Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất - Chương 111: [Phiên ngoại] Đàm Quải - Kính hoa duyên 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất


Chương 111: [Phiên ngoại] Đàm Quải - Kính hoa duyên 3


Editor: Đông Vân Triều

[04]

Sáng sớm hôm sau, cả hai đang tính đi hưng sư vấn tội thì nhìn thấy Dương Tố vác hành lý muốn ra ngoài.

“Dạ Đàm” bước lên phía trước ngăn lại: “Ngươi muốn đi đâu đấy?! Hôm qua không phải đã đồng ý theo chúng ta về Dương Khê rồi sao?”

Dương Tố thản nhiên trả lời: “Hai vị là ai? Hôm qua người trong thân thể này không phải ta. Ta còn có việc, cáo từ trước.”

Khoé miệng “Dạ Đàm” giật giật, trông thấy lệnh bài trước ngực Dương Tố đề hai chữ “Ngô Nhạc”, đột nhiên hiểu nghĩa câu nói kia của Dương Khinh Chu: Ta biết hắn ở đâu, nhưng ta không biết ai mới là hắn.

Xem ra phần xác Dương Tố đang ở trong trấn, nhưng phần hồn thì không biết đang ở nơi nào, làm sao để đổi trở lại.

Không còn cách nào khác, cả hai đành phải lặn lội trong biển người mênh mông tìm Triệu Đồng.

“Dạ Đàm” đi phía trước, “Quân Tuyền Hành” theo sau, “Dạ Đàm” thỉnh thoảng quay đầu dừng lại chờ hắn. Đi đường chốc lát, “Dạ Đàm” rốt cục nhịn không được hỏi: “Sao ngươi đi chậm vậy?”

“Quân Tuyền Hành” nghe vậy tăng tốc độ rảo bước: “Thật xin lỗi.”

“Dạ Đàm” vội nói: “Không phải, ta không trách ngươi. Trước kia ta cũng đi chậm như thế à?”

“Quân Tuyền Hành” nói: “Chủ nhân thể lực không đủ, khó tránh khỏi sẽ chậm hơn so với người bình thường đôi chút.”

“Dạ Đàm” thở dài: “A Đàm, ngươi thật kiên nhẫn!”

“Quân Tuyền Hành”: “?”

Trước kia không có cảm giác gì, bây giờ khoác lên tấm da Dạ Đàm, thừa hưởng sức mạnh của hắn, y mới phát hiện “Quân Tuyền Hành” làm cái gì cũng lề mà lề mề, nhìn mà đau hết cả trứng, cả con ngõ nhỏ chỉ dài bằng trăm bước chân, Dạ Đàm phi một bước dài cũng loáng cái là hết, Quân Tuyền Hành lại phải mất tới nửa ngày. Lúc trước cùng y đi chơi ngoài trời, Dạ Đàm chưa từng tỏ ra mất kiên nhẫn, lòng Quân Tuyền Hành vừa ngọt vừa chua.

“Dạ Đàm” không nói, cúi đầu nhìn đường, “Quân Tuyền Hành” đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, chân không còn chạm đất, hoá ra là “Dạ Đàm” bất thình lình bế hắn.

“Quân Tuyền Hành” kinh ngạc nói: “Làm gì vậy?”

“Không làm gì cả, muốn ôm ngươi tí thôi.” “Dạ Đàm” nói như chuyện đương nhiên, thuận tiện còn khoe tài làm xiếc quăng “Quân Tuyền Hành” lên trời xoay mấy vòng, “HA HA HA HA, A Đàm mạnh thật đó, ta nhẹ quá.”

“Quân Tuyền Hành” cứ bay lên rồi rơi xuống, định bảo y đừng nghịch nữa thì đột nhiên đâm đầu xuống đất.

“WTF! Lực tay lớn quá ném xa như vậy!! Ta không tiếp được!!” “Dạ Đàm” hoảng sợ moi hắn ra, “Không sao chứ?! Có đau hay không, đau chỗ nào??”

“Quân Tuyền Hành” ngẩng lên nửa mặt bê bết máu, chảy cả hai hàng máu mũi đỏ lòm: “Thuộc hạ không sao.”

“Ôi chao máu máu đây này!! Thân thể ta yếu ớt thế sao tí thì chơi chết người rồi còn gì!!” “Dạ Đàm” thất kinh giật tay áo mình lau mặt cho hắn.

“Quân Tuyền Hành” áy náy nói: “Là thuộc hạ vô năng, không chăm sóc tốt chủ nhân.”

“Dạ Đàm” bị toà án lương tâm khiển trách nặng nề: “Không không không ngươi rất tốt ngươi cực kỳ tốt, là lỗi của ta.”

“Dạ Đàm” không dám coi thường, dẫn hắn đi băng bó, may mắn người trong trấn rất nhiệt tình, vội vàng chỉ đường cho y, còn chủ động mang họ đi tìm đại phu.

Vết thương được rửa sạch và băng bó với thuốc, lương tâm “Dạ Đàm” mới thôi lên án, ngồi xổm ở trên lan can xoa tay nhìn hắn, còn “Quân Tuyền Hành” ngồi dựa vào cột im lìm nghỉ ngơi một lát, hình như phải nghĩ kĩ lắm, hắn thận trọng nói ra: “Có hơi đau một chút.”

Trước kia Dạ Đàm nhẫn nại tới cỡ nào, bị người ta đâm thành cái sàng cũng cắn chặt răng không hó hé một chữ, nay có thể đau đến mức mở cả lời vàng ngọc, “Dạ Đàm” hối hận không kịp, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống dập đầu thổi phù phù vết thương cho hắn: “Ta sai ta sai, xin lỗi ngươi về sau ta hứa ta đảm bảo sẽ không ném người lung tung nữa híc.”

“Không phải ý đó…” “Quân Tuyền Hành” khoát tay áo, “Nếu là thân thể của mình, thuộc hạ chỉ đau một chút. Còn ngài…”

Khả năng chịu đựng đau đớn của con người là có thể rèn luyện, Dạ Đàm thân chinh bách chiến, đau mãi thành quen, mà Quân Tuyền Hành xưa nay kim chi ngọc diệp, là Công chúa hạt đậu điển hình được bảo vệ rất tốt, ngay cả một chút xíu vết thương nhỏ cũng cảm thấy đau rấm rức khó chịu.

“Dạ Đàm” thuận miệng tiếp lời: “Thế hả?”

“Quân Tuyền Hành” đột nhiên nói: “Trước đây ngài có hỏi qua thuộc hạ, lúc nội lực bị rút sạch, có phải thuộc cũng đau như thế hay không.”

“Dạ Đàm”: “Hình như có chuyện này.”

“Quân Tuyền Hành” đáp: “Bây giờ nghĩ lại, hẳn là ngài đau hơn.” Mặc dù Quân Tuyền Hành thụ thương không nhiều, nhưng mỗi lần đều là cực hình chí mạng, một cơ thể mảnh mai như vậy đến cùng đã phải chịu đựng như thế nào? Hắn chợt ngẩng đầu, cực kỳ khó có được chủ động nắm lấy tay “Dạ Đàm”, lộ ra ý cười rất mỏng, “Là chủ nhân quá đỗi kiên cường.”

“Dạ Đàm” cảm thụ xúc cảm ấm áp nơi lòng bàn tay hắn, mới phát hiện tay “Quân Tuyền Hành” hoá ra lại non mềm như thế, giống trứng gà luộc, cũng giống một quả cầu tuyết nho nhỏ thấm nắng xuân, bóp nhẹ là nát, nên y khẩn trương.

“Hai vị đấy ư? Trùng hợp nha!” Có một tiểu cô nương búi tóc hai bên, mặc váy xanh mang hòm thuốc đi ngang qua, trông thấy hai người, hào phóng lên tiếng chào hỏi.

“Quân Tuyền Hành” cấp tốc rụt tay về, hỏi: “Cô nương biết chúng ta à?”

“Triệu Đồng này.” Tiểu nha đầu kia trả lời rất giật gân.

“Dạ Đàm” kinh ngạc: “A?! Ngươi thế mà còn có thể biến thành con gái nhà người ta?!”

Triệu Đồng mắt hạnh cong cong: “Người trong trấn chúng ta luôn có nửa đời làm nữ, nửa đời làm nam, giới tính không quan trọng. Có người thích thêu thùa cắt giấy, có người thích cấy mạ trồng rau, dù là nam hay nữ cứ làm theo sở thích của mình là được.”

“Dạ Đàm”: “Cũng đúng ha…”

Triệu Đồng lại hỏi: “Hai vị tìm được người chưa?”

“Quân Tuyền Hành” đáp: “Đang định phiền huynh đây. Triệu huynh có biết quy luật của việc tráo đổi thân thể này không? Làm sao để phá giải?”

Triệu Đồng mờ mịt nói: “Cái này thì ta không rõ, cũng chẳng chú ý nữa, chỉ biết là cứ tới nửa đêm thì hoán đổi. Cũng không có quy luật cụ thể gì.”

“Quân Tuyền Hành” lại hỏi: “Nếu ra khỏi sơn cốc có thể biến trở lại được không?”

Triệu Đồng lắc đầu: “Sẽ không. Đôi khi chúng ta đến các trấn khác mua lương thực, bất luận ra ngoài như thế nào, trở về vẫn y nguyên như vậy.”

“Quân Tuyền Hành” gật nhẹ đầu, lại hỏi vài câu, không có tin tức nào hữu dụng, đành cáo từ rời đi.

“Dạ Đàm” không có đầu mối, không biết bước tiếp theo nên làm cái gì.

“Quân Tuyền Hành” lại hình như không vội lắm, chỉ bảo: “Đừng nóng nảy, đêm nay là biết.”

Hắn đứng trước một cây hoa đào ở ven hồ, khắc lên một kí hiệu, nói với “Dạ Đàm”: “Nếu như tối nay bị biến thành người khác, ngày mai tới nơi này tập hợp.”

“Dạ Đàm” đồng ý, cố nhớ rõ vị trí, đi dạo một ngày, ngủ lại gần đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN