Độc nhất sủng hôn
Chương 52: Nói thích tôi thêm lần nữa
Ăn cơm tối xong, Doanh Kình Thương vẫn chưa về, Tân Tình vừa xem TV vừa chơi với Nhạc Nhạc, anh ta còn chưa trở lại. Tân Tình dựa theo thói quen ngày thường đi tắm, chờ tắm xong ra tới đột nhiên ý thức được đêm nay muốn làm cái gì, vì thế vào trong hoa viên nhảy dây.
Doanh Kình Thương vừa vào cửa liền nhìn đến nàng mồ hôi đầy đầu ở kia nhảy tới nhảy lui.
“Em hôm nay kêu cậu Thẩm tới nhà?”
“Đúng vậy.”
Tân Tình sờ mồ hôi trên đầu cảm thấy không sai biệt lắm.
Doanh Kình Thương híp mắt xem nàng:
“Tìm hắn tới làm gì?”
Suốt một buổi chiều cái tiểu tử kia ở hắn trước mặt khoe khoang, nói Tiểu Tình Tình yêu cầu hắn rất nhiều, hắn và Tiểu Tình Tình hai người cùng trải qua một ngày hạnh phúc…
“Có vấn đề không thể trực tiếp hỏi anh sao? Làm gì hỏi thằng nhóc kia.”
“Về việc của công ty, tôi xem không hiểu, cho nên hỏi anh ấy một chút.”
Tân Tình nói thầm trong lòng, làm như anh thật sự không biết.
“Tôi đi tắm rửa, một lát đến phòng tìm em.”
Doanh Kình Thương nhìn cô một cái thật sâu, xoay người lên lầu đi.
Tân Tình nga một tiếng, chờ Doanh Kình Thương đi rồi, mới chậm rãi đi lên lầu, sau đó nhanh chóng thay áo ngủ rồi tiến trong chăn, lăn qua lộn lại chờ thật lâu vẫn không thấy người tới, cũng không biết từ lúc nào mà cô đã ngủ thiếp đi.
Doanh Kình Thương nghe điện thoại, làm chậm trễ không ít thời gian, chờ khi hắn tiến vào, nhìn đến Tân Tình đem chính mình bọc giống như quả cầu, khuôn mặt nhỏ đều mau vùi vào trong chăn.
Nhẹ nhàng vén chăn lên, Doanh Kình Thương từ phía sau nằm xuống, cẩn thận đưa tay vòng qua eo cô, rồi mới thoáng dùng sức đem người ôm vào trong lòng ngực. Vốn chỉ nghĩ ôm người trước ngủ một giấc, chính là thân thể mềm mại vừa vào lòng ngực, hắn liền có phản ứng, tiểu Kình Thương lập tức giương cao.
Chậm rãi đem áo ngủ Tân Tình xốc lên, muốn đem bàn tay tiến vào, kết quả tơ lụa thật chặc không có độ co dãn, Doanh Kình Thương dứt khoát cởi ra, sau đó động tác bắt đầu không kiêng nể nữa. Tân Tình từ lúc hắn cởi quần áo chính mình thì đã tỉnh, bởi vì đưa lưng về phía Doanh Kình Thương, liền trợn tròn mắt giả bộ ngủ. Thẳng đến khi tiểu Kình Thương tiến đến từ phía sau mới không thể không điều chỉnh tư thế phối hợp hắn nữa.
“Sao không giả bộ nữa!”
Doanh Kình Thương ôm cô, cắn vành tai của cô.
Tân Tình bị hắn làm cho một trận ngứa, cắn góc chăn không nói lời nào. Đại khái là chưa thử qua loại này tư thế, Doanh Kình Thương thật lâu cũng chưa tới, Tân Tình đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại của Trần Minh, vì thế thuận miệng hỏi hắn:
“Trần Minh gọi điện thoại cho tôi, muốn ngày mai cùng nhau ăn cơm, tôi có thể đi không?”
Đang thoải mái, Doanh Kình Thương vừa nghe xong, mặt liền đen lại, dùng một tay lật Tân Tình lại:
“Thời điểm này mà cô dám còn nghĩ người đàn ông kia!”
Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, Tân Tình đang muốn giải thích, Doanh Kình Thương liền lấp kín miệng cô, dùng sức hôn cô, sức lực của cơ thể càng ngày càng nặng. Tân Tình chịu đựng cố gắng phối hợp với hắn, sau lại thật sự đau, đẩy ra hắn ra, khóc lóc nói:
“Anh giết chết tôi đi, giết chết tôi đi! Tôi như thế nào mà lại thích loại cầm thú như anh!”
Doanh Kình Thương đột nhiên im lặng, hắn nhìn Tân Tình, trong mắt đều là vui sướng cùng không xác định: “Em… Lặp lại lần nữa…”
Người nam nhân này chắc là thích mình rồi, Tân Tình nhìn thấy trong ánh mắt của Doanh Kình Thương che dấu không được sự cao hứng, nhớ tới anh ta đã làm rất nhiều thứ vì mình, đột nhiên nở nụ cười, ngáp một cái, nhìn hắn nói: “Nói cái gì?”
“Tình Tình, lặp lại lần nữa!” Doanh Kình Thương giật giật.
Tân Tình chịu đựng ngứa ngáy, bởi vì hai chữ Tình Tình kia mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhếch miệng nói:
“Sẽ không nói, mỗi lần đều như vậy, chưa chịu nghe người khác nói xong thì đã tức giận.”
“Thời điểm cùng tôi ân ái lại nhắc đến người đàn ông khác, còn là người đàn ông em muốn gả, tôi còn có thể bình tĩnh thì tôi không phải đàn ông.” Doanh Kình Thương thay mình biện giải thật thuận miệng.
“Anh ấy nói vị hôn thê của anh ấy muốn gặp tôi một lần, cho nên muốn cùng nhau ăn bữa cơm.”
Tân Tình đột nhiên ôn nhu nhìn Doanh Kình Thương nói: “Nếu như anh không muốn em đi, em sẽ không đi.”
Nàng nhớ tới cậu Thẩm nói, Doanh Kình Thương EQ bằng với trẻ nhỏ, hắn tức giận là bởi vì hắn quan tâm, cho nên dùng phương thức trực tiếp nhất biểu hiện ra ngoài, nghĩ như thế, Tân Tình cũng không muốn ầm ĩ với hắn.
“Tình Tình, anh thích em!” Doanh Kình Thương hôn cô một cái.
“Không biết từ lúc nào ở nơi này bắt đầu đều chỉ nghĩ đến em.”
Doanh Kình Thương lôi kéo tay Tân Tình, sờ soạng vị trí trái tim của hắn, sau đó di chuyển xuống, Tân Tình liền rút tay về, cô hiểu vị trí thứ hai là ở chỗ nào…
Doanh Kình Thương kỳ thật muốn nói yêu cô, chính là có chút ngượng ngùng, trong lòng có chút bực bội, đáng lẽ nên sớm chuẩn bị cho tốt rồi mới thổ lộ.
“Cho nên, em lặp lại lần nữa.” Doanh Kình Thương vẫn là không yên tâm.
“Em nói em đã không nghĩ sẽ gả cho Trần Minh.”
Tân Tình bất lực nhìn hắn:
“Em trước đây đã không còn nghĩ tới gả cho hắn, đó là khi còn nhỏ vui đùa, anh không cần rối rắm.”
Tân Tình dùng tay bụm mặt:
“Em… Em thích chính là anh.”
Giây tiếp theo, cô đã bị Doanh Kình Thương ôm lên, còn chưa kịp ngồi vững, thân thể đã bị hắn tung lên, Tân Tình chỉ còn cách vòng tay ôm cổ hắn, thấy hắn như thế kích động như vậy, cô dùng miệng cắn lên vành tai hắn một cái.
“A…” Điều này khiến người đàn ông này càng thêm điên cuồng, cuối cùng Tân Tình xụi lơ trong ngực Doanh Kình Thương, mặc kệ hắn đòi hỏi mình bao nhiêu, thẳng đến khi mệt quá, ngủ mê man.
Tân Tình ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, thời điểm tỉnh lại liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
“Chào buổi sáng” Doanh Kình Thương hôn cô một cái.
“Còn muốn ngủ sao?”
Tân Tình đột nhiên mở mắt: “Mấy giờ rồi? Đã trễ rồi sao?”
Nói xong liền vén chăn rời giường.
“Hôm nay là cuối tuần.” Doanh Kình Thương một tay đem nàng lôi trở lại.
Tân Tình suy nghĩ một chút, đúng vậy, là cuối tuần. Sau đó cô lại trừng mắt:
“Anh sao lại vẫn còn ở đây?”
Doanh Kình Thương mặt đen lại: “Lời nói của em ngày hôm qua là giả?”
“Gì… Nói cái gì?”
“Em thổ lộ với tôi, em nói em thích tôi.” Doanh Kình Thương gắt gao ôm người vào trong ngực nói.
Đầu óc Tân Tình rốt cuộc cũng tỉnh táo, nghỉ tới chuyện tối hôm qua, sau đó mặt cô đỏ lên:
“Bậy… Nói bậy, rõ ràng… Rõ ràng là anh thổ lộ trước.”
“Coi như là tôi thổ lộ trước, bây giờ em không muốn thừa nhận?”
Doanh Kình Thương trong mắt xẹt qua tia nguy hiểm, Tân Tình liếm môi:
“Tôi cũng chưa nói là không thừa nhận!”
Sau đó cô đã bị Doanh Kình Thương xoay người đè dưới thân.
“Tôi giúp em nhớ lại một chút!”
……
Chờ đến khi Tân Tình rốt cuộc cũng xuống được giường thì mặt trời đã nhanh xuống núi, cô đói đến váng đầu hoa mắt nên bị Doanh Kình Thương bế xuống lầu, húp hết cả một chén cháo lớn mới khôi phục sức lực.
Doanh Kình Thương ngồi đối diện cô vẻ mặt thỏa mãn, giống như sư tử đã được ăn no, tinh thần tốt biết bao nhiêu! Tân Tình nhe răng trong lòng thầm mắng một tiếng: Cầm thú.
“Giữa trưa ngày mai anh và em cùng đi.” Doanh Kình Thương gắp miếng cá cho cô.
Tân Tình biết hắn đang nói chuyện ăn cơm cùng Trần Minh, gật đầu không nói chuyện, hiện tại cô chỉ nghĩ ăn cái gì.
—
Giữa trưa ngày hôm sau, khi đến nhà hàng đã hẹn trước, Trần Minh nhìn thấy Doanh Kình Thương đến thì liền ngẩn ra, biểu cảm có chút mất tự nhiên, nhưng sau đó che giấu thật nhanh.
“Ơ? Chị dâu không tới?”
Tân Tình ngồi xuống sau, phát hiện chỉ có một mình Trần Minh.
Trần Minh giúp nàng đổ nước, không thèm để ý nói:
“Đang họp, nhưng cô ấy nói sẽ mau chóng tới.”
Doanh Kình Thương nhếch miệng, nhìn về phía Trần Minh cười. Trần Minh mỉm cười đáp lại hắn:
“Không nghĩ tới giám đốc Doanh có thời gian rảnh mà tới.”
“Nếu không phải vì Tình Tình, thời gian rảnh tôi cũng sẽ không rút ra.”
Doanh Kình Thương kéo tay Tân Tình đặt ở trên tay mình.
Tân Tình muốn rút về nhưng không đấu nổi sức của hắn, không thể làm gì hơn là tùy hắn.
Trần Minh nghe được Doanh Kình Thương kêu hai chữ Tình Tình kia, lại thấy bầu không khí giữa hai người hoàn toàn không giống lần gặp trước, trong lòng liền hiểu rõ.
Sau khi hắn xuất viện lần trước, Tân Tình đột nhiên thay đổi thái độ, không gần gũi với hắn nữa, hắn liền biết nhất định là Doanh Kình Thương vạch trần hắn, cho Tân Tình biết kế hoạch của mình. Tân Tình không hỏi, hắn cũng không giải thích.
Nhìn đến đồ ăn được bưng lên liên tục, Tân Tình nhìn ra cửa: “Chúng ta có nên đợi chị dâu thêm lát nữa không?”
“Không cần, cũng không biết cô ấy bận đến bao giờ, chúng ta ăn trước.”
Trần Minh mới vừa nói xong, liền nghe được Tân Tình kêu một tiếng:
“Chị dâu! Bên này.”
Phòng bao của nhà hàng đều ở lầu hai, vách ngăn được làm theo kiểu cổ đại, trực tiếp mở cửa sổ ở phòng thì có thể thu hết đại sảnh ở lầu một vào mắt, Lục Mạn Mạn nghe thấy tiếng kêu, ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó vội vàng lên lầu. Tân Tình chỉ lo nhìn dưới lầu, không chú ý Trần Minh sau khi nghe hai chữ chị dâu kia, sắc mặt liền thay đổi.
Doanh Kình Thương lại nhìn thấy rõ ràng, hắn cười như không cười nói với Trần Minh:
“Muốn lợi dụng người khác, trước hơn hết là biết rõ bản lĩnh của người đó, bằng không sẽ xấu hổ đấy.”
Lúc này Lục Mạn Mạn đi tới, Tân Tình đứng lên mời cô ngồi xuống:
“Chị dâu tới vừa đúng lúc, vừa lúc đồ ăn được bưng lên.”
“Ha ha, nếu không phải Tân Tình kêu em, em cũng thật sự tìm không thấy.”
Cô cười nhìn Trần Minh, Trần Minh mặt không biểu tình, giúp cô kéo ghế ra.
Lục Mạn Mạn ngồi xuống sau, khách khí chào hỏi với Doanh Kình Thương: “Giám đốc Doanh, nghe danh đã lâu.”
“Lục tiểu thư bản lĩnh cũng không kém.”
Doanh Kình Thương khích lệ, quét mắt qua Trần Minh một cái. Trần Minh đột nhiên cười hai tiếng ha ha, gắp một đũa đồ ăn cho Lục Mạn Mạn:
“Còn tưởng rằng em không đến kịp, vừa đúng lúc, ăn đi khi còn nóng!”
Lục Mạn Mạn nhìn hắn một cái thật sâu: “Lần sau, em hy vọng có thể tới cùng anh.”
“Lần sau anh chờ em.” Trần Minh cúi đầu dùng bữa.
Bữa cơm ăn này, Tân Tình không thể hiểu được, trên đường trở về, cô nhịn không được hỏi Doanh Kình Thương:
“Anh có cảm thấy Trần Minh và Lục Mạn Mạn đều quái lạ hay không?”
“Không có!” Doanh Kình Thương nhấp miệng.
Tân Tình vẫn lầm bầm: “Em cảm thấy Lục Mạn Mạn giống như rất tức giận.”
“Đừng suy nghĩ nữa, đó là chuyện của hai người bọn họ, sau này em ngàn vạn đừng một mình đi gặp Trần Minh, đỡ phải làm người khác hiểu lầm.”
Tân Tình lần này thật sự nghe lời gật đầu: “Đúng vậy, bộ dạng kia của Lục Mạn Mạn nhìn rất khôn khéo, em không thể trêu vào cô ấy.”
“Ừ, thật ngoan!”
Doanh Kình Thương đạt tới mục đích, nhân cơ hội hôn trộm.
Sáng sớm chủ nhật, Doanh Kình Thương liền ra cửa, Tân Tình lại bị hắn bắt nạt cả một đêm, eo đau nên không muốn động đậy, lười nhác nằm ở trên giường, thẳng đến buổi chiều Doanh Kình Thương gọi điện thoại nói đợi lát nữa có người tới làm tóc cho cô, buổi tối sẽ đi tham gia triển lãm châu báu.
Vừa nghe thấy triển lãm châu báu, Tân Tình lập tức có tinh thần, tuy cô cảm thấy kỳ lạ, chưa từng nghe qua thiết kế bậc thầy nào gần đây có tác phẩm triển lãm.
Buổi tối, thời điểm Doanh Kình Thương trở về đón cô, nhìn thấy một mỹ nữ mặc bộ sườn xám màu đỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!