗi.
“Không cần đâu. Chúng ta đều là có mục đích khác mà.” Cô gái khoát tay, “Kỳ thực tôi đã xem qua chương trình của anh, biết anh là một minh tinh. Lần này tôi đáp ứng tới đây không phải vì kết thân mà có mục đích khác, mong anh có thể giúp tôi một việc.”
Khương Ly ngạc nhiên: “Cô nói đi.”
Cô gái lấy hai quyển vở cùng một chiếc laptop trong cặp ra, rồi lấy kính đeo vào, ngữ khí thành khẩn nói với Khương Ly: “Là vầy, tôi là một tác giả tiểu thuyết online, dự định viết một quyển tiểu thuyết về giới giải trí nhưng tôi không biết gì về giải trí cả, sợ viết không hợp logic nên muốn tìm anh để hỏi kinh nghiệm.”
Khương Ly: “…”
Giang Trạm: “…”
Vì thế, chầu cơm này biến thành bữa gặp mặt tham khảo kinh nghiệm. Khương Ly đều nói cho cô biết những gì mình am hiểu, một bữa cơm tối thôi mà hơn mười giờ tối mới xong, trước khi đi về hai bên còn add Wechat của nhau.
Lúc về, Khương Ly không có làm phiền bác gái tới đón mình mà cùng Giang Trạm đi xe ba bánh về.
Đường về không có đèn đường nên chỉ đành dựa vào đèn xe để chiếu sáng, dọc đường đi còn xóc nảy mạnh bạo hơn cả hôm qua, cho tới khi xuống xe Giang Trạm vẫn chẳng nói lời nào với Khương Ly.
Ban đêm gió rét, người trong thôn lúc này cơ hồ đã an giấc, phóng tầm mắt nhìn ngoại trừ còn đèn đường trước cửa thôn còn sáng thì nhà nhà đều đã tắt hết.
Hai người sóng vai cùng đi, Khương Ly đột nhiên dừng lại, nắm tay Giang Trạm: “Câu hỏi hôm nay của anh, em vẫn chưa trả lời.”
“Hả?” Giang Trạm quay đầu lại nhìn về phía cậu.
Khương Ly cười cười với hắn, ánh mắt ôn nhu, hỏi rõ từng chữ: “Giang Trạm, anh có muốn hẹn hò với em không? Thử xem chúng ta có thể ở bên nhau cả đời không.”
Giang Trạm ngẩn người, tay theo bản năng nắm chặt tay cậu hơn.
Trong nháy mắt, độ thiện cảm tăng vọt từ 71% tới 85%.
Tối hôm đó, Giang tổng vạn năm không đổi mới vòng bạn bè Wechat đột nhiên đăng một tấm ảnh pháo hoa.
Giang Trạm: [hình ảnh]
Giang Trạm lúc yêu đương giống hệt nhưng nam sinh mới biết yêu lần đầu khiến Khương Ly cảm thấy vô cùng đáng yêu, cậu cũng phối hợp đăng hình chiếc bật lửa trên vòng bạn bè.
Kỷ Thư biết hai người họ cùng nhau về quê, nhìn thấy vòng bạn bè thì khiếp sợ bình luận dưới vòng bạn bè của Khương Ly “Cậu đem nổ Giang tổng rồi sao?”, chờ khi anh phản ứng lại được thì đã không kịp xóa bình luận nữa.
Sau khi Giang tổng thấy thì khấu trừ một ngày lương của Kỷ Thư.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!