Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 109: [Phiên ngoại] Đàm Quải - Kính hoa duyên 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất


Chương 109: [Phiên ngoại] Đàm Quải - Kính hoa duyên 1


Editor: Đông Vân Triều

[01]

Dạ Đàm đột nhiên cảm giác không đúng.

Hắn thấy khí lực quanh thân như bị người ta rút đi, các giác quan trở nên cực kỳ chậm chạp, thân thể vừa nặng lại vô lực, giống như bị trúng loại thuốc mê nào đó gây phong bế tri giác, hắn lại không nhận biết ra, cũng không biết khi nào thì trúng chiêu. —— hắn rõ ràng đã sớm cảm thấy nơi này quỷ dị, vốn đã cực kỳ thận trọng, rốt cuộc là ai có cái bản lĩnh này?!

Hắn đột ngột mở mắt, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen.

—— nguy rồi! Hắn nói thầm trong đầu.

Không thể nào!! Hắn luyện khả năng nhìn ban đêm hai mươi năm, ánh sáng mạnh yếu không hề ảnh hưởng đến việc hắn quan sát tất cả mọi thứ, dù có đen kịt một màu cũng thấy rất rõ ràng, huống chi lúc này còn có ánh trăng…

… Chờ một chút, ánh trăng?

Dạ Đàm xoay người đẩy cửa sổ ra, kinh ngạc xác nhận một sự kiện động trời: Hắn không chỉ khó có thể nhìn ban đêm, ngay cả tầm nhìn cũng ngắn đi gấp đôi. Thậm chí thính giác, khứu giác đều chậm chạp, ngay cả cảnh vật chung quanh cũng không thể dò xét được.

“Ưm A Đàm, ngươi làm cái gì vậy…”

Người nằm cạnh bất mãn tiếng động của hắn, lẩm bẩm trở mình, Dạ Đàm nhìn y, đột nhiên cả người đều choáng váng.

Người ngủ bên cạnh, áo đen tóc đen, là một “Dạ Đàm” khác.

Dạ Đàm ngẩn ngơ, mới e dè gọi: “Chủ nhân?”

Lời vừa thốt ra, Dạ Đàm đã biết chắc, đây không phải là giọng của hắn, mà là giọng của Quân Tuyền Hành! Nhìn lại cổ tay tinh tế vô lực của mình một chút, lập tức muốn quỳ xuống lạy Trời ——

Hắn và chủ nhân trao đổi thân thể!!

[02]

Chuyện bắt đầu từ ba ngày trước.

Dương Khinh Chu bảo không tìm thấy đệ đệ của hắn.

Dương Khinh Chu tới lúc nửa đêm, Quân Tuyền Hành đang ôm mộng đẹp, Dạ Đàm nghe hạ nhân đến bẩm bèn đứng dậy mặc quần áo đi đón khách. Dương Khinh Chu từ trước đến nay cấp bậc lễ nghĩa rất chu toàn, nếu không phải chuyện cực kỳ nghiêm trọng chắc chắn sẽ không tự nhiên mà quấy rầy.

Từ sau khi các thế hệ ông cha của thành Dương Khê ngã xuống trong chiến dịch vây quét Chung Ly uyển, Giang Nam lâm vào đại loạn, tính tình Dương Khinh Chu mặc dù chu toàn, cẩn thận, nhưng lúc đầu đã phải ứng phó đến kiệt sức, thủ hạ bên người tin cậy được thì không thể phân thân, chỉ có thể đến kính nhờ người bằng hữu ở Kiếm Các.

Dạ Đàm sau khi nghe xong mục đích đến của hắn, cảm thấy bản thân không nên tự hạ quyết định, mặc dù không muốn nửa đêm còn gọi chủ nhân tới lui, nhưng hắn biết chủ nhân nhà mình trọng nghĩa như thế nào, đành phải đi gọi Quân Tuyền Hành dậy.

Quân Tuyền Hành nghe cái tỉnh luôn, hỏi vồn: “Xảy ra chuyện gì rồi? Là bị bắt cóc hay bỏ nhà ra đi? Đi từ chỗ nào, đi bao giờ? Chúng ta phải đi đâu tìm?”

“Ta biết hắn ở đâu.” Dương Khinh Chu đưa một phần giấy cho y, “Đây là bản đồ, ta đã đánh dấu chính xác rồi.”

Quân Tuyền Hành bày tỏ thắc mắc: “Vậy sao còn phải nhờ chúng ta đi tìm?”

“Mặc dù ta biết hắn ở đâu, nhưng lại không biết ai mới là hắn.” Mặt Dương Khinh Chu lộ vẻ khó xử, thở dài, “Ta… Ta không biết nên nói như thế nào, các ngươi đến nơi là biết.”

Chạng vạng tối hôm sau, Quân Tuyền Hành sắp xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường. Lần này chuyện quá gấp, bèn bỏ xe ngựa, hai người cùng cưỡi một ngựa, bước qua vách núi cheo leo cao ngất.

Quân Tuyền Hành ló đầu ra từ ngực Dạ Đàm, nhìn vách đá vô duyên chắn ngay trước mặt, nghi hoặc: “Nhìn chỗ này không giống như là có đường?”

Bước dọc theo dòng suối một lát, rừng đào hai bên phân bố từ thưa thớt đến dày đặc, vách đá đầy rêu và dây leo đứng sừng sững trước mặt không hoan ngênh người đi tiếp. Dạ Đàm đứng im một lát, quay đầu ngựa đi sang bên cạnh, sau thời gian cỡ nửa chén trà nhỏ, chợt vách đá có một khe hở rải đầy hoa đào, bề rộng chừng hơn trượng, lộ ra sắc trời xanh trong.

Quân Tuyền Hành hai mắt tỏa sáng: “Thật sự có đường này! A Đàm, sao ngươi biết hay vậy?”

“Có gió.” Dạ Đàm đáp gọn lỏn.

Thềm đá dưới đất có dấu hiệu do con người cố ý tạo thành, hành lang tĩnh mịch, không rõ tình huống, Dạ Đàm đứng trước cửa động thăm dò trái phải, ép sát Quân Tuyền Hành vào ngực mình, ruổi ngựa tiến vào.

Ra khỏi hành lang, tầm mắt rộng mở trong sáng, quang mang chợt hiện, Dạ Đàm theo thói quen đưa tay che hai mắt Quân Tuyền Hành, thay y chắn bớt ánh sáng mạnh gây hại. Trước mắt là một tiểu trấn bình thường, các cửa hàng san sát nhau xen kẽ những mảnh ruộng bát ngát xanh, các bác nông dân và thợ săn đang bận rộn phần việc riêng mình. Nhìn phần lớn người dân đều không có công phu quyền cước gì, bầu không khí bận rộn mà thanh bình, có vẻ rất an toàn…

Dạ Đàm tới đây lần đầu, đương nhiên sẽ hết sức chú ý dò xét xung quanh, chợt cảm thấy lông mi mềm mại của Quân Tuyền Hành quét qua lòng bàn tay.

Dạ Đàm như bị điện giật mà thu tay lại.

Quân Tuyền Hành nhìn lướt qua quang cảnh trước mặt, cười nói: “Cũng có mấy phần hương vị đào nguyên trong truyền thuyết đó.”

Dạ Đàm trầm thấp lên tiếng như thường.

Dạ Đàm xuống ngựa, dưới tán cây đào bên cạnh có một vị thư sinh đang đánh cờ một mình, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn hắn, Dạ Đàm hỏi: “Cảm phiền rồi, cho hỏi nơi này có phải Kính Hoa nguyên hay không?”

“Đúng vậy.” Thư sinh đáp lễ, cười cười gật đầu.

Quân Tuyền Hành: “Có vẻ là đến đúng nơi rồi đó.”

“Hai vị nhìn lạ mặt lắm, là người xứ khác sao?” Thư sinh hỏi.

Quân Tuyền Hành gật nhẹ đầu.

Thư sinh nói: “Nơi đây phong cảnh trữ tình, hai vị tùy ý dạo chơi. Nếu cần, tìm ta là được.”

Quân Tuyền Hành vội nói: “Chúng ta không phải tới chơi mà là đến tìm một người.”

Thư sinh bèn hỏi: “Hai vị muốn tìm ai? Ta nguyện cố gắng giúp đỡ.”

Người ở nơi thế ngoại đào nguyên bình thường sẽ không quá hoan nghênh những kẻ ngoại lai, nhiệt tình hiếu khách như vậy, quả thực là hiếm thấy, Quân Tuyền Hành nói: “Vậy làm phiền tiên sinh rồi.”

“Công tử khách khí.” Thư sinh cười cười, lấy từ ống tay áo ra hai cái thẻ tròn, bảo rằng, “Đây là phong tục của chúng ta, viết danh tự lên cẩm bài, hai vị nguyện ý chiều theo chứ?”

Dạ Đàm nhận lấy nhìn kỹ, lệnh bài có màu sắc ánh kim của kim loại, nhưng cầm trên tay rất nhẹ, hẳn không phải làm bằng sắt, không biết là loại vật liệu gì.

Thư sinh có đeo một cái trước ngực, phía trên viết hai chữ “Triệu Đồng”, nông dân dưới ruộng ai cũng mang trên người cẩm bài, Quân Tuyền Hành đương nhiên đáp. Triệu Đồng đưa bút qua, Dạ Đàm nhận lấy.

“A Đàm viết giúp ta đi.” Quân Tuyền Hành thấy hắn viết xong, dúi dúi lệnh bài của mình vào ngực hắn. Mấy năm này chữ của Dạ Đàm càng luyện càng đẹp, y sớm quen với việc đẩy hết mấy việc viết vẽ cho Dạ Đàm.

Triệu Đồng cười nói: “Vậy thì không có thành ý cho lắm, cần phải tự mình làm mới được.”

Quân Tuyền Hành xuýt xoa: “Được rồi… Nhưng chữ ta có hơi xấu, không sao chứ?”

Triệu Đồng cười nói: “Không sao.”

Quân Tuyền Hành viết được một chữ “Quân” xiêu xiêu vẹo vẹo, chợt cảm thấy sầu muốn chết: Sớm biết có ngày phải bêu rếu chữ mình đi trình làng thì đã không chọn cái tên phức tạp[1] như vậy.

Triệu Đồng nhìn ra chữ của y đúng là xấu đến mức không khiêm tốn chút nào, chỉ cười ha hả, không miễn cưỡng y nữa: “Cứ như vậy đi. Chúng ta lên trấn tìm người nào.”

Chính giữa Kính Hoa nguyên có một cái hồ, người ta gọi là hồ Kính, hoa đào dạt vào hai bên bờ, hai hàng cây xanh toả bóng râm mát bờ đê, đúng lúc gặp được cầu vồng e ấp vắt ngang bầu trời, soi bóng mình xuống nước làm từng ngọn sóng cũng được mạ lên thật nhiều màu sắc, trông rất đẹp mắt. Dạ Đàm nắm tay Quân Tuyền Hành, giẫm lên ánh nắng trên con đê trắng, sắc trời dần chuyển màu, thỉnh thoảng có nhà trấn trên thắp lên đèn dầu.

Trên đường đang tổ chức chợ đêm, không ít người ở lại du ngoạn, đồ trang sức, son phấn, quà vặt bày dọc hai bên đường rực rỡ muôn màu, người bán đứng phía sau đang không ngừng hô hào lôi kéo khách.

Quân Tuyền Hành vừa đi vừa nhìn ngó khắp nơi, Triệu Đồng vậy mà hiểu y đang thắc mắc cái gì, cười nói: “Nơi này của chúng ta không có tiền tệ, hai vị muốn ăn cái gì, cứ lấy là được. Muốn ở lại gian phòng nào, xin phép chủ nhà một tiếng là đủ.”

Quân Tuyền Hành kinh ngạc: “Nhỡ có cướp đoạt, đánh nhau thì sao?”

“Sao chứ. Người trong trấn chúng ta không có loại ham muốn bạo lực này, huống hồ toàn phòng không nhà trống, có gì hay đâu mà tranh giành?” Triệu Đồng thuận tay lấy ra mổ cái bánh bao từ trong lồng hấp, “Mà những người này làm bánh bao không phải vì lợi nhuận, đều là những tiên sinh dốc lòng nghiên cứu mỹ thực dành ra ít thời gian để làm, trù nghệ của bọn họ sao có thể dùng tiền tài để đong đếm.”

Quân Tuyền Hành toan đưa tay nhận lấy, Dạ Đàm đã vượt lên trước lấy hộ, hắn cẩn thận ngửi qua lại cắn một ngụm nhỏ, xác định không có thứ gì khác mới đưa cho Quân Tuyền Hành.

Quân Tuyền Hành nhai nhóp nhép: “A!! Ngon vãi nồi!”

“HA HA, thích là được.” Triệu Đồng cũng lấy thêm một cái, vừa đi vừa ăn, “Qua bên này.”

Quân Tuyền Hành đút cho Dạ Đàm một miếng, không để ý tay đầy dầu mỡ mà kéo hắn chạy theo.

Triệu Đồng dẫn hai người tiến vào một căn nhà tương đối rộng rãi, bên trong có tầm mười người đang nghiên cứu cầm phổ, Triệu Đồng trình bày mục đích đến xong, đám người nhao nhao thả hết sách vở trên tay xuống, muốn giúp tìm người.

Quân Tuyền Hành rất không tinh ý mà vội nói: “Quá phiền chư vị rồi, để hai chúng ta tự tìm cũng được.”

Triệu Đồng đáp: “Có thêm người giúp hay mình tự làm cũng đều giống nhau.”

Đám người hỏi rõ tên họ tuổi tác hình dáng bên ngoài, còn tìm đến một sư phụ vẽ hộ một bức chân dung rất giống, Quân Tuyền Hành xác nhận qua, bèn cầm chân dung nối đuôi nhau ra đường tìm.

Quân Dạ hai người vừa một đường bôn ba đến nơi đây, Triệu Đồng bèn dẫn họ ra ngoài ăn tối, ăn được một nửa, đã có người tới tìm, đám người đẩy một nam tử mặc trường sam xanh đậm còn ngái ngủ lên trước, quả nhiên chính là đệ đệ Dương Tố của Dương Khinh Chu.

“Buồn ngủ quá.” Thần sắc Dương Tố mệt mỏi, vuốt mắt nói, “Có chuyện gì mai nói sau, có muốn đi cũng là mai đi.”

Người đã tìm được, vậy thì không cần vội vàng nữa, Quân Tuyền Hành đáp: “Được.”

Tuỳ tiện chọn một căn nhà lân cận, hình như chủ nhà đã ba, năm ngày không về, đồ đạc đã bị phủ một lớp bụi mỏng, Dạ Đàm đi vào làm “Nàng tiên ốc” dọn dẹp quét tước, Quân Tuyền Hành nghiêng chân ngồi xuống bàn ở phòng khách gặm đồ ăn vặt, khen từ tận đáy lòng: “Nơi này thật tốt nha.”

Dạ Đàm nói: “Không nên có một nơi như vậy.”

Quân Tuyền Hành: “Hở?”

Dạ Đàm nói: “Là người thì đều có tâm tư của riêng mình, không có khả năng có một đám người không phân không tranh không cãi cọ chung sống hiền hoà với nhau được. Thuộc hạ cảm thấy nơi đây rất quỷ dị.”

Quân Tuyền Hành hỏi: “Ngươi cảm thấy thôn dân đang diễn trò gạt chúng ta?”

Dạ Đàm lắc đầu: “Tạm thời chưa phát hiện được mánh khóe.” Thôn dân hiếu khách là thật, không có công phu cũng là thật, nhưng đây cũng là chỗ làm hắn nghi ngờ nhất.

Quân Tuyền Hành cũng chống cằm suy nghĩ: “Mà sao tìm được Dương Tố dễ thế nhỉ. Khinh Chu còn bảo khó mà nói rõ, chúng ta tới nơi sẽ hiểu, nhưng ta vẫn chưa hiểu mà?”

“Đúng.”

Dạ Đàm chỉnh lý giường chiếu, đẩy bình phong ôm y đi rửa mặt, cuối cùng nhét người vào trong chăn, cởi áo ngoài cùng nằm xuống. Quân Tuyền Hành bôn ba cả ngày, sớm đã cảm thấy mệt mỏi, rúc vào lòng ảnh vệ mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Dạ Đàm chờ y ngủ say, cẩn thận từng li từng tí bỏ cái tay đang khoác lên ngực hắn của Quân Tuyền Hành, đứng dậy bố trí một ít bẫy đơn giản ở những chỗ có thể đi vào, ra ngoài dò xét một vòng. Thăm dò nhà dân và các con đường xung quanh, dân số gần đây và thân phận đại khái, không phát hiện chỗ nào khả nghi mới trở về ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN