Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 110: [Phiên ngoại] Đàm Quải - Kính hoa duyên 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất


Chương 110: [Phiên ngoại] Đàm Quải - Kính hoa duyên 2


Editor: Đông Vân Triều

[03]

Không ngờ, hắn chỉ mới ngủ một lát, cả cơ thể cũng không còn là của mình luôn.

… Mơ hả?

Dạ Đàm cam chịu nhéo mặt mình, đau đến hít khí.

“Ừm?” Quân Tuyền Hành đang ngủ ngon nghẻ, hay gọi là “Dạ Đàm”, nghe thấy âm thành bèn mở mắt nhìn hắn, nghi vấn trước còn chưa được giải đáp đã thấy một nghi vấn sau chềnh ềnh, ngẩn hết cả ngơ, xoay người, “Vô Vọng? A, cũng không quá giống, ngươi là…”

“Thuộc hạ là Dạ Đàm.” Người kia nói, lập tức thở dài, “Hình như thuộc hạ… và chủ nhân trao đổi thân thể. Cũng không phải mơ luôn.”

“Dạ Đàm” kinh ngạc: “A?!” Y lập tức xoay người, cúi đầu ngắm nghía bắp thịt săn chắc của mình, sờ soạng cơ ngực nở nang, bật thốt lên, “Cái đù má!!!! Thật này!!!!”

“Quân Tuyền Hành” cau mày nói: “Trấn này quả nhiên quỷ dị, không biết có điều kiện gì để kích hoạt không, kéo dài bao lâu, nếu như —— ”

“Ái chà chà!! Ái chà chà!!! Lọc cà lọc cà lọc lọc cà nhong nhong nhong nhong!!” “Dạ Đàm” HIGH đến độ mặc kệ tất cả, căn bản chẳng định nghe hắn nói gì, từ giường nhảy xuống sàn, từ sàn nhảy lên nóc nhà, “WOW thân thể A Đàm nhẹ nhàng quá đi thôi!!! Nhảy cao chưa nèk!!! Nhiều sức chưa nèk!!

Sảng khoái quá!!! A A A A A A bay lên giời là em bay lên giời, bay lên giời là em bay ra ngoài HA HA HA HA —— ”

“…”

“Quân Tuyền Hành” thấy “Dạ Đàm” như thấy khỉ, điên cuồng nhảy nhót từ trong nhà ra ngoài sân, leo lên ngọn cây rồi leo xuống, tâm trạng hắn cực kỳ vi diệu.

Hắn nhìn thôi cũng cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác đều mỏi mệt, nhích sang cột giường bên cạnh mà dựa vào, cúi đầu suy tư.

“Dạ Đàm” điên đủ rồi, lao vút từ cửa sổ vào trong, cười đến không khép chân lại được: “Sảng khoái quá MUA HA HA HA HA.”

“Quân Tuyền Hành” chỉ “Ừ” một tiếng.

“Dạ Đàm” mới hỏi: “A Đàm, ngươi đang nghĩ gì đó?”

“Quân Tuyền Hành” chỉ chỉ ngân bài đeo trên cổ y: “Chữ thay đổi rồi.”

“Dạ Đàm” cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy lệnh bài vốn được viết hai chữ “Dạ Đàm” nắn nót đã biến thành chữ “Quân” nghiêng nghiêng ngả ngả chả ra thể thống gì, ngạc nhiên nói: “Chữ cũng đổi theo người luôn kìa, khó trách Triệu Đồng lại muốn chúng ta đeo.”

“Quân Tuyền Hành” gật gật đầu: “Xem ra là đã sớm có chuẩn bị.” Hai người trầm mặc suy tư riêng phần mình, “Quân Tuyền Hành” nói: “Trước mắt cũng không có chuyện gì làm, chủ nhân nghỉ ngơi đi, ngày mai tìm Triệu Đồng hỏi cho rõ ràng.”

Nếu như hắn vẫn là hắn ban đầu, tất nhiên sẽ lập tức bắt Triệu Đồng tới tra khảo ngay lập tức. Nhưng dưới tình huống tréo ngoe hiện giờ, chính hắn không thể đi được, lại không muốn để chủ nhân mạo hiểm, đành phải lui một bước.

“Dạ Đàm” đột nhiên thốt lên: “A? Đây là mùi gì?”

“Quân Tuyền Hành” lập tức cảnh giác: “Sao vậy?!”

Khứu giác của hắn bây giờ hoàn toàn trì độn, không có cách nào phán đoán cảnh vật chung quanh, loại cảm giác như ếch ngồi đáy giếng này khiến tâm tình cực kỳ hỏng bét, nơi nơi đều e ngại, cảm thấy rất không an toàn.

“Dạ Đàm” ngửi ngửi, mũi truy đuổi hương vị ngọt ngào kia, bất tri bất giác nhào lên người “Quân Tuyền Hành”: “Hình như là từ người ngươi đó… Thơm quá thể… Sao trên người ta lại có cái mùi này? Còn nồng như thế, sao trước kia không biết tar?”

Y dí sát vào, “Quân Tuyền Hành” thẹn thùng muốn tránh đi, nhưng sau lưng là cột giường, trước mặt là một con mèo lớn đang ra sức ngửi cá, “Quân Tuyền Hành” THE cá đành phải nghiêng đầu né tránh ánh mắt đối phương.

“Dạ Đàm” bỗng nhiên được thông não: “A! Là mùi HORMONE!”

“Quân Tuyền Hành” như lọt vào sương mù: “Mùi gì cơ?”

“Ừm thì ngươi không cần biết đâu… Là một loại hương vị của người trong lòng á!” Mùi thơm kia quá mức mê người, “Dạ Đàm” ôm lấy cổ áo hắn hít mạnh, vừa hít hà vừa hỏi: “Sao lại nồng như thế này?! Lúc ta ngửi ngươi cũng đâu có sực lên vậy!!… A, chẳng lẽ là do mũi A Đàm thính hơn ta sao?”

Hơi thở ấm nóng khát cầu của đối phương cứ ve vuốt đầu vai, mặt “Quân Tuyền Hành” đỏ bừng lên rất muốn đẩy cái mặt mèo ra, nhịn hết sức thống khổ.

“Dạ Đàm” đột nhiên cao giọng hô to: “A!!”

“Quân Tuyền Hành” hết hồn, khẩn trương hỏi: “Lại sao vậy?!”

“Dạ Đàm” kinh ngạc nói: “Ta cứng rồi!” Y còn sờ lên để xác nhận, “Vì sao?! Cứng nhanh như vậy thật không khoa học? Với cả trước kia lúc cùng A Đàm tình chàng ý thiếp mới chào cờ mà. Chúng ta đã kịp chim chuột gì đâu??”

“Quân Tuyền Hành” mắt tối sầm lại, thầm nghĩ: Toang thật.

Hắn thân là nam tử tráng niên huyết khí phương, huống hồ lại có tình cảm sâu nặng đối với chủ nhân, thân thể trước kia rất dễ nổi lên phản ứng, hận không thể phát tình liên tục từ sáng sớm đến tối mịt, bình thường hắn đều phải dựa vào sức chịu đựng thần thánh và nội lực để ép đầu thằng em xuống, hiện tại đổi thân thể, đương nhiên chủ nhân không biết cách nhẫn nại, thành ra cái kết quả này.

Ca này khó rồi đấy…

“Dạ Đàm” tội nghiệp hỏi: “A Đàm, làm thế nào bây giờ?”

“Quân Tuyền Hành” cúi đầu nhìn người anh em đã cùng mình chinh chiến bao nhiêu năm đang không biết điều mà to dần ra, ngu người toàn tập.

Có làm hay không? Nếu làm thì ai làm ai? “Quân Tuyền Hành” ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai của mình, cảm thấy thực sự không xuống tay được.

“A Đàm ~ trướng quá…” “Dạ Đàm” ham muốn tăng vọt, theo thói muốn vùi vào thân thể hắn, nhưng người y bây giờ to tới mức nào chứ, đành phải lui môt bước trời cao biển rộng, ôm ghì người vào lòng, cách một lớp vải dệt mà cọ qua cọ lại.

“Quân Tuyền Hành” bất đắc dĩ thở dài, “Ngồi xuống.”

“Dạ Đàm” nghe vậy ngồi thẳng lưng, vòng tay ôm hắn cũng nới lỏng hẳn ra.

