Độc nhất sủng hôn - Chương 76: Doanh Kình Thương, Là Anh Sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Độc nhất sủng hôn


Chương 76: Doanh Kình Thương, Là Anh Sao?


Hôm nay trong bệnh viện đặc biệt náo nhiệt, ngoài cửa tất cả đều là phóng viên, trước cửa phòng VIP chật kín đầu người nhưng trong phòng lại yên tĩnh không tiếng động, mặt trời buổi chiều chiếu vào bức tường màu xanh biển, hình thành một vòng sáng… Doanh Kình Thương nằm trên giường bệnh, mấy ngày không nghỉ ngơi tốt nhưng hắn không dám nhắm mắt lại, tay nắm chặt tay Tân Tình, nhìn khuôn mặt làm hắn lo lắng bảy ngày nay.

Thời điểm hắn phá vỡ cổng sắt thấy Tân Tình, cảm thấy cả thế giới như ngừng lại, người nằm trên đất kia không động đậy, cô gái cả người dơ bẩn có phải sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa hay không, sẽ không làm hắn giận nữa, cũng sẽ không trừng mắt nhìn hắn hay nhẹ nhàng kêu tên hắn.

Nhạc Nhạc trước chạy đến bên người Tân Tình ngửi một cái sau đó quay đầu về phía Doanh Kình Thương kêu to, giác quan Doanh Kình Thương mới khôi phục như thường, từng bước một đi tới, ôm Tân Tình vào ngực. Nửa gương mặt bị sưng, môi đều nứt ra, trên tay đều là vết thương, toàn bộ hốc mắt lõm vào, mặt trắng xám khiến Doanh Kình Thương không dám tin tưởng đây là cô gái của hắn.

Cảm thấy trên mặt một mảnh lạnh như băng, hắn mới ý thức được là mình đang khóc, run rẩy tựa đầu đến gần mặt Tân Tình, cảm nhận được chút hơi thở yếu ớt, Doanh Kình Thương cười, vội lấy điện thoại ra thông báo cho cậu Thẩm.

Nhìn Tân Tình yên lặng nằm đó, trên người khắp nơi đều cắm ống tiêm, trong mắt Doanh Kình Thương ý lạnh càng ngày càng sâu. Rốt cuộc là ai, sự tình lần này lúc đầu là do Lục Mạn Mạn, nhưng ở giữa lại xảy ra vấn đề, người đàn ông gọi điện cho hắn rốt cuộc là người nào? Mục tiêu của hắn tuyệt đối không phải Tân Tình, mà là mình.

Cậu Thẩm cùng mấy người bác sĩ đi đến, sắc mặt cũng khó coi: “Sao rồi?”

Doanh Kình Thương cau mày ngồi dậy: “Em ấy chỗ nào không tốt?”

Cậu Thẩm nhìn bác sĩ, các bác sĩ lui về phía sau, đùa sao, bọn họ không dám nói!

“Cái đó, có một chuyện cậu phải chuẩn bị tâm lý.” Cậu Thẩm không thể làm gì khác hơn là tự mình nói.

Doanh Kình Thương thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng run lên: “Nói.”

“Tiểu Tình Tình đang mang thai, vẫn chưa tới năm mươi ngày, bởi vì mấy ngày nay không ăn gì, tinh thần lại căng thẳng quá mức, bác sĩ lo lắng đứa bé sẽ không phát triển tốt, hoặc là không phát triển…”

Doanh Kình Thương bị ba chữ đang mang thai khiến trở tay không kịp: “Như thế nào biết mang thai? Em ấy đã làm qua giải phẫu ngừa thai.”

“Khụ khụ, tổng giám đốc Doanh, chúng ta kiểm tra qua cơ thể của Tân tiểu thư, có thể là đoạn thời gian trước sử dụng quá nhiều chất kháng sinh, làm cho hiệu quả tránh thai ngoài ý muốn. Còn có loại tránh thai này cũng không phải trăm phần trăm, sẽ có một ít tỷ lệ nhỏ thất bại.”

Doanh Kình Thương cau mày nhìn Tân Tình suy tư thật lâu hỏi: “Ý của các người là gì.”

“Ý là chúng tôi tính kết thúc tình trạng mang thai.”

Một bác sĩ nói: “Chính là đem con lấy ra.”

Thấy mặt Doanh Kình Thương lập tức thay đổi, bác sĩ vội nói: “Cái này cũng là vì tốt cho ngài và Tân tiểu thư, đứa bé này càng lớn lên thì xác suất dừng phát triển nữa rất lớn, đến lúc đó sợ rằng Tân tiểu thư có tình cảm với đứa bé, sẽ càng đau khổ hơn. Nghiêm trọng hơn là nếu đứa bé được sinh ra, chỉ sợ cũng không khỏe mạnh.”

“Bây giờ cơ thể em ấy có thể phẫu thuật sao?” Doanh Kình Thương cảm thấy Tân Tình yếu ớt như vậy, căn bản không có cách nào chịu đựng.

“Chúng ta nghiên cứu một chút, có thể trước quan sát mấy ngày, xem tình hình thế nào, chờ Tân tiểu thư dưỡng tốt rồi giải phẫu. Bây giờ thì xem ý của ngài.”

Nói xong mấy người bác sĩ cũng nhìn Doanh Kình Thương, chờ hắn đưa ra quyết định.

“Cơ thể tiểu Tình Tình vẫn luôn không tốt, bây giờ gặp chuyện này, coi như đứa trẻ có thể sinh ra được, lỡ như không khỏe mạnh?”

Cậu Thẩm khuyên nhủ: “Dù sao hai người còn trẻ, sau này còn cơ hội. Lại nói, không phải cậu không thích con nít hay sao.”

Doanh Kình Thương trừng mắt nhìn hắn, đây là đứa bé của tôi cùng Tân Tình, có thể giống sao?

Cậu Thẩm không dám lên tiếng nữa: “Tự cậu cân nhắc!”

“Chờ một chút đi.”

Doanh Kình Thương suy nghĩ một chút nói: “Chờ Tân Tình tỉnh lại, để cho em ấy tự quyết định, tôi không thể quyết định tự tiện.”

Cậu Thẩm kinh ngạc nhìn hắn: “Khi nào cậu có phẩm chất này rồi?”

“Nếu cậu không mệt thì tìm ra tên đứng đằng sau vụ này đi.” Doanh Kình Thương tức giận nhìn hắn.

Cậu Thẩm vội vàng phất tay một cái rồi chạy, mấy người bác sĩ còn lại thấy việc nên nói cũng nói rồi, cũng vội vàng rời khỏi. Doanh Kình Thương nắm bàn tay Tân Tình thấp thỏm bất an, Tân Tình rất thích trẻ em, nhìn cách cô đối với A Sa cũng biết, bây giờ muốn cô bỏ đứa bé, không biết có thể chấp nhận được hay không.

Buổi tối Trương Mật cùng Thi Thiên Thiên tới, thấy dáng vẻ kia của Tân Tình, hai người ôm nhau khóc. Đinh Lỗi dỗ nửa ngày mới dỗ được, lúc gần đi hắn nói với Doanh Kình Thương.

“Gần đây có một người kỳ lạ từng tìm tôi hợp tác.”

Doanh Kình Thương nhíu mày: “Đối phó Doanh thị?”

“Đúng vậy, tôi đi tra xét nguồn vốn của anh ta, phần lớn đến từ nước ngoài.”

Đinh Lỗi có chút đáng tiếc nói: “Tôi vốn muốn tương kế tựu kế nhìn một chút anh ta là ai, kết quả mấy ngày trước người kia đột nhiên biến mất, cho nên dấu vết cũng mất sạch, giống như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua vậy.”

Hắn nhìn Doanh Kình Thương: “Rõ ràng là vì anh mà đến, anh cẩn thận một chút.”

