Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà
Chương 47
Tôi lau lau nước mắt, kỳ quái nhìn anh ta.
Giang Ly cúi xuống nhưng không nhìn tôi, im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: “Cô không thích tôi à?”
Giống như thẩm vấn, càng giống như giãi bày, biểu cảm của anh ta lạnh tanh,
nhìn không ra vui giận, giọng điệu cũng hời hợt thoáng qua, giống như
đang trần thuật một sự việc không chút quan trọng.
Tôi cắn răng lợi nói: “Tôi hận anh, hận chết rồi!”
Nói xong, tôi liền xuống giường không quay đầu lại, đi ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi đến cửa phòng ngủ, tôi như nghe thấy Giang Ly gọi tôi “Quan Tiểu
Yến”, nhưng lại như không. Tôi cũng không để ý đến anh ta, đi vào phòng
ngủ của mình, bắt đầu sửa soạn đồ đạc.
Mẹ kiếp, thời buổi này không cách nào sống được rồi! Lão nương lại suýt chút nữa bị một kẻ đồng tính cưỡng X rồi!
Cộc… cộc… cộc! cửa phòng truyền đến tiếng gõ. Không mở! tôi làm sao biết anh ta đột nhiên lại nổi thú tính nữa không? Mẹ kiếp, tên biến thái này!
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc… Kết thúc chưa vậy!
Tôi đi đến cửa, một chân đá vào cửa, hét lớn với chiếc cửa đáng thương:
“Giang Ly, anh cút đi cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
“Quan Tiểu Yến, xin lỗi.” Giang Ly lại lặp lại câu này.
Giang Ly rất ít khi cúi đầu xuống nước như thế này, tôi muốn tiếp tục mắng
chửi anh ta, nhưng mà dù gì trong thời khắc then chốt anh ta cũng dừng
tay rồi, tuy anh ta sai nhưng vẫn chưa sai đến cùng. Con người tôi, có
một nhược điểm trí mạng, đó chính là dễ mềm lòng… Thế là, tôi đành
ngượng nghịu nói: “Anh đi đi, tôi cần yên tĩnh.” Nói xong, tôi tiếp tục
thu dọn đồ đặc.
Nhưng cửa phòng lại vang lên mấy tiếng cạch cạch, sau đó mở ra. Tôi quay đầu, há hốc miệng sững sờ nhìn Giang Ly từ ngoài cửa đi vào.
“Anh… anh… anh” Không biết mình sợ hãi hay kinh ngạc, dù gì cũng rất kích động, nói cũng không lưu loát.
Giang Ly mặt không chút biểu cảm, giải thích: “Tôi có chìa khóa.”
Tôi lườm anh ta một cái, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, không để ý đến anh ta.
Giang Ly đi đến bênh cạnh tôi, hỏi: “Quan Tiểu Yến, cô đang làm gì vậy?”
Tôi không ngẩng đầu, nói không vui vẻ lắm: “Không nhìn thấy sao, tôi muốn – dọn – ra – khỏi – nhà!”
Giang Ly: “Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ đùa với cô.”
Tôi giậm chân một cái đứng dậy, tức đến mức toàn thân phát run: “Đùa? Anh
biết vừa rồi tôi sợ hãi như thế nào không? Mẹ kiếp, tôi đến muốn chết
cũng đã muốn rồi đó, tôi…” Tôi đang nói, nước mắt lại chẳng chút bản
lĩnh, chảy ra ngoài.
Giang Ly đưa tay muốn giúp tôi lau nước mắt, tôi hung dữ gạt tay anh ta ra, tiếp tục nói: “Tôi sắp sụp đổ rồi, anh
lại đang nói, đây chỉ là đùa sao?”
Giang Ly rút giấy ăn đưa cho tôi, sau đó nói: “Lẽ nào cô hy vọng đó là sự thật?”
“Anh… đơn giản là không thể lý luận được!”
Giang Ly cúi mặt, thần sắc có chút lạnh tanh. Anh ta nói: “Xin lỗi, tôi không ngờ rằng, cô sẽ … buồn như vậy.”
Cuối cùng tôi cũng nhận lấy tờ giấy ăn trong tay Giang Ly, vừa lau nước mắt
vừa nói: “Giang Ly, anh không hiểu phụ nữ. Anh có biết không, có một số
thứ có thể đùa được, có một số thứ thì không thể. Anh biết hôn một người đại diện cho cái gì không? Đại diện cho anh yêu cô ấy. Cho nên anh
không thể tùy tiện hôn tôi, huống hồ anh còn anh còn… Tóm lại vừa rồi
nếu như anh thực sự làm gì tôi, tôi sợ là cả đời này cũng sẽ không thể
nào tha thứ cho anh được.”
Giang Ly cúi đầu nhưng không liên
tiếng, bộ dạng, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, tôi nhìn dáng vẻ
dịu dàng lặng lẽ của anh ta bây giờ, thực sự không liên hệ được với
Giang Ly giống như con dã thú nguy hiểm có tính xâm lược vừa rồi. Anh ta do dự rất lâu, cuối cùng nói: “Vậy bây giờ cô có thể tha thứ cho tôi
không?” Vẫn cứ cụp mắt, không dám nhìn tôi.
Tôi nhìn Giang Ly,
trong lòng có chút nghi hoặc. Tuy cách nghĩ này của tôi có chút tự đề
cao mình nhưng mà ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Giang Ly… anh ta
thực sự là có ý với tôi, ấy, nếu như vừa rồi anh ta thực sự muốn XX tôi
rồi, tôi phải làm thế nào? Nghĩ đến đây tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh,
kinh hoàng khiếp sợ nhìn Giang Ly một cái, run rẩy nói: “Cái đó, Giang…
Giang Ly à, anh… anh không phải thực sự lưỡng tính chứ?
Giang Ly giống như tượng nặn, không hề cử động. anh ta im lặng một hồi, rồi nói: “Phải thì sao chứ, không phải thì sao chứ?”
Tôi điên rồi, lùi ra phía sau hai bước, đứng cách xa một chút, kinh hãi
nhìn anh ta: “Anh… anh… anh thực sự lưỡng tính?! Không được, hai chúng
ta phải ly hôn! Nếu không thì tôi không bị anh dọa cho chết cũng sẽ bị
anh giày vò cho chết…”
Giang Ly ngẩng lên, thiếu kiên nhẫn nhìn tôi, nói: “Chúng ta chẳng phải đang đùa sao, sao cô cứ nghĩ lung tung vậy?”
Giang Ly không có hứng thú với tôi, đây là sự phủ định đối với mê lực của
người như tôi, tuy tôi rất vui mừng nhưng mà cũng có cảm giác thất bại,
đương nhiên hễ nghĩ đến tên này không thích phụ nữ, cũng bình thường trở lại. Thế là không ngại ngùng ho hai tiếng, ngẩng cổ nói: “Nhưng mà anh
vừa rồi làm như vậy là quá đáng quá!” Dù gì người bị ức hiếp kia vẫn là
tôi, khí thế này không thể yếu đi được.
Quả nhiên, vừa nghe đến đây, Giang Ly lại u ám, ảm đảm cúi đầu, nói: “Vậy tôi phải làm thế nào cô mới không tức giận nữa?”
Thế là cuối cùng tôi cũng không nhẫn tâm nói những lời tàn nhẫn nữa, đành
giả bộ, giả tịch nói: “Chỉ cần sau này anh không ức hiếp tôi nữa, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Giang Ly ngẩng lên, trong đáy mắt lướt qua ý cười. Anh ta nói: “Sau này tôi không ức hiếp cô nữa.”
Tôi cảm thấy cứ thế này bỏ qua cho anh ta thì thực sự là có chút thiệt
thòi, vừa rồi anh ta dọa tôi như vậy, nếu như không trừng phạt một chút, khó mà giải được mối hận trong lòng tôi. Thế là tôi vênh cằm, nói:”
Không được, tôi còn có một điều kiện.”
“Cái gì?”
Tôi nghĩ
ngẫm, nói: “Kỳ nghỉ Tết Dương lịch sắp đến rồi, trong kỳ nghỉ ba ngày
này anh làm nô lệ cho tôi, mặc cho tôi sai khiến nhé!” Cũng không biết
tôi có thể ức hiếp được anh ta đến mức nào, đến khi đó còn phải xem phát huy thế nào đã.
Giang Ly không chút do dự đồng ý. Thật sảng khoái!
Thần sắc của Giang Ly thoải mái hơn, anh ta nói: “Quan tiểu Yến, ngủ sớm chút đi.”
Thế là tôi ôm chăn và gối của tôi trong phòng ngủ của Giang Ly mang tất cả
về phòng ngủ của mình. Giang Ly hỏi: “Không phải cô không dám ngủ một
mình sao?”
Tôi xua xua tay: “Không được, tôi luôn cảm thấy cần
phải học ngủ một mình, việc này tôi muốn làm lâu lắm rồi, bắt đầu từ hôm nay phải thực hiện thôi.”
Giang Ly cau mày: “Cô vẫn không chịu tha thứ cho tôi?”
Tôi lắc đầu đáp: “Hai chuyện khác nhau, tôi sớm đã có cách nghĩ này rồi.
Nhưng mà nói thật lòng, việc hôm nay thực sự là chất dẫn lửa. Tôi cũng
nhìn ra rồi, căn bệnh này sẽ mang đến rất nhiều thứ không thuận tiện,
cần sửa.”
Giang Ly không tin: “Cô vẫn không tin tưởng tôi sao?”
Đối với sự cố chấp của Giang Ly, tôi chẳng biết nói thế nào: “Giang Ly, anh không hiểu đâu, như thế này thực sự không thuận tiện, rất không tiện.
Chúng ta cũng chẳng thể cả đời ngủ cùng với nhau nhỉ? Nếu như anh đi
công tác thì sao? Huống hồ anh cũng có cuộc sống đêm của riêng mình mà.”
Giang Ly: “Tôi có thể không đi công tác, còn về cuộc sống đêm…”
Tôi cắt ngang lời anh ta: “Dù cho anh không đi công tác, tôi cũng không
chắc là sẽ không đi, cũng chẳng thể đến khi đó tôi chen vào cũng một
phòng với Vương Khải chứ? Như vậy càng đáng sợ, được chưa nào!”
Giang Ly: “Nếu như không muốn, cô cũng có thể không cần đi công tác.”
Tôi: “Cứ coi là như vậy, vậy ngộ nhỡ tình cảm của hai chúng ta đổ vỡ thì
sao? Khụ khụ, ý của tôi là, ngộ nhỡ tôi đột nhiên muốn kết hôn với một
người đàn ông bình thường, sau đó người đàn ông đó lại không thể ngày
ngày ở bên tôi thì sao?”
Giang Ly vừa muốn nói thì tôi kích động buột miệng: “Ngộ nhỡ anh chết thì sao?”
Biểu cảm của Giang Ly có chút co giật.
Tôi vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, tôi không có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy… ừ, chính là không tiện mà, anh có thể lý giải được, đúng không?”
Thế là Giang Ly gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy thì hôm nay cô ngủ một mình nhé… Nếu có việc gì, cứ gọi tôi.”
Giang Ly nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Anh ta vừa muốn đi, hình như lại nghĩ đến một chuyện: “Cấp trên kia của cô hình như trong lòng có ý đồ
với cô.”
Nghĩ đến con người Vương Khải này, tâm trạng khó khăn
lắm mới bình ổn được của tôi lại có chút cồn cộn: “Người đó phong lưu
quen rồi, hôm nay lại có ý với tôi, đơn giản là vị cuộc sống nhàm chán
quá rồi.”
Ngữ khí của Giang Ly chẳng nhẹ nhàng gì: “Hình như anh ta…thích cô.”
Tôi xua xua tay, nói vô cùng thoải mái: “Làm sao có thể chứ!” Vấn đề này
tôi đã nghĩ qua rồi, kết luận rút ra được chính là: Làm sao có thể chứ!
Giang Ly nhướn mày, có chút hiếu kỳ nói: “Nếu như anh ta thực sự thích cô, cô làm thế nào?”
“Tôi…có lẽ sẽ trốn anh ta.” Hòa bình như không có chuyện gì với người thích
mình nhưng mình không thích, tôi không làm được. Mà nếu như cùng với một người như thế này chơi trò mờ ám, tôi càng không làm được. Con người
tôi khi đối diện với tình cảm rất dứt khoát, cũng rất cực đoan, thích là thích, không thích là không thể ngập ngừng. Huống hồ người này còn là
người trong lòng của Giang Ly, tôi dám không tránh đi thật xa sao?
Lòng hiếu kỳ của Giang ly lớn thêm: “Vậy nếu như Tiết Vân Phong thích cô, cô sẽ làm thế nào?”
Tôi hồ nghi nhìn Giang Ly. Tôi cảm thấy anh ta đang thăm dò tôi, xem tôi có phải đang có chú ý với người của anh ta không. Đầu tiên là Vương Khải,
tiếp đó là Tiết Vân Phong, cũng không biết Giang Ly rốt cuộc thích người nào?”
Giang Ly thúc giục tôi: “Trả lời tôi, nếu như Tiết Vân Phong thích cô, cô sẽ làm thế nào?”
“Tôi cũng chỉ có thể trốn cậu ta.” Tôi giũ tay. “Quan hệ của cậu ta và tôi chỉ có thể là bạn bè hoặc con trai nuôi.”
Ánh mắt của Giang Ly bắt đầu có chút hờ hững, anh ta giống như vô tình, tự nhiên hỏi: “Vậy còn tôi”
Tôi: “???”
Giang Ly: “Nếu như tôi thích cô, cô có trốn tôi không?”
Thế là trong đáy lòng tôi, ngọn lửa nhỏ tự yêu mình vừa mới dập tắt lại
được thắp sáng. Tôi hồ nghi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng không cảm thấy dáng vẻ của anh ta ngiêm túc, nhưng mà lời của
anh ta…
Giang Ly chậm rãi nhìn tôi: “Tôi chẳng qua là tự nhiên muốn hỏi thôi, cô không cần căng thẳng
Tôi cũng cảm thấy mình cả nghĩ rồi, nhưng mà để đề phòng rủi ro, tôi vẫn
giữ khí thế nói: “Giang Ly, nếu như anh dám có ý với tôi, hai chúng ta
sẽ ly hôn, anh cứ ngày ngày ăn mì gói đi nhé!”
Giang Ly lại chuyển đề tài: “Bây giờ cô không thích người nào sao?”
Tôi lắc đầu: “Không có… Anh yên tâm đi, cho dù có, tôi cũng sẽ không có ý định với người trong lòng anh đâu.”
Giang Ly có chút hài lòng, lại có chút dằn vặt rời đi. Tôi biết anh ta hài
lòng vì tôi không thích Vương Khải hay Tiết Vân Phong, nhưng mà anh ta
dằn vặt, tôi lại không biết là vì sao, xem ra dằn vặt rốt cuộc anh ta
muốn lựa chọn ai nhỉ?
Đây chính là báo ứng của việc bắt cá hai tay, tôi hy vọng anh ta tiếp tục bị dằn vặt.
Buổi tối nằm trên giường, tôi lật qua lật lại không ngủ được, lúc thì nghĩ
đến chuyện của Vương Khải, lúc thì nghĩ đến chuyện của Giang Ly. Sự việc hôm nay xảy ra thực sự là rất kinh hãi, tuy không gây ra kết quả xấu gì nhưng mà tôi vừa bị người ta hôn vừa bị người ta sờ, hễ nghĩ đến, tôi
liền vô cùng bực tức. Bạn nói xem Vương Khải cũng bỏ đi, đó căn bản chỉ
là một công tử đào hoa, qua mấy ngày giáo huấn một trận để anh ta không
dám có ý đồ với tôi là được.
Nhưng mà Giang Ly thì… Anh ta rõ
ràng là gay, còn làm loạn thêm gì chứ! Tuy biết là anh ta đùa, nhưng mà
hễ nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi vẫn có chút sợ hãi. Cả đời tôi ghét nhất chính là bạo lực, cưỡng X gì đó, thấy lần nào phiền lần đó. Trước khi
kết hôn có một khoảng thời gian, Hạp Tử rất thích những tác phẩm trên
mạng có loại tình tiết cưỡng X kia, tôi liền nhìn khinh bỉ cô ấy.
Còn có phải là Giang Ly thực sự có ý với tôi không, tôi, khụ khụ, tôi không tự yêu mình nữa. Nói thật lòng, tôi cảm thấy anh ta đối với phụ nữ vẫn
rất bài xích, có lần tôi và anh ta mua đồ ở trung tâm thương mại, lúc
đó, có một chị ăn mặc rất cởi mở, ưỡn bầu ngực bóng rổ, lắc lắc trước
mặt Giang Ly, ánh mắt của Giang Ly nhìn chị ta khi đó, đến người chậm
hiểu như tôi đây cũng có thể nhìn ra được, anh ta không thích chị ta.
Tôi thực sự hoài nghi Giang Ly kết hôn với tôi có phải là bởi vì ngực
tôi rất giống đàn ông không (tuy tôi thực sự không muốn thừa nhận chuyện này)?
Nhưng mà cũng phải nói lại, kỹ thuật diễn của Giang Ly rất tốt, tối hôm nay dọa tôi suýt chết rồi. Bộ dạng của anh ta lúc đó thực
sự giống như một kẻ cuồng dâm, đói không cần lựa chọn đồ ăn. Nhưng mà …
Giang Ly hình như từ trước đến nay chưa từng qua đêm ở ngoài, anh ta
không phải là thực sự đói không cần chọn đồ ăn chứ? Trời ơi, nếu là như
vậy, vừa rồi chẳng phải là anh ta diễn xuất thật sự sao, dụng ý thực sư
là muốn cưỡng X tôi?
Nghĩ đến đây, tôi rúm người lại, run rẩy, Giang Ly, anh thực sự không phải biến thái như thế này chứ?
Tôi ở phòng bên này đang nghĩ thì cửa phòng bên kia lại bị người ta mở ra,
hơn nữa là dùng chìa khóa để mở. Tôi bỗng nghĩ ra, lúc tối quen không
đòi chìa khóa của Giang Ly. Toát mồ hôi, giờ phải làm thế nào chứ, anh
ta sẽ không vì vừa rồi cưỡng X chưa thành, bây giờ muốn diễn lại lần nữa chứ?
Tôi vùi đầu trong chăn, không động đậy gì, giả vờ ngủ. Nếu
như Giang Ly thực sự dám làm bừa, tôi nhất định phải đạp tàn đệ đệ của
anh ta trước!
Bước chân của Giang Ly rất khẽ, khi anh ta đến
trước giường của tôi, tôi vẫn cứ hồi hộp. Tôi âm thầm hạ quyết tâm, vào
thời khắc khi Giang Ly kéo chăn của tôi ra, tôi sẽ nhảy khỏi giường cho
anh ta một đòn trí mạng!
Giang Ly nắm lấy góc chăn của tôi, giúp tôi chỉnh chỉnh, sau đó… thả tay ra.
Tiếp đó là tiếng bước chân khe khẽ của Giang Ly, sau đó là tiếng cửa được người ta kéo ra nhẹ nhàng.
Tôi nằm cuộn trong chăn thở phào một hơi, một cảm giác lạ kỳ chẳng hiểu sao bò lên trái tim tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!