“Quân Tuyền Hành” đưa tay thò vào giữa hai chân y, giật quần ra, nắm chặt vật lớn có kích thước mang tầm vũ trụ đang nóng hổi như sắt nung, “Dạ Đàm” lập tức thoải mái hừ một tiếng, đẩy hông qua lại. “Quân Tuyền Hành” cúi đầu mím chặt môi mỏng, ôn nhu mà nghiêm túc dỗ dành y, lòng bàn tay tinh tế mềm mại tiếp xúc sát rạt XX, tràn ngập yêu thương miêu tả hoa văn rồng cuộn hổ ngồi khắc trên trụ Trời, đầu ngón tay xoáy vào lỗ nhỏ đọng sương sớm, nông sâu nhào nặn.

Động tác của hắn nhẹ nhàng thong thả, “Dạ Đàm” cảm nhận được kích thích như sóng sau cao hơn sóng trước, tựa như mỗi một lỗ chân lông đều bị nhu tình mật ý của hắn lấp đầy, mỗi một lần vuốt ve đều thoải mái dễ chịu cực kỳ thoả mãn. Y không tự chủ được càng ôm càng chặt, đắm chìm trong hương vị nồng đượm ngọt ngào của người yêu, trả lại “Quân Tuyền Hành” nhịp thở nặng nề thổi vào cần cổ hắn.

“Dạ Đàm” hưởng thụ thú vui đẵ biệt giữa tình nhân, đột nhiên có loại dục vọng mãnh liệt muốn hung hăng tiến vào người trước mắt, muốn thúc vào nơi sâu nhất của hắn, vừa có ý nghĩ này, y đã xoay người áp đối phương dưới thân, nâng hông hắn lên để bụng dán bụng, mạnh mẽ dùng tư thế giao cấu truyền thống mà cọ qua cọ lại rồi bắn ra.

“Quân Tuyền Hành” ngã đập đầu xuống đệm thấy hơi choáng, may mà hắn còn mặc quần áo, nếu không “Dạ Đàm” mà mất khống chế như thế, chỉ sợ sẽ thành đại họa.

“Dạ Đàm” gập người thở hổn hển, vẫn ôm chặt hắn không buông, “Quân Tuyền Hành” nhẹ nhàng vỗ lưng y, trấn an con mèo to xác vừa suýt ăn cá.

Chờ hô hấp của “Dạ Đàm” bình tĩnh trở lại, đứng dậy lui ra một chút, “Quân Tuyền Hành” lấy khăn tay chuẩn bị phi tang vết tích tình ái trên giường, “Dạ Đàm” bỗng nhiên nói: “A Đàm, ta cũng muốn giúp ngươi!”

“Giúp gì?” Hắn vừa dứt lời, “Dạ Đàm” đã nhanh trí chạm vào đũng quần hắn: “Đương nhiên là giúp ngươi —— a?! Ta không cứng! Tại sao vậy! Hay ta bị liệt dương rồi!!”

“…” “Quân Tuyền Hành” chợt cảm thấy đầu lớn như trâu, căm hận nạt, “Đi ngủ.”

“Dạ…” “Dạ Đàm” ngoan ngoãn co chân lại ngồi lên giường.

Trên đùi ướt một mảng lớn đặc sệt, “Quân Tuyền Hành” lau qua loa, đứng lên nói: “Thuộc hạ đi thay quần áo, đêm nay sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”

Loại tình tiết vừa XX xong sáng hôm sau đã bỏ của chạy lấy người này, “Dạ Đàm” lập tức kháng nghị: “Vì sao chứ! Ta muốn cùng ngủ với A Đàm!”

“Quân Tuyền Hành” quá rõ cái xác Dạ Đàm này có bao nhiêu ham muốn với chủ nhân, hắn mà còn ở lại thì đêm nay đừng mong được ngủ, không chừa chỗ cho y thương lượng, trực tiếp. Trời tối thui không nhìn thấy đường, hắn lại quen đi rất nhanh, va vào tường hai lần, còn để ngón chân út đá phải bàn một lần.

“Quân Tuyền Hành” ôm chân, đau đến nhe răng trợn mắt, nghĩ: Thân thể của chủ nhân thật sự rất bất tiện, về sau phải càng đối xử tốt với y hơn mới được.

———

Đông Vân Triều: Nhờ các cô một việc nhé, thỉnh thoảng có POST nào đó tìm đam các thể loại hài, ngọt, trung khuyển thê nô công, ngốc bạch thụ… phiền các cô hô tên truyện này cho tôi phát nhé. Cảm ơn trước ạ.:>>

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN