Độc nhất sủng hôn
Chương 54: Bị ép vào vô- lăng(tay lái xe hơi)
Anh quốc, tổ trạch họ Doanh.
“Con quyết định qua bên kia thực tập?”
“Vâng, con quyết định.”
Một người phụ nữ Đông Phương xinh đẹp ném tờ báo trong tay vào sọt rác, trên bìa trang báo có một tấm ảnh chụp, là hình ảnh Doanh Kình Thương và Tân Tình ôm nhau ở buổi triển lãm châu báu.
Thi Thiên Thiên không tới trường học, anh rể Đinh Lỗi gọi điện thoại xin nghỉ cho cô ấy. Tân Tình cùng Trương Mật sau khi tan học liền đi thăm cô, khi đến nhà Thi Thiên Thiên lại đụng phải người phụ nữ mà đi cùng với anh rể của cô ở buổi triển lãm.
“Tân tiểu thư, xin chào!”
Cô ta sau khi nhìn đến Tân Tình, cực kỳ khách khí chào hỏi.
“Tôi tên Giản Khiết, tôi là nhân viên của Doanh thị.”
Tân Tình liền hiểu rõ vì sao cô ấy lại khách khí với cô như vậy, cũng lễ phép gật đầu: “Xin chào.”
“Thiên Thiên, cậu không sao chứ? Có vẻ thật nghiêm trọng.”
Trương Mật lo lắng nhìn tay của Thi Thiên Thiên, trên đó quấn một lớp băng gạc thật dày.
Thi Thiên Thiên quơ quơ:
“Không có việc gì, băng lại là vì sợ miệng vết thương bị nhiễm trùng, nhìn rất dọa người đó nha.”
“Nếu các cô đã tới, tôi đây không quấy rầy nữa.” Giản Khiết biết ý, chuẩn bị rời đi, còn không quên dặn dò Thi Thiên Thiên:
“Thiên Thiên em nhớ rõ nhất định không để bị dính nước, uống thuốc đúng giờ, ngày mai tôi sẽ quay lại.”
Thi Thiên Thiên lại xụ mặt nói: “Không cần, tôi sẽ tự chiếu cố chính mình, anh rể tôi cũng sẽ chăm sóc cho tôi.”
“Ha ha, vậy em cẩn thận, tôi đi trước!”
Giản Khiết cũng không bởi vì lời nói của Thi Thiên Thiên mà khó chịu, cười cười rời đi.
Tân Tình nhìn nhìn Thi Thiên Thiên: “Cậu không thích cô ấy?”
Thi Thiên Thiên rất ít khi kháng cự như thế với người khác, lại là còn biểu hiện trực tiếp như vậy.
“Không, không phải không thích.”
Thi Thiên Thiên nghiêm túc nói: “Tớ ghét cô ta, cực kỳ ghét.”
“Vì sao?”
Trương Mật kỳ quái hỏi: “Cô ấy nhìn cũng được mà!”
Thi Thiên Thiên không hé răng, Tân Tình cau mày suy nghĩ nửa ngày, rồi mới vẻ mặt khiếp sợ lắp bắp nói: “Không… Không phải… Như vậy chứ?”
Thi Thiên Thiên gật gật đầu: “Chính là như vậy.”
“Đang nói cái gì vậy? Chuyện gì?” Trương Mật không rõ các cô ấy nói cái gì.
Tân Tình cẩn thận nhìn mặt Thi Thiên Thiên: “Thiên Thiên…… Thích anh rể của cậu ấy.”
“Phụt…” Trương Mật vừa uống một ngụm nước trái cây lại phun ra: “Khẩu vị của cậu cũng quá nặng đi?”
Cô trừng mắt Thi Thiên Thiên: “Đó là anh rể của cậu!”
“Hơn nữa, các cậu hình như kém nhau hơn mười tuổi đó!”
Tân Tình nhớ rõ Thi Thiên Thiên nhỏ hơn chị cô ấy hơn mười tuổi, như vậy Đinh Lỗi như thế nào cũng phải hơn cô ấy mười tuổi.
Thi Thiên Thiên nhàn nhạt mở miệng: “Hơn mười hai tuổi mà thôi.”
“Đó chính là một con giáp đó bà chị ơi! Cậu điên rồi?” Trương Mật sờ đầu cô.
“Cậu chính là do bởi vì mấy năm nay, anh rể luôn chăm sóc cậu, cho nên xem anh ấy như ba thôi, chứ không phải là tình yêu.”
Cả nhà Thi Thiên Thiên sau tiệc đỉnh hôn của chị và anh rể cô đều bị tại nạn xe, chỉ có cô ấy và Đinh Lỗi còn sống. Mấy năm nay, Đinh Lỗi xem cô như con gái, em gái, mà chiếu cố.
“Tớ cũng không phải con nít, tớ biết bản thân mình muốn gì.”
Thi Thiên Thiên nuốt nước miếng, ngó mắt Tân Tình: “Cậu giúp tớ một chuyện.”
“Cậu nói đi.” Tân Tình thật sự khẩn trương, trong ba người các cô thì Thi Thiên Thiên là người có chủ kiến nhất, cho dù có chuyện gì thì đều nghe theo cô ấy, hiện giờ cô ấy nhờ mình hỗ trợ, Tân Tình cảm thấy hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
Thi Thiên Thiên dùng tay bị thương vỗ vỗ cô: “Khẩn trương như thế làm cái gì? Tớ chỉ là muốn cậu hỏi thăm tình hình cái cô Giản Khiết kia một chút. Hơn nữa, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.”
“Tớ đi hỏi thăm?” Tân Tình không phản ứng kịp.
Trương Mật trợn trắng mắt: “Người đàn ông của cậu.”
“A!” Tân Tình phản ứng lại, Giản Khiết là nhân viên Doanh thị.
“Cô ta cùng anh rể của tớ biết nhau trong một buổi làm ăn, hiện tại đến người mù cũng nhận ra cô ta có tình cảm với Đinh Lỗi.” Thi Thiên Thiên lạnh lùng nói, Tân Tình đột nhiên cảm thấy nét mặt hiện tại của cô ấy rất giống Doanh Kình Thương.
“Anh rể cậu thì sao?” Tân Tình hỏi.
“Nếu như anh rể cậu cũng thích cô ấy, tớ khuyên cậu vẫn là từ bỏ đi.”
Thi Thiên Thiên trừng mắt liếc cô một cái: “Anh rể tớ căn bản không có ý gì, là do chính cô ta một hai bám theo.”
“Cậu làm sao biết anh ấy không có cảm giác?” Trương Mật bĩu môi.
“Anh rể cậu hơn 30 tuổi rồi, còn là độc thân.”
Thi Thiên Thiên xua tay: “Các cậu không hiểu, tớ nói không có thì không có.”
Tân Tình mang theo nhiệm vụ gian khổ về nhà, Doanh Kình Thương buổi tối trở về, sắc mặt cũng không tốt lắm.
“Tâm tình anh không tốt?” Tân Tình hỏi, nếu tâm tình Doanh Kình Thương không tốt thì hôm nay cô sẽ không đề cập đến việc của Thi Thiên Thiên.
Doanh Kình Thương ôm cô vào trong lòng ngực: “Không có việc gì… À, Tình Tình, là có chuyện này.”
“Vậy nói đi, anh nói đi, em cũng có việc.”
Doanh Kình Thương vừa nghe cô có việc:
“Vậy em nói trước đi.”
“Là như vậy…”
Tân Tình đem việc của Thi Thiên Thiên nói một lần, Doanh Kình Thương cũng không cảm thấy có cái gì ngạc nhiên, dù sao đều là việc của người khác, hắn nghĩ rồi nói: “Lát nữa anh đem tư liệu của…”
“Giản Khiết!” Tân Tình nhanh miệng nói, Doanh Kình Thương không có khả năng nhớ kỹ tên mỗi nhân viên, đoán là bộ dạng cái cô Giản Khiết này như thế nào anh ấy cũng không biết.
Doanh Kình Thương gật gật đầu:
“Đem cô ấy tư liệu cho em.”
“Tới anh nói.” Tân Tình nhìn hắn.
Doanh Kình Thương nhíu nhíu mày: “Mấy ngày sau có một người muốn ở cùng chúng ta một tháng.”
“Người nào?”
Câu nhà chúng ta kia của Doanh Kình Thương làm Tân Tình nghe thấy trong lòng thật thoải mái.
“Khi còn nhỏ anh có một người bạn, người đó…”
Doanh Kình Thương tự hỏi một chút nói: “Anh thiếu người đó một ân tình.”
Tân Tình thực kinh ngạc, biểu tình của Doanh Kình Thương nói cho cô, người đó là phụ nữ.
“Anh còn có bạn chơi cùng? Còn là… Nữ?”
“Cô ấy là con gái cấp dưới của cha anh, cha cô ấy bởi vì ngoài ý muốn mà chết, cha anh liền nuôi cô ấy, khi còn nhỏ đã ở cùng vài năm, sau đó anh đi du học, từ đó không gặp lại.”
Tân Tình gật gật đầu: “Vậy hiện tại cô ấy tới là có chuyện gì?”
Bạn chơi cùng khi còn nhỏ đột nhiên tới, lại còn thiếu ân tình, nghe như thế nào đều giống như phim ngôn tình trên truyền hình!
“Cô ấy muốn đến Doanh thị thực tập một tháng.”
Doanh Kình Thương cau mày, hắn thực sự ghét ở cùng người lạ trong nhà, nếu không phải lão cha cầu hắn, hắn mới không đồng ý.
Tân Tình không biết Doanh Kình Thương hoàn toàn đem người ta làm người xa lạ, trong đầu cô đang diễn ra hình ảnh em họ đến chỗ anh họ tìm nơi nương tựa, rồi mới phát hiện trong lòng anh họ có người, sau đó em họ bắt đầu đòi sống đòi chết, dùng chuyện khi còn bé để đánh thức ký ức của anh họ, phá hư chuyện tình của anh họ và người trong lòng của anh ấy.
“Em đã biết.” Tân Tình cuối cùng chỉ có thể nói như thế.
Doanh Kình Thương hoàn toàn không biết Tân Tình đã suy nghĩ như vậy nhiều, chỉ nói:
“Em yên tâm, anh làm chú Phúc sắp xếp phòng ở dưới lầu cho cô ấy, cô ấy nghe không được tiếng của chúng ta.”
“… Anh chỉ có nghĩ được chuyện như vậy thôi sao?”
Em họ trong truyền thuyết còn chưa tới, Tân Tình đặt tâm trí vào chuyện của Thi Thiên Thiên.
“Giới thiệu vắn tắt là giám đốc phòng quan hệ công chúng của Doanh thị, làm người khéo léo, tâm tư tỉ mỉ, danh tiếng trong giới thương nhân không tồi. Năm nay 28 tuổi, cha mẹ đều ở nông thôn, có một cái em trai ở thành phố S.”
Trương Mật đọc báo cáo tư liệu về Giản Khiết, Tân Tình đoạt lại, ném cho Thi Thiên Thiên:
“Mặt sau cậu tự xem, đều là những biểu hiện hằng ngày và thành tích công tác của cô ấy.”
Cô cũng không nghĩ tới, Doanh Kình Thương thế nhưng sẽ đưa cho cô phần tư liệu tỉ mỉ như thế, hiện tại Tân Tình lại cảm thấy chính mình giống như đang làm chuyện xấu.
“Quả nhiên là một người phụ nữ lợi hại.”
Thi Thiên Thiên luôn làm theo tâm thái biết người biết ta trăm trận trăm thắng, xem tư liệu một cách cẩn thận.
Tân Tình thấy cô nóng lòng muốn thử, biểu tình thấp thỏm hỏi: “Cậu định làm sao bây giờ?”
“Tớ luôn luôn thẳng thắn.”
Thi Thiên Thiên mỉm cười, tản ra hương vị của âm mưu.
Qua mấy ngày, vết thương Thi Thiên Thiên lành lại, cô mời Tân Tình và Trương Mật đi nhà hàng ăn cơm, thuận tiện bảo anh rể cô cũng mời Giản Khiết đến. Trên bàn cơm, Thi Thiên Thiên khách khí nói cảm ơn Giản Khiết mấy ngày nay tới chiếu cố mình, bảo cô ấy sau này đừng tới nữa, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của cô ấy, hiểu lầm về chuyện của cô ấy và Đinh Lỗi thì thôi, nhưng lỡ như nói cô là gián điệp thương mại thì lại không tốt.
Đinh Lỗi vừa nghe lời này, cũng cảm thấy rất nghiêm trọng, rốt cuộc hắn và Doanh Kình Thương ở trên thương trường là quan hệ đối thủ, lập tức liền đồng ý với lời của Thi Thiên Thiên nói, nhắc Giản Khiết sau này chú ý một chút, không cần tới tìm hắn.
Buổi tối thời điểm Doanh Kình Thương tới đón cô về nhà, Tân Tình vẻ mặt sùng bái kể lại cho Doanh Kình Thương một lần.
“Thiên Thiên quá lợi hại, anh không thấy được vẻ mặt của Giản Khiết kia đâu, cả mặt đều tái lại.”
Tân Tình ríu rít nói, lại hâm mộ nói: “Anh nói em tại sao lại không lợi hại như Thiên Thiên nhỉ?”
Doanh Kình Thương thấy cô cúi đầu, bởi vì áo len cổ thấp, đường cong cổ áo kéo dài xuống dưới, áo len màu trắng bó sát người đem đường cong cơ thể phác họa một cách hoàn mỹ.
Hắn giật giật yết hầu, không biết vì sao chỉ cần nhìn đến Tân Tình, tiểu Kình Thương của hắn liền rất kích động. Doanh Kình Thương nghĩ như thế quẹo xe vào đường nhỏ.
“Hả?”
Tân Tình nhìn ngoài cửa sổ xe, vừa đến giữa sườn núi thượng: “Sao lại ngừng xe?”
Doanh Kình Thương cởi bỏ đai an toàn của cả hai người, chỉnh chỗ ngồi của mình ngã ra sau, trong lòng bất mãn, sớm biết vậy hắn chạy xe lớn hơn, ghế phía sau sẽ rộng hơn.
Tân Tình còn chưa kịp phản ứng, xem thử Doanh Kình Thương đang làm cái gì thì đã bị anh ôm tới trên người, chân đặt ở hai bên hông của anh.
“Anh… Anh muốn làm cái gì…”
Mặt đỏ lên, cô nhận thấy được mục đích của Doanh Kình Thương, cảm thấy gan hắn quá lớn.
Doanh Kình Thương đã bắt đầu luồn tay vào áo len Tân Tình, rồi sau đó chui đầu vào.
“Đừng mà… Áo len căng đến giãn rồi.”
Tân Tình chân tay luống cuống, hai tay vòng lên ôm lấy đầu anh, cơ thể cô tê dại lùi ra sau thì đụng phải tay lái, chỗ này quá nhỏ hẹp làm cô không thể không dựa vào người Doanh Kình Thương, muốn tránh cũng không được. Một hồi lâu, Doanh Kình Thương mới cởi áo len của cô ra, đầu óc Tân Tình đã choáng váng, bày ra dáng vẻ nhâm quân thải hiệt(1)
(1) Kiểu như phó mặc, mặc kệ, muốn làm gì thì làm.
Doanh Kình Thương cười cười, hôn lên môi cô, trên đường núi yên tĩnh, truyền đến từng đợt tiếng nam nữ rên rỉ, ở trên xe Tân Tình bị ăn sạch sẽ. Về đến nhà Doanh Kình Thương cũng không buông tha cô, trực tiếp dùng áo khoác bọc cô lại, cũng chưa chịu lấy tiểu Kình Thương ra ngoài, cứ như vậy chậm rãi bước lên lầu, làm cho Tân Tình khó chịu đến mức không chịu được, liền chủ động ôm lấy hắn.
Hai người triền miên ở bên nhau, âm thanh bên trong phòng, như là một bản tình ca động lòng người…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!