Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 36: IT'S SHOW TIME!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất


Chương 36: IT'S SHOW TIME!


Editor: Đông Vân Triều

Hội trường trúc bị hủy, chỉ có thể dời tỷ thí buổi chiều sang chỗ khác, các tỳ nữ đón khách từ sớm. Lần đầu tiên ta tạo ra đại họa như thế, cảm thấy hơi bồn chồn, lén lút hỏi Dạ Đàm phải bồi thường bao nhiêu tiền ông chủ mới tha thứ cho ta. Sắc mặt Dạ Đàm không quá khả quan, ta cảm thấy mình toi rồi.

Dương Khinh Chu sớm chạy ra đón tiếp, mặt không có vẻ gì là giận, còn liên tục tự trách bản thân không làm hết trách nhiệm chủ nhà, khiến các vị khách quý xảy ra tranh chấp, xin ta thứ lỗi.

Ta lễ phép, người khác đến tìm ta gây sự; ta đánh bay nóc nhà người ta, họ lại quay sang xin lỗi. Lạ l*n ghê, ta chả hiểu được những người này.

Ta nhỏ giọng nói với Dạ Đàm chuyện này, hắn chỉ gật đầu.

“Ngươi đang giận đấy à?” Ta cẩn thận quan sát hắn.

“Nào có.” Dạ Đàm đáp.

“Là ta gây rắc rối trước.” Ta cúi đầu nhìn hai tay lại nói, “Ta không khống chế nổi sức mạnh, có khi nên phế bỏ nội lực đi thôi… ”

Dạ Đàm đột nhiên ngắt lời: “Đừng nói lung tung.”

Ta liền nghe lời ngậm miệng.

Ta không lên tiếng, thần sắc hắn bỗng nhiên hòa hoãn đi không ít, lại nói: “Chủ nhân chưa từng học cách vận công sao?”

Ta gật đầu: “Ngươi đồng ý dạy ta ư?”

“Phàm là mệnh lệnh của chủ nhân, sao ta lại không nguyện ý.” Dạ Đàm nhìn xuống đất đáp.

Người này quả nhiên đang tức giận. Thời điểm hắn tức giận cũng lạnh nhạt như vậy, làm suýt nữa ta không phát hiện ra.

Yêu ghê!

Ta xoa xoa đầu hắn. Dạ Đàm ngơ ra.

Nhóm khách nhân ban sáng đã đổi qua quần áo lần lượt ngồi xuống, ai cũng quay ra đánh giá ta từ trên xuống dưới, nửa kính nể nửa e sợ, tuy nhiên đã không còn ai tới gây sự nữa.

Có khi cũng không phải chuyện xấu.

Tỷ thí hầu hết là mang tính chất biểu diễn cho đẹp, không phân thắng bại, động tác, kỹ xảo ưa nhìn là được, nhưng có vẻ mọi người đều không quá tập trung.

Mãi tới khi có một người nhảy lên đài, chắp tay cất cao giọng nói: “Dịch Tiễu đến từ đồi Vũ Nghi, cả gan xin Quân công tử Kiếm Các Mạt Lăng chỉ giáo.”

A, tên canh Phù Dung đây chứ ai.

Các khách nhân giây trước còn đang ngáp ngắn ngáp dài giây sau tinh thần phấn chấn, mắt sáng như đuốc nhìn ta.

… Các ngươi đang mong chờ điều gì?

Dương Khinh Chu biết hắn với ta có thù oán, đau đầu hòa giải: “Dịch thiếu hiệp, đại hội phẩm kiếm được tổ chức là để chiêm ngưỡng phong thái của bách binh[1], Quân công tử lại không mang binh khí, không bằng để người khác tỷ thí đi.”

[1] Bách binh: trăm loại binh khí.

“Chiêm ngưỡng danh kiếm? HA HA HA HA,” không nhắc tới thì thôi vừa nhắc Dịch Tiễu đã cười chảy nước mắt, “Các ngươi không phải có một thanh kiếm sao? Không bằng mang ra để đại gia ta chiêm ngưỡng xem nào.”

Hắn vừa nói tới đã có người ngồi dưới cười phá lên. Mấy người ngồi bàn cách bọn ta không xem đều quay lại nhìn thấy tiểu kiếm bên hông Dạ Đàm, châu đầu ghé tai cười thành tiếng.

Ta tứk á, lũ phàm nhân dám cười nhạo bổn thần Sáng Thế à!

“A Đàm.” Ta nói, “Lên đi!”

Đương nhiên Dạ Đàm tuyệt đối không thể thắng hắn, tu vi của hắn bây giờ, ở trong bữa tiệc chỉ sợ cũng là đếm ngược từ dưới lên, thanh kiếm này lại còn là trò cười của mọi người, đi lên chắc chắn lâm vào kết cục bị đánh trọng thương. Đến lúc đó cả người đều nhục nhã, làm trò hề cho mọi người chế nhạo. Ta đang định thuyết phục hắn, Dạ Đàm đã sẵn sàng bước lên.

Ta kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Cứ để kiếm giúp ngươi.”

Dạ Đàm đáp một tiếng, đi thẳng không quay đầu lại.

Ta thấy tư thế của hắn quyết tử như vậy, có chút đau lòng.

Võ đài cao bằng nửa người, người tham dự ai chẳng có chút khinh công trong người, đều là vạt áo tung bay nhảy lên, chỉ riêng Dạ Đàm, đàng hoàng đi từng bậc thang lên đài cao. Mỗi bước của hắn đều khiến người ta nhìn ra tuu vi thô thiển, bội kiếm càng là trò hề cho thiên hạ.

Dịch Tiễu đứng ở trên đài vừa phẫn nộ vừa trào húng, hận không thể lập tức đạp hắn dưới chân. Dương Khinh Chu vẫn tận tụy ở bên khuyên nhủ: “Chư vị đại hiệp, chỉ cần ngã khỏi đài là ngừng, vạn lần đừng làm tổn thương hòa khí.”

Dạ Đàm đứng lại hành lễ, vững vàng rút kiếm đặt ngang trước ngực: “Dạ Đàm Kiếm Các, xin chỉ giáo.”

Tiểu xoa kiếm[2] thì vẫn là tiểu xoa kiếm, tạp chất đồng sắt lẫn lộn, loang lổ rỉ sét, gỗ của cán kiếm bẩn thỉu, nước sơn đã tróc ra một tầng, dùng vải rách bị mài đến sờn chỉ quấn qua loa lại. Thân kiếm còn đột ngột đứt ở giữa, bị người tùy ý hàn lại, thủ pháp xấu đến không đành lòng nhìn thẳng.

[2] Tiểu xoa kiếm: kiếm nát.

Các khanh nhân đã xem quen thần binh danh kiếm lợi hại, chưa từng nghĩ tới thiên hạ còn có loại kiếm hạ đẳng tới bậc này, mặt ai cũng rất đặc sắc.

“Các ngươi tự xưng Kiếm Các vậy lại coi kiếm là trò cười như vậy sao? Quý phái[3] chỉ có một thanh kiếm này thôi à, ta lại làm nó gãy nữa thì sao giờ?” Dịch Tiễu trào phúng.

“Gãy thì hàn lại.” Dạ Đàm nhàn nhạt nói.

“… HA HA HA, tốt.” Dịch Tiễu giận dữ cười, “Hay cho câu gãy thì hàn lại, ta xem ngươi gãy thì ai hàn cho.”

Dịch Tiễu chẳng muốn phí lời cùng con mồi, chỉ muốn một phát đạn bắn chết luôn, nghiêng người đánh xuống, thực lực Dạ Đàm rõ ràng cách xa, thân pháp cũng tuyệt không nhanh như hắn, chắn chắn không thể tránh khỏi đợt tấn công này, chỉ đành dùng tư thế phòng ngự cho đệ tử nhập môn giơ ngang kiếm đỡ lấy, chuẩn bị lùi lại.

Dịch Tiễu vững vàng chém xuống, xúc cảm nhẹ nhàng lướt qua tay, Dạ Đàm biến sắc chỉ sợ chính mình không đỡ nổi, đã thấy Dịch Tiễu thuận thế chém xuống, may nhờ trực giác kinh người hắn nghiêng đầu qua một bên, gò má bị lưỡi kiếm xé gió leo ra —— rõ ràng là đoạn bị đứt lìa của Dịch Tiễu.

Dịch Tiễu bảo trì tư thế rơi xuống đất, sửng sốt nửa ngày.

Người xem cũng choáng váng tại chỗ.

“A Đàm, trở về đi thôi.” Giữa khoảng lặng tiếng của ta nghe thật đột ngột, ta ngoắc ngoắc tay với Dạ Đàm.

Dạ Đàm kinh ngạc không kém người xem, ngơ ngác tra kiếm vào vỏ xoay người chuẩn bị rời đài.

“Không thể nào!! Ngươi dám lừa ta!!” Dịch Tiễu quát lớn một tiếng, phi thân xuống giật đoản đao của tùy tùng, lật người về trên đài, một đao đánh xuống, Dạ Đàm theo bản năng rút kiếm chặn lại, vẫn cảm giác nhẹ tênh đấy, đao cũng chịu chung số phận với thanh kiếm kia, đứt đoạn.

Dịch Tiễu giận tím mặt, định vỗ ra một chưởng thì bị Dương Khinh Chu ngăn lại. Dịch Tiễu còn đang lớn tiếng mắng mỏ lại được Dương Khinh Chu cản trở khuyên bảo hồi lâu, căm giận đá bàn rời đi.

Dạ Đàm chậm rãi tìm bậc thang chuẩn bị đi xuống, chưa được mấy bước lại có người cất cao giọng nói: “Hạ Lan đài Hạ mỗ xin Dạ Đàm đại hiệp của Kiếm Các chỉ giáo.” Rồi nhảy lên đài.

Dạ Đàm không đáp ứng cũng không từ chối, chỉ nhìn ta đợi lệnh.

Ta cảm thấy hắn sẽ bị quấn thân liên tục, vung tay nói: “Ngươi cứ tùy ý vui đùa, không thích thì quay lại đây.”

Dạ Đàm gật đầu, xoay người ứng chiến.

Nói là ứng chiến nhưng hắn thực sự không phải làm gì nhiều, tất cả binh khí lướt qua Tiểu xoa kiếm đều gãy.

Người chung quanh không tin, từng người từng người xông đến tỷ thí, binh khí dưới chân chất thành một đống lớn.

Ta xem mà lòng vui cực kỳ.

Sau một hồi tỷ thí, hội trường càng ngày càng trở nên náo loạn, Dương Khinh Chu mặt mày ủ rũ ngồi xổm dưới đài nhìn lên.

“Một trăm binh khí.” Có người dụng tâm đếm đếm rồi nói.

Những quan khách không tin đều nghẹn một cục tức ở họng, kinh hồn bất định ngơ ngác nhìn Dạ Đàm – thấy chơi đủ rồi – hành lễ xuống đài.

“Đại hiệp dừng chân.” Dương Khinh Chu bỗng nhiên lên tiếng giữ hắn, cung kính chắp tay hỏi, “Vãn sinh cả gan thỉnh giáo Kiếm Các, xin hỏi, thanh kiếm này tên là gì?”

Người chung quanh xôn xao hẳn lên, dồn dập nghị luận: chủ nhà hỏi tên kiếm, ý muốn ghi vào danh sách của đại hội phẩm kiếm, lưu danh muôn đời đây mà.

Dạ Đàm không hề trả lời hắn, xa xa nhìn ta.

Hắn đang chờ một cái tên.

Thanh kiếm này đương nhiên có tên.

Thanh kiếm này gọi “Kiếm đồng nát”.

Thử hỏi sao ta có thể phun ra cái tên này được.

Ta, đứng lên giữa muôn ngàn ánh mắt mong chờ.

Mặt không đỏ tim không đập nói:

“Thanh kiếm này, gọi là Thần Thánh Vật Lý Học Thệ Ước Thắng Lợi Đại Bảo kiếm.”

Dương Khinh Chu: “…”

Ta thở dài một hơi, nói rằng: “Thanh kiếm này, được tất cả vong hồn trong chiến tranh của thế gian ký thác khát vọng về chiến thắng trong vạn vạn năm qua, vì vậy đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chỉ có vua Arthur mới có tư cách rút nó.”

Mọi người ở đây đều nổi lòng tôn kính.

Dương Khinh Chu hít sâu một hơi, nói rằng: “Có thể, có thể nói lại lần nữa không… Dài quá không nhớ được.”

Ta: “Thần Thánh Vật Lý Học Thệ Ước Thắng Lợi Đại Bảo kiếm.”

Dương Khinh Chu: “Thần Thánh… Cái gì học? Cái gì cái gì Thắng Lợi Đại Bảo kiếm…”

Ta: “Thần Thánh Vật Lý Học Thệ Ước Thắng Lợi Đại Bảo kiếm.”

Dương Khinh Chu: “Thần Thánh Vật Lý Học Thắng Lợi Ràng Buộc Đại Bảo kiếm.”

Ta: “Là Thệ Ước Thắng Lợi không phải Thắng Lợi Ràng Buộc.”

Dương Khinh Chu: “Thần Thánh… Vật Lý Học Thệ Ước… Thắng Lợi… Đại Bảo kiếm.”

Ta: “Mẹ kiếp, được rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN