Độc nhất sủng hôn
Chương 53: Đây là vị hôn thê của tôi
Bộ đồ sườn xám đuôi cá, khiến cho vóc người Tân Tình cao, gầy, thon thả hơn, mấy tầng voan mỏng vừa lúc che dấu được phong cảnh trước ngực, trên đầu đội vương miện ruby mà Doanh Kình Thương từ hội đấu giá mua về.
“Đẹp không?” Tân Tình nháy mắt với hắn.
Doanh Kình Thương gắt gao ôm cô vào trong ngực:
“Đẹp đến nỗi anh hận hiện tại không thể lập tức ôm em đi lên lầu.”
Thật là… Không có lúc nào là không động dục.
Tới nơi triển lãm châu báu rồi, Tân Tình phát hiện đây hoàn toàn không phải buổi triển lãm bình thường. Hội trường nằm ở tầng đỉnh của khách sạn năm sao, nơi nơi đều là người của giới thượng lưu, vừa vào cửa cô đã thấy được vài cái minh tinh.
“Là thiết kế sư rất có danh tiếng hay sao?” Tân Tình cảm thấy phô trương lớn như vậy, nhà thiết kế nhất định rất tài ba.
Doanh Kình Thương ôm cô nhỏ giọng nói: “Ở lòng anh, em là nhà thiết kế châu báu giỏi nhất trên thế giới!”
“Tân Tình!”
Âm thanh quen thuộc truyền đến, Tân Tình ngẩng đầu, liền nhìn đến Trương Mật mặc váy ngắn hở ngực màu đen đứng đó vẫy tay với cô, đôi chân dài miên man dẫn đến một đám như lang như sói nhìn đến chảy nước miếng.
“Mật Mật?!”
Tân Tình muốn chạy qua, Doanh Kình Thương ôm cô không buông tay:
“Váy của em có thể chạy sao?”
Tân Tình lè lưỡi, bước như mèo đi đến bên người Trương Mật:
“Cậu như thế nào cũng tới?”
“Hắc hắc, có người mời tới tới, còn có xe đón xe đưa, bao cả tạo hình thời trang, nên tớ mắc gì mà không tới!”
Tân Tình nhìn Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương không nói chuyện, Trương Mật tới gần cô nhỏ giọng nói: “Đàn ông tốt!”
“Thật sự là anh đưa cô ấy tới?”
Tân Tình nhìn hai người bọn họ:
“Có phải các người có chuyện gạt tôi?”
Trương Mật lui ra sau một bước:
“Tớ đi vào trước tìm Thi Thiên Thiên, lát gặp sau!”
“Thiên Thiên cũng tới?”
Tân Tình muốn bắt cô lại nhưng Doanh Kình Thương lại đem cô kéo trở về: “Đi vào trước, đợi lát nữa còn cơ hội gặp mà.”
Khi hai người tiến vào hội trường, mọi người đều sôi nổi đưa mắt nhìn hai bọn họ, cậu Thẩm không biết từ nơi nào đột nhiên chui ra tới.
“Hai người các ngươi như thế nào không nhanh một chút? Một mình tớ sắp mệt chết đây.”
Hắn oán giận hai tiếng, sau đó liền muốn ôm Tân Tình:
“Hôm nay, Tiểu Tình Tình thật xinh đẹp!”
Doanh Kình Thương kéo Tân Tình ôm vào trong lòng ngực, tránh thoát ma trảo của hắn ta, lúc này, một đám phóng viên ùa tới, vây quanh ba người, bắt đầu chụp ảnh.
“Xin hỏi giám đốc Doanh vì cái gì muốn tổ chức buổi triển lãm châu báu lần này?”
“Nghe nói đây là vị thiết kế sư trẻ tuổi chưa nổi danh, xin hỏi cô cùng tập đoàn tài chính Doanh thị có quan hệ ra sao?”
“Xin hỏi có phải vị thiết kế sư cùng bản thân ngài có mối quan hệ riêng tư đúng không?”
“Vì sao buổi triển lãm châu báu lần này có tên gọi là Mê Tâm, có thể giải thích như thế nào?”
Tân Tình nguyên bản bị nhiều đèn flash như thế vây quanh có chút không quen, cúi đầu tránh phía sau Doanh Kình Thương. Nhưng theo các vấn đề của phóng viên, cô từ từ phản ứng lại, buổi triển lãm châu báu triển là do Doanh Kình Thương mở?
Một người phóng viên tinh mắt phát hiện Tân Tình, duỗi camera đến trên đầu cô hỏi:
“Giám đốc Doanh, vị tiểu thư này có phải chính là nhà thiết kế kia hay không? Xin hỏi ngài cùng cô ấy có quan hệ như thế nào?”
Doanh Kình Thương kéo Tân Tình từ phía sau hắn ra, ôm eo cô, nói với phóng viên:
“Đây là vị hôn thê của tôi, buổi triển lãm ngày hôm nay, đều là tác phẩm từ nhỏ đến lớn của cô ấy.”
Các phóng viên ồn ào một trận, Giám đốc Doanh thị theo tin đồn là đồng tính luyến ái, thế nhưng đã có vị hôn thê?
Tân Tình ngơ ngác, để mặc Doanh Kình Thương ôm mình đi vào, để lại đám phóng viên kia cho cậu Thẩm đối phó.
“Đây là nhẫn mà em vẽ khi mười tuổi, cũng là tác phẩm đầu tiên của em.”
Doanh Kình Thương chỉ vào tủ kính thứ nhất trên đài triển lãm.
“Đây là hoa tai em đã thiết kế khi mười ba tuổi, cũng là quà mà em tặng cho mẹ em.”
Doanh Kình Thương dắt tay cô chậm rãi đi xem.
“Đây là tác phẩm em tham gia cuộc thi vẽ sáng tạo toàn thành phố khi lên trung học.”
Doanh Kình Thương chỉ vào một cái ly thủy tinh xinh đẹp. Tiếp theo là tác phẩm thi đại học của Tân Tình, một sợi dây chuyền.
Kế tiếp, còn có rất nhiều đều là bản thiết kế mấy năm nay của cô. Lúc trước cô nghĩ đem những bản thiết kế này cho công ty nhưng Doanh Kình Thương lại lấy lý do là phí tiền nên từ chối cô. Cô từ trước tới nay đều không nghĩ tới sẽ có một ngày có thể thấy những bức tranh chính mình vẽ biến thành đồ trang sức và tác phẩm nghệ thuật đặt ở tủ kính triển lãm.
Khi đi đến trước tủ kiếng cuối cùng, Tân Tình che miệng, mới có thể ngăn không cho chính mình khóc thành tiếng. Chiếc nhẫn ở trong đó, chính là tác phẩm mà cô trước kia tham gia thi đấu, Quốc Sắc Thiên Hương.
Ngẩng đầu, giữa không trung treo một tấm poster to, có hình lông chim màu trắng chứa hai chữ màu đỏ to, hai chữ đó được vẽ như rồng bay phượng múa.
Mê Tâm!
Mê Tân!
“Doanh Kình Thương…”
Tân Tình đột nhiên xoay người nhào vào ngực người đàn ông bên cạnh.
Chưa từng có nghĩ tới có cái đàn ông lấy phương thức này để thực hiện nguyện vọng cho mình. Vốn cho rằng đời này ở cùng người đàn ông này, cả đời bi thảm. Lại không ngờ sau khi hắn ném cô vào địa ngục thì lại kéo cô lên thiên đường.
“Cảm ơn anh!”
Tân Tình lau nước mắt, mặc kệ tương lai như thế nào, cô đều sẽ yêu người đàn ông này, trong những năm tháng đẹp nhất, anh ấy xuất hiện không giống những người khác, đã mở ra những đoá hoa đẹp nhất trong cuộc đời này.
Doanh Kình Thương hôn lên mắt ướt nhèo của cô:
“Đồ ngốc, khóc cái gì!”
“Thì ra khoảng thời gian này anh luôn bận rộn, là vì đang làm chuyện này sao.”
Tân Tình phát hiện Doanh Kình Thương luôn đem tất cả mọi chuyện làm thật tốt, rồi mới để cô chậm rãi phát hiện, trước kia là như thế, hiện tại vẫn như vậy.
“Thích không?”
Doanh Kình Thương nhìn cô khóc đến bị nấc, liền đưa cô đến khu nghỉ ngơi, bưng ly nước trái cây cho cô.
“Phóng viên đều đang chụp ảnh, em cứ khóc như thế, hình dạng trên báo ngày mai có thể sẽ không đẹp!”
Tân Tình nức nở vài tiếng gật đầu: “Thích!”
“Tân Tình!” Trương Mật lôi kéo Thi Thiên Thiên chạy tới.
“Cũng có công lao của tớ, nếu không phải tớ đem thiết kế ở trường của cậu giao cho nam nhân nhà cậu, hắn cũng làm không được!”
Tân Tình trừng mắt cô: “Các cậu có phải đã sớm biết hay không?”
“Ha ha, là giám đốc Doanh không cho chúng tớ nói!”
Thi Thiên Thiên cười tủm tỉm nhìn Tân Tình, Doanh Kình Thương nhất định có thể đối tối với cô ấy.
Doanh Kình Thương nhìn Thi Thiên Thiên nói: “Cô là bạn của Tình Tình, không cần khách sáo như vậy.”
“Như vậy cũng được sao, vậy kêu Doanh Kình Thương là được rồi!” Trương Mật tùy tiện nói.
“Doanh Kình Thương, dựa theo truyền thống của ký túc xá, người nào có bạn trai thì phải mời cơm, vậy khi nào có thể mời bọn tôi đi ăn đây?”
Doanh Kình Thương tâm trạng vui vẻ nhìn Tân Tình một cái: “Lúc nào đều có thể, thời gian và địa điểm cho các em sắp xếp.”
“Tân Tình! Chúng ta đi ăn cái gì đi, điểm tâm ngọt của khách sạn này ăn siêu ngon!”
Lừa gạt được một bữa cơm, Trương Mật kêu to, Tân Tình nhìn Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương lén vỗ mông nhỏ của cô:
“Đi đi! Cẩn thận một chút.”
Tân Tình đỏ mặt đi cùng Trương Mật , Thi Thiên Thiên, gật đầu với Doanh Kình Thương rồi mới theo sau.
Ba người cầm dĩa đứng lựa đồ ăn chỗ nào cũng bị các cô gái xung quanh đều chỉ trỏ Tân Tình. Người tới hôm nay đều biết giám đốc Doanh đã có vị hôn thê. Những nữ minh tinh và các phụ nữ có địa vị trong xã hội đều cảm thấy không thể tiếp thu được, các cô không cảm thấy bên người Doanh Kình Thương luôn không có ai là phụ nữ. Nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy một người, lại còn nhìn qua còn rất nhỏ tuổi, việc này làm các cô cảm thấy bất bình.
Nhưng dù có bất bình thì cũng không ai dám trực tiếp nói cái gì, nghe nói trước kia có người phụ nữ đụng phải Doanh Kình Thương ở trong siêu thị, lúc ấy bên người hắn cũng có một người phụ nữ, cũng không biết nữ minh tinh kia nói cái gì, nhưng sau đó bộ phim cô ấy được chọn làm diễn viên chính đột nhiên bị thay người. Cô ta thật vất vả mới hỏi thăm được nguyên nhân, thì ra là do bên đầu tư không muốn dùng cô ta, mà đầu tư bộ phim đó chính là tập đoàn tài chính Doanh thị.
Xem ra, chuyện này là thật, người phụ nữ lúc ấy chắc chính là cô gái này.
Tân Tình không để ý tới những việc này, cô từ toilet ra, nhìn Thi Thiên Thiên đứng đờ ra ở đó.
“Thiên Thiên! Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Ánh mắt Thi Thiên Thiên đặt trên người một người đàn ông cách đó không xa, người đàn ông đó cao lớn anh tuấn, rất có phong độ của người trí thức, thoạt nhìn giống người có học thức uyên bác. Hắn đang cúi đầu, nói chuyện với một nữ nhân, hai người đó nhìn rất thân mật.
“Đó là anh rể của tớ.” Thi Thiên Thiên nói.
Tân Tình bừng tỉnh hiểu ra, người đó chính là giám đốc tập đoàn Đinh thị, Đinh Lỗi, cậu Thẩm nói phong cách bên ngoài của hắn tốt hơn so Doanh Kình Thương. Hiện tại nhìn thấy anh ta, Tân Tình cảm thấy một chút cũng không sai.
Người ta nhìn nho nhã lễ độ, Doanh Kình Thương lúc nào cũng đều lạnh mặt, đều dọa chết người.
“Cô gái kia là bạn gái hắn sao?” Tân Tình nhìn kỹ một chút.
“Bọn họ rất xứng đôi.”
Thi Thiên Thiên đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cô: “Thật xứng đôi sao?”
“Tạm… Tạm được đi.”
Tân Tình rùng mình, Thi Thiên Thiên mặc đầm dài màu xanh nhìn rất phóng khoáng, cả người thoạt nhìn tràn ngập tiên khí. Thế nhưng, vừa nãy cô như thế nào cảm thấy trên người Thi Thiên Thiên tràn ra khí lạnh?
Khi Tân Tình đang nghĩ tại sao Thi Thiên Thiên phản ứng quái lạ thì Thi Thiên Thiên đột nhiên tiến lên một bước, đem khăn trải bàn kéo xuống thật mạnh, sau đó nghe được tiếng cả một bàn chén dĩa rơi xuống đất. Tân Tình trợn mắt há mồm nhìn Thi Thiên Thiên cùng vài thứ kia lăn lóc trên đất kia. Đôi tay chống trên mặt đất, trong nháy mắt bị cắt trúng.
“Thiên Thiên!”
“Tân Tình!” Hai âm thanh đồng thời vang lên, hai người đàn ông đồng thời ao tới.
“Em không có việc gì, là Thiên Thiên.”
Tân Tình bị Doanh Kình Thương ôm vào trong lòng ngực, Doanh Kình Thương đánh giá toàn thân cô một lần, xác định cô không bị thương, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Tân Tình lắc đầu, cũng nhỏ giọng nói:
“Ta không biết.”
“Giám đốc Doanh, thực xin lỗi, em gái tôi dường như đã vô ý mang đến phiền phức có buổi trển lãm, tôi mang cô ấy đi bệnh viện băng bó trước, sẽ tới cửa nhận lỗi sau.”
Đinh Lỗi ôm Thi Thiên Thiên, vẻ mặt nôn nóng nhưng vẫn lễ phép xin lỗi Doanh Kình Thương.
“Không cần khách khí, xin cứ tự nhiên.”
Doanh Kình Thương liếc nhìn Thi Thiên Thiên trong ngực anh ta một cái, Thi Thiên Thiên cụp mắt xuống không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc này Trương Mật chạy tới, thấy tình cảnh này thì hoảng sợ, cũng muốn đi theo đi. Thi Thiên Thiên nãy giờ không nói gì ngẩng đầu, nhàn nhạt nói với cô bên kia có socola Anh Quốc vừa đóng gói xong, Trương Mật liền chạy.
Sau khi triễn lãm kết thúc, đến trở về nhà Tân Tình vẫn còn có chút lo lắng cho Thi Thiên Thiên, cô đem tình huống lúc đó nói cho Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương lại nói.
“Hiện tại không phải thời điểm lo lắng cho người khác, em nên suy nghĩ nên báo đáp anh như thế nào vì đã làm tất cả mọi thứ cho em!”
Nói xong, liền bế ngay cô lên lầu, vào phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!