Độc nhất sủng hôn - Chương 55: Cô không xứng với Doanh Kình Thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
220


Độc nhất sủng hôn


Chương 55: Cô không xứng với Doanh Kình Thương


Đảo mắt liền đến ngày người em họ kia đến, mấy ngày nay Tân Tình có chút khẩn trương, Doanh Kình Thương đau lòng:

“Em khẩn trương như thế làm cái gì? Cô ấy chỉ là người không quan trọng, nếu như em không quen thì anh sẽ không cho cô ấy tới.”

Doanh Kình Thương nói xong liền phải gọi điện thoại qua bên nước Anh.

Tân Tình vừa ở trong lòng oán trách anh ấy căn bản không hiểu cô vì sao lo lắng, vừa phải khuyên hắn không cần gọi điện.

“Em không có việc gì, anh cũng biết em không hiểu về chuyện ở chung với người xa lạ, em sợ không chiêu đãi cô ấy tốt.”

Doanh Kình Thương nhíu mày: “Em chiêu đãi cô ấy làm cái gì, cô ấy là khách, phải tùy ý chủ chứ.”

“Em có thể hỏi anh việc này hay không?” Tân Tình nhìn hắn.

Doanh Kình Thương kéo tay cô đến bên miệng gặm hai cái: “Có cái gì không thể, hỏi đi!”

“Anh thiếu cô ấy ân tình gì vậy?” Tân Tình thật cẩn thận hỏi.

Mặt Doanh Kình Thương thay đổi, nửa ngày cũng chưa lên tiếng. Tân Tình lại phát hiện mắt hắn trong nháy mắt có sự thống khổ, tuy rằng biến mất thật nhanh, nhưng cô xem rất rõ ràng. Người như Doanh Kình Thương, thế nhưng lại có vẻ mặt thống khổ này, Tân Tình cảm thấy tim như bị bóp nghẹn lại.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, em không hỏi nữa!”

Cô ôm lấy Doanh Kình Thương. Doanh Kình Thương đem đầu đặt trên vai Tân Tình, muốn mở miệng nhưng lại không nói cái gì, hai người liền lẳng lặng ôm nhau như thế.

Sau đó, Tân Tình cũng không hỏi lại việc này. Mỗi người đều có hồi ức không muốn nhắc đến, quá khứ có thể làm Doanh Kình Thương cảm thấy thống khổ, nhất định là anh ấy không muốn nhớ lại. Chờ thời điểm nào anh ấy chuẩn bị tốt, nguyện ý nói cho cô, cô sẽ lại nghe.

Một buổi tối Doanh Kình Thương tới đón Tân Tình về nhà, nói cho cô, vị khách kia đã tới rồi, điều làm Tân Tình cảm thấy rối rắm chính là đêm nay lại vào đúng đêm trăng tròn.

Doanh Kình Thương hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, cùng Tân Tình ăn bữa tối ở ngoài rồi mới trở về. Vừa vào cửa Tân Tình liền nhìn thấy một người phụ nữ, cả người mặc đồ màu trắng, ngồi trong phòng khách, tóc dài cột thành đuôi ngựa phía sau, cả người thoạt nhìn tràn đầy sức sống. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy, đây là một người phụ nữ phi thường xinh đẹp, hình như còn là con lai, bởi vì mắt cô ấy là màu nâu.

“Hello, A Thương!”

Mỹ nữ nhiệt tình chào hỏi, Tân Tình cho rằng cô ấy sẽ tới ôm Doanh Kình Thương, kết quả cô ấy chỉ phất phất tay. Rồi lại cười tủm tỉm nhìn chính mình nói:

“Cô nhất định là Tân Tình, xin chào, tôi là Monica!”

Tân Tình nhanh chóng vươn tay ra: “Xin chào, Monica!”

Monica lại cực kỳ nhiệt tình cho cô một cái ôm kiểu Pháp, còn nháy mắt với Doanh Kình Thương nói:

“Anh thì em không thể ôm, Tân Tình luôn có thể ôm nha!”

“Vì sao không thực tập tại Anh quốc?” Doanh Kình Thương hướng cô gật đầu, xem như chào hỏi.

Monica lôi kéo Tân Tình ngồi vào đối diện Doanh Kình Thương, vẻ mặt chán ghét nói: “Anh biết mà, em chán ghét người đàn bà kia.”

Doanh Kình Thương chưa nói cái gì, duỗi tay kéo Tân Tình đến bên người hắn.

“Chật chật, cái này có phải A Thương không cho phụ nữ chạm vào luôn không đây!”

Monica trêu ghẹo nói: “Em chỉ có một tháng thời gian, anh đã sắp xếp chưa? Em ngày mai phải đi Doanh thị làm việc.”

Doanh Kình Thương lôi kéo Tân Tình đứng dậy: “Ngày mai cô cùng tôi đi công ty, ngủ ngon.”

Nói xong liền cùng Tân Tình chuẩn bị lên lầu, Tân Tình quay đầu đối Monica cười xin lỗi. Monica một chút đều không thèm để ý hướng cô vẫy vẫy tay.

“Ngủ ngon! Tân Tình.”

Chờ đến nhìn không thấy hai người bóng dáng sau, vẻ tươi cười trên mặt Monica chậm rãi thu về, lạnh lùng nhếch miệng, phảng phất cái người nhiệt tình kia không phải cô.

Doanh Kình Thương đã dọn vào phòng Tân Tình, thừa dịp anh ấy tắm rửa, Tân Tình bắt đầu phân tích Monica này. Cùng với tưởng tượng của cô thì hoàn toàn không giống nhau, hình thức em họ xuất hiện không giống nhau, người ta biểu hiện giống như bạn bè lâu ngày gặp lại nhau.

Nhưng mà… Nghĩ đến thái độ Doanh Kình Thương, Tân Tình cảm thấy anh ấy đối Monica không giống nhau, ít nhất khi anh ấy cùng Monica nói chuyện thì sẽ nhìn chăm chú vào đối phương. Cái này là sự tôn trọng tối thiểu, trước kia Doanh Kình Thương đối nữ nhân đều là nhìn một cách khinh thường.

“Suy nghĩ cái gì?”

Doanh Kình Thương trần truồng từ trong phòng tắm đi ra, nhìn ngực anh ấy còn dính nước, mặt Tân Tình mặt đỏ lên cúi đầu. Doanh Kình Thương đặc biệt thích xem bộ dáng Tân Tình khi đỏ mặt, đặc biệt nhất là khi cô vì hắn mà đỏ mặt.

Vứt bỏ khăn tắm trong tay rồi tránh đi, Tân Tình trốn tránh không cho hắn ôm: “Trên người của anh còn ướt đó!”

“Cho nên ôm em để lau một chút.”

Doanh Kình Thương vô sỉ nói, tay Tân Tình lướt ngang qua ngực anh ấy, dừng lại, vuốt ve ở trên lưng. Đột nhiên nhớ tới cậu Thẩm đã từng nhắc tới sau lưng Doanh Kình Thương, vì thế cô ấy muốn mở đèn xem sau lưng anh. Trước kia là ngượng ngùng, hiện tại cô muốn nhìn một chút.

“Xảy ra chuyện gì?” Doanh Kình Thương giữ chặt tay cô.

“Bật đèn làm cái gì?”

“Em muốn nhìn sau lưng anh một chút.” Tân Tình nói.

Doanh Kình Thương thân mình rõ ràng dừng một chút: “Có cái gì đẹp, còn không phải hình xăm giống em.”

“Anh gạt người, cậu Thẩm nói anh có khác, anh để em nhìn xem!” Tân Tình đẩy ra anh ra, bật đèn lên.

Doanh Kình Thương đành phải chuyển người sang, Tân Tình chỉ nhìn thoáng qua, liền che miệng kêu ra tới: “Trời ơi! Tại sao lại như vậy?”

Vết thương chằng chịt thấy ghê người phủ kín toàn bộ sau lưng Doanh Kình Thương. Vết sẹo rất sâu, đã biến thành màu hồng phấn, vừa thấy chính là vết thương cũ rất nhiều năm. Hơn nữa nếu không phải ở dưới ánh đèn đều không dễ dàng nhìn ra.

“Ai làm vậy?”

Tân Tình nhẹ nhàng đem tay đặt lên, dường như nếu dùng chút lực Doanh Kình Thương sẽ rất đau.

Doanh Kình Thương xoay người ôm lấy cô, nằm xuống, đắp chăn xong mới nói: “Khi còn nhỏ bị bắt cóc, bị bọn bắt cóc đánh.”

“Lúc đó mấy tuổi?” Tân Tình thanh âm có chút nghẹn ngào.

“5 tuổi đi, không nhớ nổi.” Doanh Kình Thương không thèm để ý nói.

Tân Tình dùng sức ôm lấy anh ấy, dùng tay miêu tả hình dáng mỗi một vết sẹo ở phía sau lưng của anh:

“Nhỏ như vậy, nhất định rất đau.”

“Đúng vậy!”

Doanh Kình Thương thấy cô sắp khóc, xoay người đè lên trên người Tân Tình, cúi đầu hôn cô một chút: “Vậy nên an ủi anh nhanh lên.”

Nói xong tay liền bắt đầu không thành thật, Tân Tình vốn là đang đau lòng và khổ sở, bị anh ấy trêu chọc liền mau rơi vào ân ái triền miên. Khi tiểu Kình Thương tiến vào, Tân Tình nhịn không được kêu ra tiếng nhưng lại nghĩ đến trong nhà hôm nay có người khác, liền kéo chăn lên cắn.

Doanh Kình Thương thấy thế, càng dung thêm sức, ném chăn ra ngoài:

“Kêu lên đi, anh thích nghe tiếng của em.”

“Không… muốn, sẽ… sẽ bị nghe thấy.” Tân Tình che miệng, nói không thành lời.

Doanh Kình Thương nhéo cô hai cái: “Sẽ không, đã nói sắp xếp cô ấy ở lầu một, sẽ nghe không được.”

Tân Tình còn muốn nói cái gì, Doanh Kình Thương dứt khoát kéo tay cô lên phía trên đầu, dùng tay cố định. Làm cho nửa người trên của Tân Tình không nhịn được nâng lên. Doanh Kình Thương không chút khách khí cúi đầu.

Một cỗ hơi ấm bao phủ lấy Tân Tình, tùy ý Doanh Kình Thương đưa cô cùng lên đỉnh…

“Thiếu gia… Thiếu gia!”

Tân Tình mơ mơ màng màng nghe được tiếng chú Phúc, mở mắt ra phát hiện trời còn tối, Doanh Kình Thương đã đứng dậy đi mở cửa.

“Làm sao vậy chú Phúc?” Tân Tình hướng cửa kêu.

Doanh Kình Thương thực mau tiến vào nói: “Nhạc Nhạc tình huống không thích hợp.”

“Nhạc Nhạc?”

Tân Tình vừa nghe, mặc quần áo xong liền chạy xuống dưới lầu, vừa lúc gặp phải Monica từ trong phòng ra tới, cô nhìn thấy Tân Tình mặc áo ngủ không chỉnh tề, cả người đầy dấu hôn lớn lớn bé bé, liền cau mày, nhưng sau đó lại thay đổi rất nhanh thành vẻ mặt mờ mịt, hỏi:

“Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?”

“Con chó tiểu thư nuôi giống như bị bệnh.”

Chú Phúc đi theo sau lưng Tân Tình, Doanh Kình Thương cầm lấy chìa khóa xe giúp Tân Tình mặc áo khoác xong:

“Đi, chúng ta đi bệnh viện.”

Tân Tình ôm Nhạc Nhạc cả người run rẩy cố gắng không khóc, vội vàng cùng Doanh Kình Thương đi bệnh viện, Monica nhìn thấy xe chạy đi, đi đến trước mặt chú Phúc cảm thán một câu:

“A Thương đối Tân Tình thật tốt! Anh ấy luôn luôn chán ghét động vật nhỏ, lại bởi vì Tân Tình thích nên để cho cô ấy nuôi chó.”

Chú Phúc nhìn cô một cái, hơi hơi cúi đầu nói: “Thiếu gia thực sự yêu tiểu thư, hai người bọn họ thật sự rất hợp nhau.”

“Phải không?” Monica kéo khóe miệng cười cười, xoay người về phòng đi.

Nhạc Nhạc bị viêm ruột cấp tính, phải ở lại bệnh viện thú cưng truyền dịch. Khi Tân Tình cùng Doanh Kình Thương trở về thì trời đã sắp sáng, Doanh Kình Thương ôm dỗ cô ngủ:

“An tâm ngủ đi, ngày mai anh xin nghỉ hộ em, buổi chiều ngủ dậy, kêu A Nam tới đưa em đi xem Nhạc Nhạc.”

Tân Tình ở anh ấy trong lòng ngực nhắm mắt lại: “Vậy còn anh, còn phải đi làm sao?”

“Anh không sao, ngủ đi!” Doanh Kình Thương hôn cô.

Tân Tình ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, Doanh Kình Thương sáng sớm liền đi làm, còn mang theo Monica. Tân Tình nấu cháo thịt gà cho Nhạc Nhạc, còn mang theo mấy món đồ chơi cùng đồ ăn vặt mà nó thích, chuẩn bị đi bệnh viện xem nó, đang muốn ra cửa thì nhận được điện thoại của Trương Mật hỏi cô tại sao xin nghỉ, khi biết Nhạc Nhạc bị bệnh thì cũng kêu to muốn đi xem.

Ở cửa bệnh viện thú cưng, Trương Mật cùng Thi Thiên Thiên bởi vì đường gần nên đến nơi sớm hơn Tân Tình, ba người vừa vào cửa liền gặp người quen.

“Tân tiểu thư? Thiên… Thiên Thiên?” Giản Khiết kinh ngạc nhìn ba cô gái đang đi tới.

Thi Thiên Thiên cau mày không hé răng, Tân Tình chạy nhanh nói:

“Sao Giản tiểu thư lại ở đây?”

“Bệnh viện thú cưng này là do em trai tôi mở.”

Cô nhìn đến đồ vật trong tay Tân Tình, hiểu ra: “Thú cưng của cô bị bệnh sao?”

Tân Tình sốt ruột muốn xem Nhạc Nhạc, vừa đi vào vừa nói: “Chó của tôi bị bệnh, đêm qua đưa tới đây.”

Nhạc Nhạc nằm trong phòng truyền dịch, không có tinh thần, trên đùi còn gắn kim châm. Nhìn thấy Tân Tình tới, nỗ lực vẫy đuôi, còn muốn đứng lên liếm cô.

Tân Tình chạy nhanh sờ sờ đầu nó, làm nó nằm xuống, Nhạc Nhạc nghe lời không nhúc nhích, cao hứng liếm tay Tân Tình.

Một người đàn ông mang mắt kính đi tới: “Chị, bạn chị à?”

“Đây chính là vị hôn thê của sếp chị!”

Giản Khiết chỉ vào cái người trẻ tuổi diện mạo nhã nhặn nói:

“Đây là em trai tôi Giản Bạch, danh xứng với thực bác sĩ thú y!”

“Ha ha!”

Giản Bạch cười cười, nhìn tình huống Nhạc Nhạc, an ủi Tân Tình:

“Không có việc gì, đưa tới thực đúng lúc, truyền dịch vài ngày nữa thì tốt rồi, nó hẳn là ăn cái gì không dễ tiêu hóa, dẫn đến việc viêm ruột đột xuất. Hiện tại thời tiết đang nóng lên, chú ý đừng cho nó ăn quá nhiều vào buổi tối.”

Tân Tình còn chưa nói, liền nghe được Thi Thiên Thiên đột nhiên một nói câu: “Tôi có phải đã gặp qua cậu ở đâu rồi đúng không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN