Độc nhất sủng hôn
Chương 41: Tôi yêu cô gái này
Doanh Kình Thương lo lắng:
“Nói đi.”
“Cô chủ mất tích ạ…”
Doanh Kình Thương lập tức trở về, cậu Thẩm lúc này đã phái hết người ra ngoài tìm kiếm.
“Cảnh sát phát hiện hai người bạn của Tiểu Tình Tình trong một con hẻm nhỏ, đều bị chuốc thuốc mê.”
“Tân Tình thì sao?”
Doanh Kình Thương chưa bao giờ cuống cuồng như vậy, thậm chí hắn còn không dám suy nghĩ đến việc liệu cô có gặp chuyện gì không. Chỉ vừa nghĩ lúc này cô đang gặp nguy hiểm, máu hắn đã như đông đặc cả lại, trái tim cũng đập thình thịch không thôi.
“Tiểu Tình Tình không ở đó. Hai cô bạn nói nơi cuối cùng ba người tới là một cửa hàng bánh ngọt, sau đó họ không còn biết gì nữa.”
Cậu Thẩm an ủi:
“Cậu đừng vội, người của tôi đã tung tin rồi, nếu là người trong giới làm, chắc chắn có manh mối ngay.”
Ánh mắt Doanh Kình Thương rất nặng nề, hắn nhíu mày:
“Dám hành động mạnh như vậy, cậu không sợ những kẻ kia phát hiện à?”
“Không sao, tôi không ra mặt.”
Cậu Thẩm xua xua tay:
“Nếu một giờ sau vẫn không có tin tức, chỉ sợ không phải do kẻ trong giới làm, vậy chúng ta phải báo cảnh sát.”
“Báo luôn bây giờ đi.”
Doanh Kình Thương ra hiệu cho A Nam.
Cậu Thẩm ngăn hắn lại:
“Chờ đã, nếu như cậu báo cảnh sát, ngày mai báo chí sẽ lập tức biết tin Tân Tình là người của cậu.”
“Cô ấy vốn là người của tôi!”
Doanh Kình Thương gào lên.
Cậu Thẩm thở dài:
“Ý của tôi là Tân Tình sẽ bị người khác biết tới, cô ấy không mong người ngoài biết kiểu quan hệ của hai người mà.”
Doanh Kình Thương run lên, hắn siết chặt tay lại. Hắn hiểu ý của y, nếu chuyện này để lộ ra, người ngoài sẽ cho rằng Tân Tình là người được hắn bao dưỡng, đến lúc đó, cô sẽ không biết phải đối mặt với dư luận thế nào.
“Tôi sẽ cho cô ấy một đáp án vừa lòng.”
Doanh Kình Thương trầm tư một lát rồi nói:
“Báo cảnh sát đi.”
A Nam đang định gọi điện thoại thì máy đổ chuông.
“A lô.”
“Chờ một chút.”
“Thiếu gia, Tân Bằng Phi gọi, lão nói lão có tin của cô chủ.”
A Nam vội vàng đưa điện thoại cho Doanh Kình Thương.
Sau khi nhận điện thoại, câu đầu tiên của Doanh Kình Thương chính là:
“Ông làm?”
“Tổng giám đốc Doanh, Tân Tình đang ở phòng 803, khách sạn Việt Hải, cậu nhanh lên.”
Doanh Kình Thương lập tức ném điện thoại chạy ra ngoài, tìm được Tân Tình rồi tính sau.
Khi Tân Tình tỉnh lại, cô thấy mình đang bị trói, phía đối diện là hai người đàn ông xa lạ.
“Các người là ai?”
Cô nhớ ba người họ đang ăn bánh ngọt… Tân Tình giật mình:
“Bạn tôi đâu? Các người làm gì hai cậu ấy rồi?”
Một trong hai người tới gần cô:
“Cô yên tâm, tôi không có hứng thú gì với họ, tôi chỉ cần cô thôi.”
“Anh… anh là…”
Tân Tình thấy người này trông quen quen, nhất là đôi mắt nhìn chằm chằm vào người ta mà không e dè kia, cô có cảm giác mình đã gặp ở đâu rồi.
Gã cầm một lọn tóc của cô lên, ngả ngớn nói:
“Em gái ngoan của anh, em quên anh trai nhanh như vậy ư?”
Tân Tình mở to mắt:
“Anh là Tân Hạo Vũ?!”
“Ha ha ha!”
Tân Hạo Vũ sờ sờ mặt cô:
“Không tệ, vẫn còn nhớ anh là ai.”
Tân Tình bình tĩnh lại:
“Anh bắt tôi làm gì?”
“Chậc chậc chậc, đừng nói khó nghe thế chứ, anh chỉ muốn gặp em một lần thôi mà.”
Tân Hạo Vũ giơ tay, người đàn ông luôn im lặng phía sau giao cho gã một bình nhỏ.
“Lại đây, ngoan ngoãn uống cho hết cái này.”
Tân Tình liều mạng co người rúc vào góc giường:
“Tránh ra, tôi không uống!”
“Vậy anh đành ép em uống thôi.”
Tân Hạo Vũ nắm cằm Tân Tình rồi bóp miệng cô.
Cô giãy giụa:
“Anh thả tôi ra, anh không sợ Doanh Kình Thương sẽ tính sổ với mình à?”
Mặc dù đầu óc đã trống rỗng nhưng Tân Tình vẫn có thể nhắc tới Doanh Kình Thương.
“Một con đàn bà thôi, hắn chơi được thì tao cũng chơi được!”
Tân Hạo Vũ rót sạch chất lỏng trong bình vào miệng Tân Tình:
“Cứ yên tâm, kỹ thuật của tao chắc chắn không kém hắn đâu.”
“Thằng súc sinh!”
Tân Tình không thể tin nổi, cô và gã là anh em cùng cha khác mẹ, làm sao gã dám…
Tân Hạo Vũ từ từ cởi trói cho cô, đồng thời còn nói:
“Mày bảo là mày với nhà họ Tân không có quan hệ gì mà! Nếu vậy thì không nên lãng phí.”
Gã quay lại, nói với tên đàn ông phía sau:
“Nhớ phải quay nó cho rõ mà, cũng đừng chụp đến mặt tôi.”
Tân Tình hoảng sợ nhìn người đằng sau đang bắt đầu dựng giá đỡ camera, cô đá Tân Hạo Vũ để chạy xuống giường nhưng cả người bỗng xụi lơ, co quắp ngã xuống đất.
“Không còn sức phải không?”
Tân Hạo Vũ chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô:
“Mày ngoan ngoãn không chống cứ thì tao sẽ dịu dàng hơn chút.”
“Cứu… Đừng, đừng…”
Tân Hạo Vũ thấy người kia đã chuẩn bị xong camera, đang chuẩn bị vươn tay ra thì cửa phòng khách sạn bị người ngoài đá văng, gã chưa kịp phản ứng thì đã nhận một cú đá mạnh.
Đôi mắt Doanh Kình Thương bây giờ như muốn vỡ ra, hắn nhìn Tân Tình đang nằm trên giường rồi vội dùng áo khoác của mình đắp cho cô, ôm cô vào lòng.
“Tân Tình? Tân Tình, cô lên tiếng đi.”
Tân Tình lúc này chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, bị Doanh Kình Thương ôm như vậy khiến cô chỉ muốn giãy ra, thế nhưng tay cô bị ghì lại không thể động đậy. Nước mắt rơi lã chã, cô cắn chặt môi mình.
Cậu Thẩm đã đánh bất tỉnh Tân Hạo Vũ và đám người của gã, ổ cứng camera cũng bị phá hỏng. Doanh Kình Thương lạnh lùng nhìn Tân Hạo Vũ nằm dưới đất như đang nhìn một người chết.
“Tiểu Tình Tình bị chuốc thuốc rồi, cậu mau đưa cô ấy về đi, đám này cứ để tôi.”
Cậu Thẩm vội giục hắn:
“Yên tâm, tôi sẽ cho nó giữ lại cái mạng.”
Doanh Kình Thương bế Tân Tình, tất cả cùng vội vã về nhà. Trên đường đi, Tân Tình không ngừng tự xé áo mình rồi xé cả áo hắn. A Triệt ngồi ở phía trước, vụng trộm hỏi anh mình:
“Sao thiếu gia không thuê luôn phòng khách sạn?”
A Nam trầm tư vài giây:
“Anh thấy là… cậu ấy vội quá nên quên mất.”
Quả đúng là như vậy, cho tới khi gần về tới nhà rồi, Doanh Kình Thương mới tự hỏi tại sao mình không thuê phòng trong khách sạn luôn mà cứ nhất định phải về nhà. Sau đó, hắn cẩn thận đặt Tân Tình lên giường. Đang định đứng dậy thì hắn bị Tân Tình giữ chặt lấy.
“…Khó chịu quá!”
Doanh Kình Thương dịu dàng hỏi:
“Tôi là ai?”
“Doanh Kình Thương! Anh là Doanh Kình Thương!”
Tân Tình vừa khóc vừa nói.
“Đừng vội, tôi không muốn làm cô bị thương.”
Hắn hướng dẫn Tân Tình, cô có cảm giác như đang được bao vây trong nước biển ấm áp nên cũng dần bình tĩnh lại.
Mọi chuyện đã xong xuôi, Doanh Kình Thương rót nước, đút cho Tân Tình. Hắn tưởng cô chưa tỉnh, nào ngờ Tân Tình bỗng mở mắt, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.
“Hu hu… Doanh Kình Thương, anh cứu tôi phải không? Anh có kịp cứu tôi không?”
Doanh Kình Thương sững người rồi mới hiểu ra là cô vẫn đang mơ màng nên cho là mình chỉ vừa mới cứu được người.
“Gã không đụng được vào cô, tôi tới kịp, tôi cứu cô.”
Hắn ôm Tân Tình vào lòng rồi lặp đi lặp lại mấy câu như vậy. Tân Tình khóc thút thít vài tiếng rồi bắt đầu cựa quậy trong lòng hắn.
“Doanh Kình Thương… Tôi vẫn khó chịu lắm…”
Cô ấm ức nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước.
Mắt Doanh Kình Thương tối xuống: “Sẽ hết khó chịu ngay thôi.”
Một đêm qua đi, khi tỉnh lại, Doanh Kình Thương thấy chưa bao giờ thoải mái như lúc này. Nhìn cô gái bé bỏng đang rúc vào ngực mình, hắn cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy. Doanh Kình Thương cúi xuống hôn lên trán Tân Tình, sau đó nét mặt hắn lập tức thay đổi.
“Tân Tình?”
Hắn đứng lên, đặt tay lên trán cô. Người Tân Tình giờ ướt đẫm mồ hôi, cơ thể nóng đến đáng sợ. Doanh Kình Thương vội gọi cho bác sĩ Lý rồi mặc cho Tân Tình một bộ đồ ngủ, tiếp đó là xuống nhà tìm dì Điền.
Dì Điền vội bưng chậu nước lên để hạ nhiệt vật lý cho Tân Tình trước. Bác sĩ Lý cũng tới rất nhanh, kiểm tra từng chút rồi cho Tân Tình uống thuốc hạ sốt.
“Dược tính của loại thuốc kia quá mạnh.”
Bác sĩ nói:
“Hơn nữa, thể chất cô ấy mẫn cảm với thuốc, còn bị kích thích, tinh thần rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ nên sốt cao.”
“Có nặng lắm không?”
Sắc mặt Doanh Kình Thương chẳng khá hơn Tân Tình là bao, hắn vội hỏi:
“Có cần đi viện không?”
Bác sĩ Lý tò mò nhìn hắn một lát rồi đáp:
“Không cần đâu, hạ sốt là ổn.”
Tiếp đó, bác sĩ chớp mắt rồi dặn dò:
“Phải chú ý không được làm ồn, không được kích thích cô ấy, để cô ấy tĩnh dưỡng. Mai tôi lại qua.”
Trước khi đi, bác sĩ còn ra hiệu bằng mắt với bác Phúc. Dì Điền vội nói muốn đi nấu cháo cho Tân Tình, vậy là chỉ còn một mình Doanh Kình Thương ở lại trông Tân Tình.
Hắn không để ý tới những hành động của người khác mà khẽ ngồi xuống bên giường, lúc thì sờ trán Tân Tình xem cô hạ sốt chưa, lúc thì nhìn ngắm gương mặt cô, cảm thấy nhìn sao cô cũng đẹp cả, vậy là lại không nhịn được mà hôn thêm vài lần.
Tới giữa trưa, Tân Tình vẫn chưa tỉnh nhưng cũng đã hạ sốt, Doanh Kình Thương thở phào. Bác Phúc lúc này đi lên, báo là cậu Thẩm tới. Hắn cẩn thận dém lại chăn cho Tân Tình, cúi người hôn cô rồi mới đi xuống.
Bác Phúc đi sau, âm thầm tính toán có nên báo tin mừng cho lão già nhà mình không.
“Tiểu Tình Tình không sao chứ?”
Cậu Thẩm tự giác ngồi trong phòng ăn để chực bữa trưa, thấy Doanh Kình Thương ngồi xuống thì y liền đánh giá hắn một lúc lâu.
Doanh Kình Thương nghiêng đầu sang:
“Nhìn gì?”
“Chà chà, sao tôi cứ thấy cậu khang khác nhỉ?”
Cậu Thẩm vỗ đùi:
“Có phải cậu tỏ tình với Tiểu Tình Tình rồi không?”
Câu nói này của cậu Thẩm chẳng khác nào lời thức tỉnh với Doanh Kình Thương, cuối cùng hắn đã hiểu vì sao mình bực bội với cô, vì sao muốn hôn cô, ôm cô, vì sao sẽ tức giận khi thấy cô ở bên người đàn ông khác, vì sao khi biết cô xảy ra chuyện thì trái tim mình như ngừng đập.
Hắn thích Tân Tình! Không phải, hắn yêu Tân Tình!
Một khi đã nhận ra vấn đề, hắn sẽ lập tức phân tích tình cảm của mình một cách thẳng thắn. Hắn không chỉ thích mà đã yêu cô gái này rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!