Tiễn đi Đinh Lỗi, Doanh Kình Thương gọi điện về Anh quốc.

“Không sao rồi, bây giờ còn chưa tỉnh.”

“Gần đây người đàn bà kia có động thái sao?”

“Không phải, có người muốn ra tay đối phó Doanh thị.”

“Tôi biết, ông tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta đi.”

Cúp điện thoại, Doanh Kình Thương lại nhìn chằm chằm Tân Tình một hồi lâu, lúc này mới nằm xuống nhắm mắt lại, mệt nhọc liên tục tám ngày lập tức dâng lên, lúc hắn còn chưa ý thức được thì đã ngủ.

Sáng hôm sau, A Triệt đưa bác Phúc cùng dì Điền tới, dì Điền thấy Tân Tình thì phản ứng giống Trương Mật các cô vậy.

“Làm sao gầy thành vậy, ngay cả hình người cũng không…”

Dì Điền lau nước mắt: “Nhiều ngày như vậy không có thức ăn, không nước uống, làm sao chịu đựng nổi.”

Bác Phúc cắt đứt lời bà: “Đừng khóc.”

Nói xong liếc nhìn Doanh Kình Thương, dì Điền thấy Doanh Kình Thương sắc mặt lại không tốt, vội lau nước mắt, đem hai bình giữ nhiệt để lại rồi cùng Phúc bá trở về.

Bác sĩ vội tới giúp Tân Tình kiểm tra lần nữa, nói cho Doanh Kình Thương có thể sẽ sắp tỉnh lại, Doanh Kình Thương nghĩ đến cái gì vội đi vào phòng vệ sinh, chỉnh chu lại bản thân, sau đó ngồi bên giường chờ Tân Tình tỉnh lại.

Tân Tình không biết mình có phải là chết hay không, cô cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái muốn bay đi, thì thấy Doanh Kình Thương ôm một người phụ nữ bẩn thỉu quỵ xuống đất khóc. Lúc cô thấy người phụ nữ kia thì giật mình, đó không phải là mình sao? Mặc dù thay đổi xấu như vậy, nhưng cô vẫn nhận ra được. Vậy… Mình bây giờ là ai? Tân Tình đưa tay ra nhìn một chút, phát hiện cô trong suốt, sau đó cô mới kịp phản ứng, mình quả nhiên chết.

Doanh Kình Thương lại đang khóc, sự chú ý của Tân Tình bị tiếng gào tê tâm liệt phế của Doanh Kình Thương thu hút, vẻ mặt người đàn ông bẩn thỉu, sắc mặt khó coi, so với khuôn mặt bẩn thỉu kia của mình không khác là bao, Tân Tình đang muốn tới gần an ủi hắn, đột nhiên một tia sáng trắng bắn tới, theo bản năng cô nhắm mắt lại, sau đó lại mất đi cảm giác.

Chờ cô lần nữa có cảm giác thì cả người đều đau, đầu giống như muốn nứt ra vậy, mở miệng muốn nói nhưng âm thanh gì cũng không phát ra được, bên tai truyền tới giọng nói Doanh Kình Thương.

“Tình Tình! Tình Tình!”

Tân Tình cảm giác được Doanh Kình Thương sờ mặt cô, kéo tay cô nhưng cô không mở mắt ra được. Doanh Kình Thương thấy mắt Tân Tình không ngừng động nhưng không mở ra được, lại không dám chạm cô, vội nhấn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ tới.

Tân Tình nghe được rất nhiều người ở bên tai cô lẩm bẩm nói chuyện nhưng cô một câu cũng nghe không rõ, sau đó cô đột nhiên sợ, có phải cô còn ở trong xưởng một mình hay không, Doanh Kình Thương còn chưa tới cứu cô sao.

“Tình Tình em có nghe được anh nói không? Nghe được thì mở mắt ra.”

Lần này Tân Tình nghe rõ được giọng nói Doanh Kình Thương, cô liều mạng nói, em nghe được nghe được, sau đó không biết sức ở đâu ra, cảm thấy một tia sáng chói mắt chiếu vào.

“Tỉnh rồi!” Một bác sĩ kêu: “Mau che mắt cô ấy.”

Doanh Kình Thương nghe vậy vội vàng đưa tay lên che mắt Tân Tình:

“Tình Tình, em từ từ mở ra.”

Tất cả ý thức Tân Tình đều trở về, cô hơi giật giật đầu, sau đó từng chút mở hai mắt ra, tia sáng chói mắt cho cô biết, cô không phải là ở trong xưởng, cô được cứu rồi.

“Em…”

“Đừng nói chuyện, cổ họng của em không tốt.”

Giọng Doanh Kình Thương lộ ra kích động, các bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, những người có tiền này quá khó hầu hạ.

“Doanh tiên sinh, Tân tiểu thư đã không sao, chờ một lát là có thể cho cô ấy uống chút cháo, ngàn vạn lần không nên ăn đồ dầu mỡ.”

Bác sĩ dặn dò xong thì lui ra ngoài, Doanh Kình Thương đem giường bệnh điều chỉnh lên sáu mươi độ, ôm Tân Tình dựa vào lòng, sau đó cầm muỗng trong ly lên đút cho cô từng muỗng nước nhỏ.

“Em bây giờ không có cách nào nói chuyện, vì ngày đó em ở trong xưởng nhuộm quá lâu, những thứ thuốc kia nhuộm đều có độc, ảnh hưởng đến cổ họng của em.”

Doanh Kình Thương thấy cô sợ hãi nhìn mình, vội sờ đầu cô một cái nói: “Em yên tâm, không phải chuyện lớn, qua hai ngày là tốt.”

Uống nước xong, Tân Tình muốn thử nói chuyện, nhưng cổ họng giống như lửa đốt vậy, Doanh Kình Thương nhìn bộ dáng kia của cô, càng khó chịu hơn, bưng cháo lên thổi thổi rồi đưa đến miệng cô:

“Chúng ta trước không nói, ăn một chút, chờ giọng tốt rồi nói sau, bây giờ em chớp mắt chút đi.”

Tân Tình há miệng, nháy mắt một cái, nước mắt liền rớt xuống. Doanh Kình Thương luống cuống tay chân lau cho cô, lại sợ sức mình quá lớn làm cô đau. Tân Tình nhìn bộ dáng kia của hắn thì muốn cười, lại nghĩ tới thời điểm mình mơ mơ màng màng giống như thấy hắn ôm mình khóc thì nước mắt chảy càng nhiều. Doanh Kình Thương hỏi cô đau ở đâu, đứng lên muốn nhấn chuông gọi bác sĩ, Tân Tình lắc đầu hai cái, sau đó đưa hai tay ra.

Doanh Kình Thương sững sốt một chút mới kịp phản ứng, ôm người cô thật chặt vào ngực.

“Thật xin lỗi, lau như vậy anh mới tìm được em.” Giọng nói hắn trầm thấp, trong phòng bệnh yên tĩnh giống như giai điệu đàn cello.

Cảm giác được người trong ngực đầu lắc lắc, Doanh Kình Thương ôm chặt cô hơn chút, để chạm trán Tân Tình nói:

“Đã qua rồi, sau này em đi đâu anh cũng đi theo, sẽ không để em một mình đối mặt với nguy hiểm và tuyệt vọng nữa.”

Doanh Kình Thương có thể tưởng tượng một mình Tân Tình bị giam ở nơi đó tâm lý cùng cơ thể sợ hãi lớn như thế nào, trước đó bác sĩ đã đề nghị qua với hắn, tốt nhất là chờ sau hồi phục thì cho cô điều trị tâm lý, nếu không sợ là để lại bóng ma.

Lại nghĩ đến đứa bé trong bụng Tân Tình, Doanh Kình Thương suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói cho cô.

“Tình Tình… Em mang thai.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN