50 NGÀY YÊU EM
Phần 55
50 ngày yêu em
Hắn nằm miên man trên giường. Cơn sốt đang hành hạ cơ thể hắn. Lúc nóng lúc lạnh. Hắn ko còn biết gì thêm nữa. Ko cử động, ko nói đc. Miên man.
Có bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi, lau mặt cho hắn. Là ai có lẽ mọi người cũng biết. Người con gái ấy đã tinhf nguyện phục vụ cái kẻ tồi tệ là hắn. Cái kẻ đã khiến em hi sinh bản thân mà ko một lời cảm tạ, cái kẻ đã khiến gia đình em tan nát, cái kẻ đã đuổi em ra khỏi nhà, hắn tồi lắm…
Đôi bàn tay ấm áp của em, tình yêu thương của em rộng lớn như cả bầu trời của hắn vậy.
Trong cuộc sống chuyện hợp tan là lẽ thường tình. Nhưng cái người đã từng buông tay với chúng ta, mà có thể vui vẻ, có thể gặp gỡ lại một cách bình thường, thì quả thật người đó là một người vô cùng rộng lượng.
Hắn biết ơn em vì điều đó.
Đôi môi hắn khô khốc , ánh mắt mơ màng lờ đờ trong cơn mê man. Có bàn tay nào đó nắm lấy tay hắn thì thầm.
– không sao đâu. Cố lên anh.
Có niềm hạnh phúc nào bằng khi đau ốm có một người tận tình chăm sóc. Một người mà quay ra rồi lại quay vào là bê cháo, bánh, sữa,….. rất nhiều thứ.
Hắn nhìn cái tô cháo trên tay em ,khuôn mặt méo mó.
– có nhất thiết phải biến anh thành heo thương binh không?
– Đến giờ ăn rồi mà.
– Anh thấy hình như mới ăn đc nửa tiếng thôi. Bụng anh vẫn còn no lắm đây này
Hắn đưa tay xoa cái bụng tròn tròn sau mấy ngày được vỗ béo theo phương pháp công nghiệp.
-đấy là anh ít vận động nên nghĩ thế thôi. Ăn uống cũng có giờ mà.
Đúng, rất có giờ giấc. Nếu hắn nhớ ko nhầm. Từ 7 giờ sáng đến 11 giờ trưa có 3 giờ ăn. Từ một giờ trưa đến 5 giờ chiều cũng vậy. Và hình như tới tối cũng y nguyên như thế. Tính sơ sơ một ngày cũng hơn heo nuôi tăng trọng đến mấy lần rồi.
Đôi khi sướng lại thành khổ cũng nên.
Hắn nằm thẳng cẳng trên giường xem tivi. Bên cạnh đã có cô tấm xinh đẹp đảm đang đang gọt hoa quả.
Hắn cụ thể là bị gãy 1 tay, 1 chân, đau 1 ít ở mặt , cũng may là những bộ phận khác chưa có ảnh hưởng gì nhiều. Hắn đang nhìn vào tivi, chốc chốc lại đảo mắt nhìn trộm cái người đang ngồi bên cạnh. Có lẽ em chăm chú đến mức ko phát hiện ra là hắn đâu có tập trung .
Em trắng, đôi môi đỏ hồng, làn da vẫn căng và khá mịn màng, hơn 30 tuổi rồi sao mà vẫn trẻ đẹp như cái hồi còn là của hắn … ngực em ko quá lớn nhưng cũng lấp ló sau lớp áo mỏng . Em ko hay mặc áo cổ rộng, cho nên cái vc… nhìn nhìn… xin đính chính là ko phải ai hắn cũng nhìn đâu nhé…
Hắn nuốt nước bọt cái ực… suy nghĩ… suy nghĩ…. bồn chồn…. bồn chồn….
– anh sao thế, khó chịu ở đâu à?
– Uh. Hơi hơi thôi
Người ta nói đứng ngồi ko yên thì giờ với hắn là ngồi hay nằm cũng ko yên thì đúng hơn.
– cho anh đi tắm đc ko? Người anh bẩn lắm rồi.
Em cười cười
– Ngày nào mình cũng lau mà.
– Nhưng anh thấy ngứa ngáy hết cả người rồi. Có chỗ có lau đc đâu.
– Để em hỏi bác sĩ xem.
– Đâu cần hỏi. Ai chả bảo nhu cầu cơ bản nó là như vậy
Em tủm tỉm cười rìu hắn vào phòng tắm. Cơ thể hắn quả thật ko hề nhẹ chút nào. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán em khiến hắn thương em vô cùng .
-xin lỗi em
-có gì ,sao lại nói thế.
-vì làm em vất vả lây.
-chỉ cần anh mau khỏe là em vui rồi
Em cởi cúc áo cho hắn. Cởi từng thứ một trên người hắn. quả thật với 1 cánh tay hắn còn có thể làm đc những gì. Hắn ngồi im cho em làm công vc của mình, từ ngày hắn lớn lên đến bây giờ. Đây là lần đầu tiên hắn đc người khác tắm cho. Mà người đó… lại là em. Hắn thấy vui… rất vui… nhớ lại cái ngày đầu tiên quen em… bị bọn thằng ếch chơi xỏ lấy mất quần áo, hắn phải mặc áo mưa về nhà… cho đến giờ đã rất lâu rồi, cũng rất nhiều chuyện đã xảy ra… ấy vậy mà khi nghĩ lại…cảm giác lại khiến hắn hạnh phúc vô cùng.
-anh cười gì thế?
-à… anh….
-đc tắm lại vui như vậy sao?
-ko…anh nhớ lại lần đầu gặp em…
-à. Cái lần…cái lần tắm sông bị chúng nó lấy mất quần áo.
-em biết sao?
-thì em rõ ràng trông thấy anh luy trong cái áo mưa.
-ấy ko. Anh có mặc quần chip đấy chứ.
-Uh…em đâu có nói gì.
-hoá ra em nhìn thấy hết rồi.
-em có nhìn đâu…chỉ là nó đập vào mắt.
-ơ… hoá ra em thật xấu xa. Đàn ông con trai người ta như thế còn nhìn.
-em đã nói em ko nhìn…chỉ là cái áo mưa hơi mỏng.
-sao em chưa bao giờ nói với anh.
-em sợ anh ngại.
-giờ thì ngại.
-ai ngại?
-anh.
-vậy em chắc mù mầu nên ko nhìn thấy ng ta ở ko rồi. Ai mới là người ngại… ở đây.
Hắn nhớ ra… hắn đang ko mặc gì… hì hì. Tắm nó phải thế các bác ạ. Chỉ mỗi tội có cái ko được bình thường thôi. Bây giờ hắn mới thấy em đỏ mặt.
-này… tự lau đi.
-nhưng tay anh đau
Hắn nói cùn.
-đau 1tay chứ có đâu cả hai đâu.
-bên này cũng đau ý.
Hắn vẫn còn nham nhở lắm.
-anh ko biết điều em kệ anh .
-chả nhé lại để anh trần như nhộng thế này… ra kia có y tá đấy. Xấu hổ lắm.
-Thế tự làm đi rồi em mặc áo cho
Hắn ngậm ngùi. Dù sao hắn chỉ què có 1 tay thôi mà. Tại sao cuộc đời lại có lúc khiến hắn thích thú như vậy.
Sau khi đc tắm rửa sạch sẽ, hắn lại đc rìu ra giường. Quả thật giống như con lợn đc cạo lông, trắng trơn thơm tho, giờ chỉ muốn lên giường…và ngủ một giấc. Ấy không… hắn còn muốn được ôm ai đó vào lòng để ngủ. Có lẽ cảm giác ấy khiến hắn vui đến mức cứ ngồi tủm tỉm một mình,
-sếp sao thế? đập đầu dẫn đến đi chứng tâm thần hay sao mà cười một mình.
-chú ko nói đc câu hay hơn sao?
-có người đẹp chăm sóc như vậy thì em cũng muốn nằm viện cả đời.
-vậy chú thử đi.
-thôi. Anh cao số. Chứ phải em chắc giờ này đầy tuần rồi cũng nên.
-phủi phui.
-ấy… sao sếp sợ chết như vậy. Đúng là có ng đẹp chăm sóc.
-chú ghen tị?
-tất nhiên rồi. Mụ la sát nhà em mà đi hầu chồng chắc nó càu nhàu cho thì…ko chết vì bệnh cũng chết vì nghe nó nói.
Hắn phì cười. Quả thật, kiếm đc ng con gái tâm lí nhẹ nhàng như em thật khó, có phải là hắn may mắn, và đây là cơ hội để hắn tìm lại đc tình yêu đã từng vụt khỏi tầm tay.
Hắn nhoẻn miệng Cười cho đến khi cánh cửa đc mở ra lần nữa.
-chị Hương. Em nghĩ từ giờ chị nên chuyển khẩu về nhà sếp em đi là vừa.
-xin lỗi.
Cả hai người đàn ông giờ mới ngẩng lên nhìn người ngoài cửa. Hắn hai mắt mở to còn Huy thì cau mày
-Huyền… em vào đây.
Huyền bước vào phòng nở nụ cười gượng gạo chào 2 anh em hắn.
-anh khỏe chưa?
-chào Huy.
-ko dám… chào cô
Nó quay đi vẻ khinh khỉnh.
–chú ra rót nước cho anh.
-đâu cần khách sáo vậy?
-đi đi
Huy đứng lên để lại hắn và Huyền trong phòng.
-anh gãy cả tay cả chân cơ hả.?
-Uh.
-sao lại thế?
-do anh bất cẩn chút thôi.
Huyền nhìn hắn hai mắt rưng rưng. Ko… giờ hắn ko thảm như mấy hôm trc đâu. Béo đẹp rồi.. lại còn đc tắm rửa sạch sẽ nữa. Trông tươm lắm có gì mà phải thương.
-anh ko sao?khoẻ rồi
-thế ai ở đây trông anh.
-…
Từ nãy là Huyền ko biết hay cố tình ko biết mà bắt hắn nói ra em…hắn có lẽ cũng ko muốn làm em khó xử. Nên đành đánh trống lảng.
-em dạo này đi làm thế nào rồi?bận lắm ko?
-ko ạ. Em quen rồi.
-cố gắng.
Hắn nói rất nhẹ nhàng. Ko muốn lời nào làm Huyền tổn thương cả.
-hôm qua em về nhà thăm susu. Mẹ nói anh đang nằm viện . Cho nên em….
-mẹ trong con bé thì ai sẽ trông anh?
-à…ờ….
-chị Hương em trông.
… hai mắt Huyền mở to nhìn Huy sau câu nói ấy.
-ngoài chị Hương ra em nghĩ ko ai làm đc vc này cả.
-Hương cũng phải đi làm mà.
-công ty đã thu xếp cho chị ấy nghỉ trông sếp rồi. Việc này ko cần cô phải lo.
-tôi….
Hắn nháy mắt ra hiệu cho Huy bớt lời mà cái mồm nó cứ ra rả như mõ… quả thật ko biết nó tâm tính đàn ông hay đàn bà.
Cho đến khi cánh cửa lại bật mở lần nữa. Tất cả mới quay ra nhìn. Em bước vào với một nụ cười rất tươi trên môi… nhưng sau em…. cái thằng….cái thằng….ôi hắn đã ra nông nỗi này rồi mà thằng cha còn đến để cười vào mũi hắn hay sao? Trẻ đẹp thì có gì… chỉ là cái mã bên ngoài thôi mà. Em cũng thật nhẹ dạ và mê trai đẹp cơ… chẳng nhẽ hắn ko đẹp…
-anh… Vũ vào thăm anh…
Hắn nhìn thằng cha chả có một chút thiện cảm nào… đã vậy nụ cười nửa môi chế giễu lại khiến hắn ấm ức.
-tôi có chút quà… mong anh sớm bình phục.
-cảm ơn.
-thay mặt sếp và gia đình. Cảm ơn tấm thịnh tình của chú em nhé.
Huy đỡ túi quà trên tay Vũ. Một tay nhấc nhấc so đo.
-nhưng sao đi chơi người ốm mà mua ít đồ vậy. Cùng là đàn ông con trai phải phóng khoáng lên thì người ta mới nể chứ.
Nó nhìn nhìn cái túi , soi mói rất kĩ
-thế ko có phong bì à?
Hắn tủm tỉm với cái chiêu trò của Huy. Có lẽ nó là đứa duy nhất luôn đứng về phía hắn.
Trong cái căn phòng đặc quánh ko khí của sự ghen tuông, dò xét, ko thể tránh đc những ánh mắt nhìn nhau tỏ vẻ ko hài lòng. Quả thật… con người vô cùng ích kỉ… đối diện với những kẻ muốn chắn ngang đường thật ko dễ chịu chút nào.
-Anh Thật nghỉ ngơi đi nhé. Tôi xin phép ra về.
Vũ đứng dậy đưa tay ra bắt vẻ lịch sự… nhưng cũng ko khác nào vả mặt hắn khi cánh tay của hắn ko thể cử động đc. Một nụ cười nhếch môi khiến hắn muốn hận vô cùng.
-Hương. Có vợ anh Thật ở đây rồi. Đi cùng anh ra ngoài có chút vc đc ko?
-em….
-cậu cứ đi cùng bạn đi. Tớ ở đây với anh ấy cũng được.
Hắn bây giờ giống một quả bóng bị ném đi ném lại. Cái cảnh tàn tật nó khổ như vậy đấy. Giờ hắn mới thấu hiểu.
Hắn ngồi đó nhìn em và Vũ xa khuất dần sau cánh cửa… quả thật.. lòng hắn rồi bời… cảm giác cồn cào ruột gan… giá mà hắn có thể chạm đc chân xuống đất hắn sẽ ko để em đi theo thằng cha đó. Giờ thì cái chân què này… chỉ biết ngồi đây mà cầu trời là người ta sẽ mau chóng quay về với hắn.
-em lấy cháo anh ăn nhé.
-ko.
-thôi nào. Đến giờ ăn rồi.
-em về đi. Anh ko đói.
-đừng như thế. Em về thì anh làm sao xoay sở được.
-anh ko sao.
-chúng ta cũng. Từng là vợ chồng. Anh đừng ngại.
K ngại sao đc khi mọi dự định toan tính của hắn đã theo hai người mà ra đi hết rồi. Hắn nằm xuống thở dài nhắm mắt. Cho đến khi lại nghe thấy tiếng léo nhéo bên ngoài cửa. Là tiếng con Hến. Đúng… là nó.
Hắn có thể nghe tiếng nó cách đấy cả trăm mét. Trong nhà có lẽ nó chính là đứa bốc đồng nhất, dễ mất kiểm soát nhất. Hoàn toàn ko giống hắn chút nào.
-anh… em về rồi đây.
Nó đi thăm anh mà giọng nói hơn hở như thể anh nó đạt huy chương. Nhưng khi nhìn vào bên trong, nụ cười nó vụt tắt nhanh chóng.
-chị đến đây làm gì?
-chị đến thăm anh ấy.
-Đến lâu chưa?
-được lúc rồi.
-vậy hết giờ thăm bệnh rồi mời chị về cho.
-Hến… em ko đc nói thế
-em có nói gì sai đâu. Bác sĩ bảo hết giờ thăm bệnh rồi. Chỉ có ng nhà ở lại còn ng ngoài phải ra về.
Hắn thở dại Nhìn Huyền lặng lẽ quay đi. Thôi thì sự thật nó cũng là như vậy. Nhưng cái con bé này thật sự là thô lỗ .
Đến khi Huyền khuất đi nó mới quay lại chỗ hắn trèo tót lên giường.
-thế nào… nghỉ ngơi mấy ngày có vui ko anh?
-anh cô sắp chết rồi .
-đâu có… thấy béo tốt lắm mà. Ai chăm mà mát tay vậy?
-chị Hương nhà cô đấy.
-ngày xưa em cứ nghĩ xấu về chị ấy nhưng giờ có lẽ em sai
-anh cũng thấy chị ấy là người tốt. Chỉ có điều… sếp…
-anh em làm sao?
-thì cứ dâng mỡ vào miệng mèo.
-là sao.?
-thì để thằng khác nó cưa mất.
-chị ấy sắp lấy chồng nữa à?
-chưa… nhưng với cái Đà này thì.. chưa chắc.
-ko đc… anh ko đc để như thế. Đường đường là trưởng phòng của một công ty lớn mà để mấy thằng nhãi ranh qua mặt.
-cô hiến kế cho anh cô đi
Nó ngồi trầm ngâm 1 lúc rồi kéo Huy ra một góc nhí nháu. Hắn Ko biết chúng nó bàn chuyện gì. Nhưng tâm trạng rối bời của hắn cũng đang khiến hắn khá mệt mỏi. Hắn nằm xuống mà thiếp đi lúc nào ko hay.
-anh Thật… anh Thật…. cu to…..
Hắn từ từ mở mắt bởi giọng nói này rất quen thuộc với hắn.
-sao thế em.
-anh có sao ko?
Hắn nhìn mặt em tái đi.
-anh ko sao?
-thế mà nghe hến nói em cứ sợ.
-sợ gì cơ?
-à ko… ko có gì.
-con Hến nói gì với em à?
-ko. Ko nói gì. Chỉ là nó bận đi chút chuyện nên em nhờ Vũ đưa đi rồi.
-Huy đâu em.
-cậu ấy về rồi ạ.
-mấy giờ rồi?
-11 giờ rồi.
-muộn thế à? Em có về ko?
-em ko
-vậy lên giường ngủ đi.
-vâng.
Hắn tuy còn mệt sau giấc ngủ ấy nhưng vẫn ko tài nào nhắm mắt đc. Cô gái của hắn đang dọn chỗ trên ghế để nằm. Hắn muốn … muốn nằm thay em chỗ đó. Ngủ ghế chắc sẽ rất khó chịu. Nhưng hắn ko biết phải mở lời như thế nào
-anh sao thế. Khó chịu à?
-anh ko sao.
-sao cứ trằn trọc vậy?
-anh…. anh….
Không khí dần trở nên im lặng.
-hay nằm lâu đau người. Để em bóp lưng cho.
-Uh
Em bước lại bóp tai vai và lưng cho hắn.
-hương.. có thể…nằm cùng đc ko?
-giường chật lắm . Mình anh nằm đủ thôi
-k. Anh nằm rộng mà.
-tay và vai anh đau đấy.
-ko. Anh thấy ko sao? Chỉ một lúc thôi. Khi nào anh ngủ say. Nếu em muốn có thể….
Hắn chưa nói hết câu đã bị em đặt ngón tay lên môi.
-em biết rồi.
Em chỉnh lại chỗ rồi nằm xuống bên cạnh hắn. Lần đầu tiên… sau ngần ấy năm trời hắn đc gần gũi em. Cảm giác bồi hồi, tim hắn đập mạnh lắm . Hắn thấy nóng nóng… tất nhiên rồi… hắn đâu có bị đau chỗ đấy.
Hắn đưa cánh tay lành lặn kéo em gần sát hơn. Cúi đầu hít Hà mùi hương của em, mùi hoa bưởi. Cái cảm xúc vẫn như ngày đầu tiên hắn có.
-ngủ đi anh.
-em…anh…..
-đừng nói gì cả. Có chuyện gì để mai nói.
Hắn bị ném đá vào cổ họng, đành ngoan ngoãn nằm im. Bàn tay còn khỏe mạnh đặt nhẹ lên cánh tay em làm điểm dựa. Hắn muốn nhiều hơn là một cái chạm như thế này… nhưng mà hắn… thật ko dám mạnh động.
Trong ánh sáng mờ của đèn hành lang, bệnh viện gần như đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ có hai trái tim, hai con người vẫn đang thổn thức. Đêm nay sẽ ko còn dài nữa. Bởi vì trong vòng tay hắn. Có em rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!